Em Sai, Nhưng Lần Sau Em Sẽ Sai Tiếp - Chương 2
4
Tôi sắp bị con ngỗng đuổi chạy khỏi sân thì Mục Trần và bác Trương vội vã mở cửa bước ra.
Đập vào mắt họ là cảnh… ngỗng bay khắp sân, còn tôi thì nhảy loạn xạ.
Thấy Mục Trần, tôi suýt khóc vì mừng, vừa hét gọi “mama”, vừa lao về phía anh.
Mục Trần theo phản xạ dang tay ra, tôi liền nhào tới ôm chặt lấy anh, hai chân quấn luôn vào hông để tránh xa tầm tấn công của con đại bạch ngỗng.
Mục Trần đỡ lấy tôi rồi xoay người lại, chắn trước mặt tôi, ngăn cản con ngỗng đang lao tới như sấm chớp.
Một giây sau, tôi cảm thấy cơ thể Mục Trần cứng đờ, rồi nghe thấy tiếng anh rên khẽ.
Tôi nằm sấp trên vai anh, thò đầu nhìn ra thì thấy bác Trương đang bình tĩnh… bóp lấy cổ con ngỗng đang ngoạm mông Mục Trần, rồi mạnh tay kéo một cái…
“Rétttt——”
Tôi trơ mắt nhìn bác Trương cố nhịn cười, xách con ngỗng đang còn ngậm một miếng… quần rách của Mục Trần rời khỏi hiện trường.
“Woa oh…” Tôi không nhịn được thốt lên, cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến chiến lực bá đạo của ngỗng đại ca.
Mục Trần đặt tôi xuống đất, tôi vừa định mở miệng thì một bàn tay che mắt tôi lại, kèm theo tiếng nghiến răng ken két vang lên trên đỉnh đầu:
“Quay mặt đi, không được nhìn!”
“Vâng vâng, em đảm bảo không nhìn trộm đâu ạ!”
Tôi không nhìn trộm.
Tôi lén chụp thôi.
Nhưng mà tôi quên tắt tiếng điện thoại.
“Tách!” – một tiếng vang rền trong sân.
Trong bức ảnh, Mục Trần che mông, để lộ một cái liếc hình lưỡi dao, qua kẽ ngón tay anh, tôi thấy được…
Tím tím hồng hồng nha~
Sếp tôi đúng là… trầm lặng mà nguy hiểm!
Vì Mục Trần chỉ mang theo mỗi một bộ đồ, nên anh đành mượn quần của bác Trương – là một chiếc quần short họa tiết bông hoa sặc sỡ.
Bác Trương nói quanh đây toàn màu xanh, nên đã đặc biệt mua quần nổi bật để “tạo nét”.
Nhìn Mục Trần với gương mặt u ám, trên mặc áo hoodie thời trang, dưới mặc “quần làng”, tôi nhịn cười đến đỏ cả mặt.
Mục Trần khập khiễng bước tới ghế lái, cố gắng ngồi xuống nhưng vết cắn của con ngỗng quá chí mạng.
Dù cách lớp quần rộng, tôi vẫn mơ hồ thấy mông anh có vẻ… sưng sưng.
Vốn đã cong, giờ còn… cong dữ hơn.
“Sếp, để em lái cho.” Tôi bước tới kéo tay Mục Trần lại.
Mặt anh không tin chút nào:
“Cô lấy bằng lái tám năm rồi, lái được mấy lần?”
Tôi giơ một ngón tay:
“1 lần. Nhưng giờ anh chỉ còn biết trông cậy vào em thôi. Anh cứ ngồi ghế phụ chỉ đạo, chắc chắn không sao đâu ạ.”
Mặt Mục Trần hơi biến sắc, cuối cùng cũng mở miệng:
“Cô lùi xe ra cho tôi xem đã.”
Lùi xe thôi mà, có gì khó?
Lùi vô mương thì ai mà không làm được!
Tôi đứng bên xe, cúi đầu không dám nhìn sếp.
Mặt Mục Trần trong vài giây lướt qua đủ mọi sắc thái của đời người: trăng tròn trăng khuyết, vui buồn ly hợp. Cuối cùng, anh nghiến răng nhìn tôi chằm chằm.
Không thấy tôi không thấy tôi không thấy tôi.
Bác Trương thay đồ xong đi ra, nhìn thấy tình hình liền cười:
“Vừa hay, đồng nghiệp tôi tới thay ca rồi, để tôi đưa hai người về.”
Có tài xế rồi, nhưng còn vấn đề lớn hơn: Mục Trần không ngồi xuống được.
Suy nghĩ một hồi, tôi mở lời:
“Sếp ơi, hay là… anh nằm ở hàng ghế sau cho đỡ đau?”
Mục Trần nhìn tôi:
“Còn cô?”
Tôi chỉ vào ghế phụ:
“Chỗ này nè.”
Mặt anh không thay đổi gì, nhưng trực tiếp kéo tôi ra sau, nhét vào ghế sau cùng mình:
“Cô ngồi với tôi. Tôi cần cái gối.”
Cần gối lôi tôi theo làm gì?!
Thấy Mục Trần điều chỉnh tư thế, gối đầu lên đùi tôi, toàn thân tôi cứng đơ:
“Sếp ơi, như này không hay lắm đâu ạ.”
“Có gì không hay?”
“Bạn gái anh biết thì không hay ạ!”
Mục Trần ngước mắt nhìn tôi:
“Ai nói với cô là tôi có bạn gái?”
Tôi sững người:
“Là Trần Phi… Em nghe lỏm lúc đi lấy nước. Nghe cậu ta bảo thấy anh đi ăn với một cô gái, còn khoác tay anh…”
Mục Trần nhăn mặt như vừa nuốt phải muối:
“Đó là em gái tôi.”
“Ồ…” Tôi vui thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Đường Thiểm.”
Mục Trần bất ngờ gọi tên tôi.
“Dạ?”
Ánh mắt anh sâu thẳm:
“Cô có biết trước giờ đã nằm trên đùi tôi bao nhiêu lần rồi không? Quần tôi ở nhà, cái nào mà chưa từng dính nước miếng của cô?”
Tôi lập tức ngồi thẳng, cười nịnh nọt:
“Sếp anh cứ nằm thoải mái. Nếu có chỗ nào đau, nói em, em xoa vai cho anh nhé?”
“Cô đừng nhúc nhích là được rồi.” Mục Trần nhắm mắt lại,
“Anh đau mông.”
5
Khi tôi dìu Mục Trần quay lại công ty, cái văn phòng đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc… im phăng phắc.
Hai chúng tôi bình tĩnh đi thẳng vào phòng làm việc của anh.
Mục Trần thì thật sự bình tĩnh.
Còn tôi… đóng vai bình tĩnh.
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc là tôi bị đồng nghiệp vây lại ngay. Ai cũng tưởng tôi mất tích nguyên ngày là do bị sếp lôi ra xử kín rồi.
Thực ra thì, không phải anh xử tôi…
Mà là Mục Trần bị ngỗng truy sát.
Tôi chỉ đơn giản nói là đi công tác thôi, thế là mấy người kia hết hứng hóng hớt, ai nấy đều quay về bàn làm việc nghiêm túc như chưa từng buôn chuyện.
Tôi tranh thủ sắp xếp lại tài liệu hôm nay, in ra bản cứng, rồi quay lại phòng làm việc của Mục Trần.
Gõ cửa mãi mà không ai trả lời, tôi nghĩ ngợi một lúc rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào:
“Sếp ơi…”
Mục Trần vừa khéo từ phòng nghỉ đi ra, còn cái quần hoa của bác Trương thì đang mắc ngay khúc gối.
Lần này không có gì che chắn cả, tôi được thấy full version cái mảng tím tím đỏ đỏ đó.
“Sếp ơi, em đến báo cáo công việc!”
Tôi còn chưa kịp nói thêm thì phía sau đã có tiếng bước chân. Trong ánh mắt hoảng loạn của Mục Trần, tôi lập tức xoay người, đóng cửa, khóa cửa — full combo trong 2 giây.
Rồi tôi chợt nhận ra: Khoan đã, sao tôi còn đang ở trong phòng?!
Tôi không phải nên đứng ngoài cửa sao?
“Báo cáo công việc?” Giọng Mục Trần nghe có vẻ rất bình thản.
“Vâng…” Giọng tôi run rẩy, “Sếp ơi, em có thể ra ngoài đợi, đợi anh thay đồ xong rồi quay lại cũng được…”
“Ở đó đi, đợi tôi hai phút.”
Nghe thấy tiếng cửa khép lại sau lưng, tôi bắt đầu đếm thầm trong đầu.
Đến khi tôi đếm đến 119 thì Mục Trần bước ra:
“Xong rồi.”
Lúc báo cáo công việc, mặt tôi đỏ như thể có thể gọi 119 tới chữa cháy bất kỳ lúc nào.
Xử lý công việc xong, Mục Trần gọi tôi lại:
“Lát nữa đi cùng tôi. Tối nay có một bữa tiệc, phía đối tác đang cân nhắc nhận thầu vật liệu cho dự án lần này, cô theo cùng để thăm dò.”
Tôi gật đầu, thấy anh vẫn đang nhìn tôi, đành hỏi:
“Còn chỉ thị gì nữa không ạ, sếp?”
Anh có hơi gượng gạo:
“Ờm… giúp tôi chọn phụ kiện tối nay.”
“Dạ vâng.”
Thế là tôi lon ton theo Mục Trần vào phòng nghỉ, tranh thủ dòm ngó một vòng, sau đó mới nghiêm túc giúp anh chọn đồ.
Nhưng mà phụ kiện trong công ty không cái nào hợp cả, quay về nhà lấy thì không kịp.
“Ra trung tâm thương mại đi, mua cà vạt mới.” Mục Trần liếc đồng hồ, “Giờ đi luôn.”
Trong ngày hôm nay, tôi và Mục Trần đã đi… hai lần trung tâm thương mại.
Chúng tôi đến thẳng tiệm quen của Mục Trần. Tôi chọn xong cà vạt, bảo anh đi thử thì Mục Trần đưa tôi… một chiếc váy.
“Cô thử cái này đi, hợp thì tối mặc luôn.”
Tôi nhìn giá xong, không chần chừ:
“Nhà em gần đây, để em về thay váy.”
Mục Trần không nói nhiều, trực tiếp nhét cái váy vào tay tôi. Tôi đành phải ngoan ngoãn vào phòng thử đồ.
Chiếc váy thì đẹp thật, chỉ là cái khóa kéo sau lưng khó kéo quá. Tôi mở cửa ra một khe nhỏ, gọi nhân viên giúp đỡ.
Chờ một lúc lâu cuối cùng cũng có người tới, đẩy cửa bước vào, một tay đỡ eo tôi, một tay kéo dây khóa.
“Cảm ơn nhé…” Tôi ngẩng đầu, nhìn vào gương, suýt hét lên.
“Mục Trần anh làm gì vậy?!”
Mặt Mục Trần nhìn vô tội hết sức:
“Giúp cô mà, nhân viên không có, chẳng lẽ để cô đợi mãi?”
Phòng thay đồ chật hẹp, hơi thở gấp gáp của tôi vang rõ mồn một.
“Thì ít ra… anh cũng phải nói trước một tiếng chứ!” Tôi hạ giọng, trừng mắt nhìn anh.
Mục Trần nhún vai:
“Cô vào phòng làm việc nhìn nội y của tôi, cũng đâu có báo trước?”
“Tôi có gõ cửa! Là anh không nghe thấy! Tôi vào còn tưởng anh… đau mông đến mức ngất xỉu ấy!”
Mục Trần bật cười, đưa tay chỉnh lại tóc tôi, gật gù:
“Được đấy, tối nay mặc bộ này nhé.”
Nói xong liền quay người đi ra.
Tôi xách váy, tức giận đùng đùng bước theo sau.
Đúng là đồ dở người!
Vừa tới quầy thu ngân đã thấy Mục Trần đang quẹt thẻ:
“Cái váy cô ấy đang mặc và mấy chiếc cà vạt khi nãy tính chung luôn. Mấy cái còn lại phiền giao đến địa chỉ này.”
Tôi nhìn lại, cái địa chỉ đó… là nhà tôi.
“Anh gửi cà vạt đến nhà em làm gì?!”
Mục Trần thu thẻ lại, xách túi đồ:
“Nhà cô gần công ty. Sau này cần là tới lấy luôn.”
…Ủa, anh định biến nhà tôi thành kho phụ kiện hả sếp?!