Em Sai, Nhưng Lần Sau Em Sẽ Sai Tiếp - Chương 3
6
Lúc xuống xe, Mục Trần đột nhiên gọi tôi lại, ra hiệu cho tôi quay lưng lại.
Tôi còn đang thắc mắc thì bỗng cảm thấy lành lạnh nơi cổ.
Cúi đầu nhìn xuống, là một chiếc vòng cổ nhỏ xinh.
Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của Mục Trần:
“Đeo cho đàng hoàng, đừng làm mất.”
Tôi bĩu môi — chẳng phải vì sợ tôi không có cái gì lấp lánh chứng minh “đẳng cấp” nên mới chuẩn bị sẵn hay sao.
Đi theo Mục Trần vào phòng riêng, ông chủ bên phía công ty vật liệu xây dựng đã đến từ trước.
Vừa thấy chúng tôi, ông ta liền hồ hởi chào đón, rồi nhanh chóng bảo phục vụ mang menu ra gọi món.
“Quán này nổi tiếng với món… ngỗng đó nha…”
Tôi thấy mặt Mục Trần tối sầm lại, vội vàng cười tươi cứu nguy:
“Tổng giám đốc Tống, hôm nay chỉ có ba người chúng ta thôi, một phần ngỗng ở đây lớn lắm, sợ ăn không hết, uổng phí lắm ạ.”
Tống tổng lập tức đổi giọng:
“Phải rồi phải rồi, thư ký Đường nói đúng lắm. Vậy thì gọi ít thôi, không nên lãng phí!”
Tôi giữ nguyên nụ cười xã giao, trong lòng thì muốn lật bàn.
Đã biết ông này tiêu xài hoang phí, sao bên trên còn định giao hẳn dự án chính phủ cho kiểu người như thế?
Khi ông Tống đang gọi món, tôi cảm thấy tay mình bị ai đó chạm nhẹ.
Quay đầu nhìn thì thấy Mục Trần mặt vẫn bình thản như thường.
Nếu không phải trên mu bàn tay tôi vẫn còn hơi ấm rõ rệt, tôi thật sự nghĩ là mình hoa mắt.
Đồ ăn được bưng lên đầy đủ, ông Tống vẫn cực kỳ niềm nở.
Mục Trần thì luôn giữ thái độ điềm tĩnh, nên ông ta bắt đầu… chuyển mục tiêu sang tôi.
“Thư ký Đường, lần đầu gặp mặt, ly này tôi mời cô một chén, không thể không nể mặt tôi đấy nhé!”
Mục Trần lập tức ngăn lại, mỉm cười:
“Tống tổng, mới gặp lần đầu đã mời thư ký tôi uống rượu, anh không sợ mất mặt à?”
Mặt ông Tống hơi biến sắc, nhưng vì còn muốn hợp tác nên vẫn cố cười cười nâng ly với Mục Trần.
Còn tôi, từ đầu đến cuối không phải uống một giọt nào, đều được sếp cản giúp hết.
Mục Trần thể hiện rất rõ thái độ, ông Tống cũng tinh ý nhận ra, nhưng vì không muốn làm căng nên vẫn lịch sự đưa giúp tôi dìu Mục Trần — say xỉn — ra xe.
Mục Trần khăng khăng đòi ngồi ghế phụ, tôi cũng đành chịu, ráng nhét anh vào xong mới đi vòng lên ghế lái.
Vừa mở cửa, ông Tống chợt gọi với theo:
“Thư ký Đường, cái vòng cổ đó là sếp Mục tặng cô phải không?”
Tôi gật đầu.
Ông ta mỉm cười đầy ẩn ý:
“Thảo nào, anh ấy bảo vệ cô đến thế. Cái vòng đó rõ ràng là cảnh cáo tôi còn gì.”
Chờ ông ta rời đi, tôi mới ngồi vào xe, nghiêng đầu nhìn Mục Trần:
“Vì sao nhất định phải ngồi ghế phụ?”
Mục Trần bóp bóp sống mũi:
“Xét đến việc cô từng lái xe xuống mương, tôi thấy ngồi ghế phụ có cảm giác an toàn hơn một chút.”
Tôi gãi mũi:
“Nhưng mà… lỡ tai nạn thì ghế phụ nguy hiểm nhất đấy.”
Mục Trần ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt ngà ngà say có phần mê hoặc:
“Vậy thì… cùng chết với nhau cũng được.”
“…Sếp ơi, nghe thì cảm động thật đấy, nhưng anh nói lời nào tích cực hơn được không?”
Mục Trần bật cười khẽ:
“Được rồi, tôi rút lại.”
May là đường về nhà Mục Trần không đông xe, chứ lúc tôi đạp chân ga, tôi thề luôn…
chân tôi còn mềm nhũn hơn cả bánh flan.
7
Tôi đặt Mục Trần xuống giường, giúp anh cởi áo khoác và nới lỏng cà vạt, sau đó pha một ly nước mật ong đặt lên tủ đầu giường.
Lúc chuẩn bị rời đi, tôi bỗng nhớ đến câu nói của tổng giám đốc Tống, thế là mở điện thoại ra tra thử chiếc vòng cổ mà Mục Trần tặng.
Ý nghĩa là: “Điều ta trân quý.”
Tôi ôm mặt, cảm thấy mặt mình nóng lên từng chút một.
Ý của Mục Trần là gì vậy?
Tỏ tình à?
Nhưng sao không nói thẳng ra, mà cứ phải dùng mấy cái tín hiệu mập mờ lén lút thế này chứ?
Không đúng không đúng, biết đâu anh chỉ muốn tránh để tổng giám đốc Tống sinh ý đồ xấu với tôi thôi thì sao?
Tôi còn đang quay cuồng trong mớ suy nghĩ, thì đột nhiên cảm thấy một luồng hơi nóng phía sau lưng.
Tôi quay lại thì đã bị Mục Trần ép giữa tường và cơ thể anh.
“Đường Thiểm…”
Giọng Mục Trần khàn khàn, nghe mà tê rần cả xương sống.
“S… sếp…” Tôi run run, đây là định tỏ tình rồi à? Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu!
Đột nhiên, Mục Trần nắm lấy tay tôi, ép vào người anh.
Tôi rõ ràng chạm vào cơ bụng. Theo phản xạ định rụt tay lại thì nghe thấy giọng anh vang lên:
“Đau dạ dày, xoa giúp tôi một lát.”
Tôi vội vàng đỡ anh trở lại giường, nhìn trán anh ướt đẫm mồ hôi, vừa lo vừa giận:
“Sao anh không nói sớm! Để em gọi viện ngay…”
Mục Trần nắm lấy tay tôi:
“Không sao. Chắc tại ăn đồ lạnh, trong tủ thuốc có thuốc, lấy giúp tôi.”
Tôi lập tức đi đun nước, cho anh uống thuốc xong, thấy anh chìm vào giấc ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi tự cuộn mình trên sofa phòng khách, qua đêm tạm bợ.
Sáng hôm sau dậy, Mục Trần vẫn chưa tỉnh.
Tôi dạo một vòng bếp, định nấu ít cháo.
Nhưng mà… giá của mấy cái nồi niêu trong bếp đắt như kiểu bày trong viện bảo tàng, tay nghề như tôi không xứng nổi với đẳng cấp đó.
Vậy nên tôi đành mở app gọi đồ ăn, đặt hai phần.
Mục Trần nhìn thấy bữa sáng đặt trên bàn, mặt anh đen thui:
“Đường Thiểm, cô không có lương tâm à? Tôi ăn cháo trắng, cô lại dám ăn… gà rán?!”
Tôi mút ngón tay, tỉnh bơ nói:
“Anh nhịn chút đi, mai em lại mời anh ăn gà rán nữa là được chứ gì.”
Khi tôi vừa ăn gà rán vừa xem phim, tôi rõ ràng cảm nhận được… ánh mắt chất chứa oán khí của Mục Trần cứ dán chặt lên người tôi.
Không biết là do lương tâm cắn rứt hay do phim quá gay cấn, tôi run tay làm miếng gà dính đầy sốt rớt xuống sàn nhà.
Bị sếp nhìn chằm chằm, tôi hoảng hốt chạy vào toilet lấy giấy ra lau.
“Sếp ơi, nếu anh không sao thì em xin phép rút ạ.”
Tôi tiện tay vứt tờ giấy lên bàn trà phòng khách.
Mặt Mục Trần có vẻ hơi phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Rời khỏi nhà Mục Trần, tôi hẹn bạn đi ăn thịt nướng.
Không nhịn được, lại làm hai chai bia nữa.
Đang say ngà ngà, vừa uống vừa than trời trách đất về con cáo ngầm mang tên Mục Trần thì… anh gọi tới.
Tôi lắp bắp bấm nghe:
“Alo, Tiểu Mục à~”
Mấy đứa bạn tôi quay sang nhìn tôi với ánh mắt vừa hóng vừa phức tạp.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi lên tiếng, dù tôi đang chếnh choáng cũng nghe ra được giọng… nghiến răng nghiến lợi:
“Đường Thiểm, qua đây đưa giấy vệ sinh cho tôi!”
Tôi lảo đảo đứng dậy:
“Tiểu Mục, sao anh lại đi ị đúng lúc em đang ăn vậy?!”
8
Mặc dù tôi đã uống nhiều, nhưng mã số cửa nhà Mục Trần thì tôi vẫn nhớ rõ mồn một.
Vừa vào nhà, tôi liền lao thẳng về phía nhà vệ sinh, rầm một tiếng mở cửa ra, nhe răng cười toe toét với Mục Trần đang ngồi trên bồn cầu với vẻ mặt hoảng loạn.
Tôi chìa tay ra trước mặt anh:
“Sếp ơi, em mang ngón tay đến cho anh nè, anh thấy đẹp không~?”
Sau đó thì sao ư?
Sau đó chính là hiện tại: Tôi tỉnh rượu, đang nằm cứng đờ trên giường Mục Trần.
Tôi chưa bao giờ hy vọng mình say đến mất trí nhớ như bây giờ, nhưng mấy hình ảnh tối qua lại cứ như slide trình chiếu không ngừng tua lại trong đầu tôi.
Tôi xông vào nhà vệ sinh, Mục Trần cuống lên lấy khăn tắm che chân lại.
Tôi vừa khóc vừa gào lên hỏi:
“Tại sao anh không dùng ngón tay của em?! Không thấy đẹp à?!”
Tôi quỳ xuống trước mặt Mục Trần, dưới ánh mắt phức tạp của anh, rồi “ọe” một tiếng… nôn thẳng ra.
Tôi không muốn nhớ nữa.
Nhưng não tôi thì không chịu buông tha tôi.
Sau đó, Mục Trần dùng một tờ giấy vệ sinh cuối cùng xử lý tạm tình hình, rồi kéo tôi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cắn răng nghiến lợi, anh cởi áo khoác của tôi, quăng tôi lên giường mình.
Sau đó… tôi thấy anh cắp mông lết trở lại nhà vệ sinh.
Kỳ lạ thật, tôi uống say đến thế, vậy mà mấy tình tiết quan trọng thì nhớ rõ từng chi tiết.
Tôi gom hết dũng khí bước ra khỏi phòng, cả căn hộ im ắng, hóa ra Mục Trần đã đi làm rồi.
Nghĩ đến chuyện mình vẫn còn nguyên vẹn đứng đây, còn được ngủ một giấc ngon lành, tôi thực sự phải biết ơn Mục Trần đã không ra tay giết người.
Trước kia đúng là tôi một lòng một dạ làm việc vì sếp,
Nhưng giờ khi đã nảy sinh tình cảm, tôi không dám chắc sau này có làm gì quá trớn không…
Vì tôi không biết, Mục Trần có thích tôi không.
Thế nên tôi quyết định: Từ chức!
Nhưng trước đó, tôi phải “chuộc lỗi” đã.
Tôi dọn dẹp cả căn hộ từ trong ra ngoài, sắp xếp lại phòng làm việc theo đúng thói quen của anh, rồi chạy ra siêu thị mua trái cây với rau củ.
Đi ngang qua quầy giấy vệ sinh, tôi do dự vài giây… sau đó vác luôn ba bịch to tướng.
Về lại nhà Mục Trần, tôi nhét đầy ba bốn cuộn giấy vào nhà vệ sinh, lúc này mới thấy lòng yên ổn.
Về đến nhà, tôi nhắn một tin WeChat:
“Xin lỗi sếp, em vẫn là nên từ chức.”
Vì không đủ can đảm để đối diện, tôi… tắt nguồn, đi ngủ.
Tôi mơ một giấc mơ cực kỳ hỗn loạn.