Em Sai, Nhưng Lần Sau Em Sẽ Sai Tiếp - Chương 1
1
Tôi bị điện thoại làm tỉnh giấc.
Không phải cuộc gọi, mà là tin nhắn WeChat.
Vừa mở ra thì toàn là tin nhắn riêng của đồng nghiệp.
Ngoài “Cô đỉnh thiệt đó!” thì là “Quá ghê! Quá chất!”.
Đã có chuyện gì xảy ra vậy trời?
Tôi mở group công ty ra, bắt đầu lướt ngược lại đọc tin nhắn tối qua, đọc xong cái đứng hình tại chỗ luôn.
Tối qua, sếp Mục Trần có gửi một thông báo công việc vào nhóm. Trong vô số tin nhắn “Đã nhận”, tôi lại gửi một câu “Xoá đi”.
Ngay sau đó, hệ thống nhảy lên thông báo: “Mục Trần đã thu hồi một tin nhắn.”
Vài phút sau, Mục Trần lại gửi lại thông báo lần nữa, lần này còn thêm câu:
“Thư ký Đường đúng là cẩn thận thật, thông báo lúc nãy có một lỗi nhỏ.”
Tôi đã nói cái gì thế?!
Khi tôi còn đang hoang mang thì lại có thêm một tin nhắn mới từ Mục Trần.
Tôi run rẩy mở khung trò chuyện ra, tin nhắn mới nhất là:
“Tỉnh chưa?”
Kéo lên đọc mấy tin trước mà như đang bước vào hiện trường vụ án mạng.
Thời gian là tối hôm qua.
Ông sếp số khổ: Đường Thiểm, thông báo tôi gửi có gì sai à?
Tôi: Sai to đùng luôn đó nghe! Dấu câu của anh dùng cực kỳ chua chát luôn ấy! Phải sửa! Nghe chưa đó, Tiểu Mục!
…
Tôi thật sự muốn phỏng vấn cái con người tối qua của tôi xem rốt cuộc nhìn sao mà ra được dấu câu “chua chát” vậy?
Còn dám gọi là Tiểu Mục nữa chứ!
Tôi túm tóc, mặt mũi hoảng loạn: “Đường Thiểm, mày hết muốn sống rồi phải không?!”
Ông sếp số khổ: Ờ, dùng dấu chấm than đúng là hơi gây áp lực tâm lý cho nhân viên thật… Vậy tôi sửa lại vậy.
Vậy là… Mục Trần thật sự đã sửa lại dấu câu trong cái thông báo đầu tiên đó?
Trời ơi, anh ơi, đó là lúc tôi say xỉn nói xàm mà, anh không cần phải nghe lời tôi tới vậy đâu?!
Rõ ràng tôi mới là thư ký, anh mới là sếp cơ mà?!
Không biết chuyện tôi gọi ảnh là “Tiểu Mục” có bị bỏ qua không, hay là ảnh đang âm thầm lên kế hoạch trả thù…
Khi tôi đang hồn lìa khỏi xác thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.
Nhìn hiển thị cuộc gọi, vừa bấm nghe máy tôi đã vô thức quỳ xuống.
“Sếp ơi!”
Bên kia im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
“Gì vậy? Cô ngã khỏi giường à?”
Tôi: “Không ạ, tôi đang quỳ xin lỗi anh.”
Mục Trần: “…Lần sau bớt uống rượu lại đi, Tiểu Đường.”
Tôi muốn khóc luôn: “Em xin lỗi sếp, em sai rồi.”
Hu hu hu sếp tôi tốt quá, không trách mắng gì tôi mà còn nhẹ nhàng quan tâm!
Nhưng rồi giây sau, hiện thực vả thẳng vô mặt tôi:
“Đã tỉnh rượu rồi thì mau thu dọn đồ đạc, đi công tác với tôi.”
Quả nhiên, tư bản thì không bao giờ buông tha bất kỳ nhân viên nào.
Nhất là… thư ký vừa gây chuyện như tôi đây.
2
Tôi cứ tưởng chuyến công tác lần này là để gặp gỡ mấy sếp lớn khác bàn chuyện làm ăn, nên đã đặc biệt mặc đồ công sở chỉnh tề, còn mang cả giày cao gót.
Vừa xuống lầu, tôi đã thấy Mục Trần đứng ở đằng xa.
Anh mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, dựa vào xe nhìn điện thoại, dáng vẻ vừa tao nhã lại vừa tùy ý.
“Sếp? Sao anh lại ở đây rồi?”
Mục Trần ngẩng đầu nhìn tôi, hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã trở lại tự nhiên:
“Thời gian gấp, đi sớm về sớm.”
Anh đưa tay nhận lấy túi xách trong tay tôi rồi đặt vào ghế sau, động tác vô cùng tự nhiên khiến tôi cảm động đến mức choáng váng.
Thấy tôi đứng ngây ra tại chỗ, Mục Trần nhìn sang, nói:
“Chưa tỉnh rượu à? Còn đứng ngơ ra đó làm gì, Tiểu Đường?”
Hai chữ cuối anh nói rất dịu tai, nhưng lại như một câu thần chú cứ văng vẳng bên tai tôi, khiến tôi nổi da gà.
Mục Trần không tức giận, nhưng cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội trêu chọc nào.
Tôi lủi thủi lên xe, ngồi vào ghế phụ.
Trước khi lái xe, Mục Trần đưa cho tôi một cái túi, giọng có chút ghét bỏ:
“Uống cháo trước đi, nôn ra xe tôi thì tự lo tiền rửa xe đấy.”
“Dạ…” Tôi thầm trợn mắt, ngoan ngoãn uống cháo.
Mục Trần không quen nói chuyện khi lái xe, còn tôi thì không dám chủ động bắt chuyện, thấy anh không chú ý mình, tôi lén bật nhạc trong xe lên.
Anh liếc mắt nhìn, khóe môi khẽ cong lên:
“Cũng biết hưởng thụ đấy.”
Tôi cười gượng:
“Chủ yếu là sợ anh buồn trên đường đi thôi ạ.”
Mục Trần nhướng mày:
“Không cần khách sáo vậy đâu, không có ai khác thì tôi cũng không ngại để cô gọi tôi là Tiểu Mục.”
Không phải chứ, vẫn còn tiếp à?!
Tôi nghiến răng, gượng cười:
“Sếp à, xin lỗi anh, lần sau trước khi uống rượu em sẽ cho anh vào danh sách chặn. Đợi em tỉnh rượu rồi mới gỡ ra, được chưa ạ?”
Mục Trần không nói gì. Đến lúc tôi nói xong mới nhận ra giọng mình hình như… có hơi ai oán.
Mà thì đã sao? Tôi theo Mục Trần từ lúc vừa tốt nghiệp đại học, cùng khởi nghiệp từ đầu, coi như cũng là công thần của công ty rồi.
Bốn năm trời, thỉnh thoảng tôi phạm chút lỗi nhỏ có gì đâu.
Gọi một tiếng “Tiểu Mục” thì làm sao chứ?
Bình thường trong mơ tôi còn gọi anh bằng đủ kiểu tên, toàn là mấy kiểu phải đặt mật khẩu không để anh phát hiện được ấy.
Tối qua tôi đi uống rượu vì lý do gì?
Chẳng phải vì phát hiện ra Mục Trần có bạn gái rồi sao?!
Mà tôi – thư ký của anh – lại không hề biết gì!
Tôi thầm yêu đơn phương bao lâu nay mà chẳng nói gì, vậy mà anh cứ mãi móc méo tôi làm gì!
“Ồ,” Mục Trần một tay cầm vô lăng, tay kia xoa cằm, khẽ cười:
“Cô dám đấy?”
Không hề có tí uy hiếp nào đâu, thật sự đấy.
Tôi cúi đầu uống cháo, im lặng.
Tôi tất nhiên là không dám rồi.
Tôi làm sao dám bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào từ Mục Trần chứ?
Dạ dày tôi phản ứng nhanh, nên sáng sớm thường chẳng ăn gì, sợ lỡ chuyến xe đi làm. Giờ uống xong cháo rồi, tự nhiên tôi thấy… có điềm chẳng lành.
“Sếp ơi…” Tôi vừa mới lên tiếng, đã thấy Mục Trần cho xe dừng lại cạnh một trung tâm thương mại.
“Tôi vào mua ít đồ, trong xe ngột quá. Cô vào cùng đi.”
Tôi đi theo sau lưng Mục Trần, trong lòng đang nghĩ xem nên mở lời kiểu gì thì anh đã rẽ vào một cửa hàng:
“Cô cứ đi dạo trước đi, bên tôi chắc sẽ hơi lâu.”
“Dạ!”
Trời giúp tôi rồi!
Đợi chắc chắn là Mục Trần không thấy mình nữa, tôi vội vàng chạy ào vào nhà vệ sinh, giải quyết một trận sảng khoái, tiện thể dặm lại lớp trang điểm.
Quay lại thì thấy Mục Trần đã đứng chờ trước cửa tiệm.
Tay anh chẳng cầm gì cả, tôi hơi ngạc nhiên:
“Không phải anh nói mua đồ sao?”
Mục Trần bước đi phía trước:
“Không có cái nào hợp cả.”
“Ồ…” Nhìn bóng lưng anh, tôi chợt nghĩ – chẳng lẽ… anh cố ý cho tôi cơ hội đi vệ sinh sao?
3
Trước khi lên xe, tôi thấy có một tiệm trà sữa nhìn ngon hết sảy, thời gian vẫn còn kịp nên tôi kéo Mục Trần đi mua cho bằng được.
Mục Trần vốn không thích mấy thứ đồ uống như vậy, nhưng mà… mua ly thứ hai được giảm nửa giá đó trời! Bỏ lỡ là mất mát tài chính trầm trọng!
Tôi cầm một ly trà sữa trên tay, quay sang nhìn Mục Trần:
“Sếp, anh có cần em mua cho một ly cà phê không?”
Ánh mắt Mục Trần lướt qua hai ly trà sữa trên tay tôi, sau đó anh cầm lấy một ly:
“Không cần, tôi uống cái này là được rồi.”
Rồi anh… uống luôn.
“Sếp…”
Tôi chết đứng tại chỗ.
“Sao vậy?” Mục Trần nhìn tôi, vẻ mặt chẳng hiểu gì.
Tôi chỉ vào cái ly trong tay anh:
“Cái đó… em uống rồi…”
Mục Trần nhướng mày:
“Thì sao? Cô uống rồi thì tôi không được uống à? Trái luật?”
Đại ca, đây có phải là vấn đề pháp lý đâu ạ?! Cái ống hút đó em vừa mới mút xong đấy!
Dù trước đây không phải chưa từng uống chung ly nước…
Nhưng mà đó là trước đây cơ mà! Giờ khác rồi!!
Lên xe rồi, thấy Mục Trần mặt mày thản nhiên như không, tôi lầm bầm trong miệng:
“Đã có bạn gái rồi mà vẫn không biết giữ khoảng cách gì hết…”
“Cô nói gì?” Mục Trần liếc qua.
“Không có gì.”
“Hay là… đang đợi tôi thắt dây an toàn giúp hả?”
Tôi vội vàng tự thắt dây lại:
“Đi thôi nào, sếp đáng kính của em!”
Tôi nghe thấy Mục Trần khẽ bật cười, xe tiếp tục lăn bánh.
Không hiểu sao, cứ ngồi lên xe Mục Trần là tôi lại buồn ngủ.
Lúc mở mắt ra thì suýt nữa tôi rút điện thoại ra gọi 113.
Cái nơi quỷ quái gì đây?!
Nhìn quanh toàn là núi non cây cỏ, toàn bộ khung cảnh là thiên nhiên đập thẳng vào mặt.
“Đây là đâu vậy?” Nếu không thấy Mục Trần đang đứng cách đó không xa, tôi thật sự tưởng mình bị bắt cóc rồi.
Mục Trần quay đầu nhìn tôi, lúc đó tôi mới thấy phía trước anh còn có một người đàn ông lạ.
“Đây là bác Trương – nhân viên kiểm lâm. Còn đây là… thư ký của tôi, Đường Thiểm.” Mục Trần giới thiệu.
Bác Trương đưa tay ra, tôi vội vàng bắt tay:
“Chào bác ạ.”
Sau vài câu xã giao, tôi đứng một bên lắng nghe Mục Trần và bác Trương bàn chuyện công việc. Thì ra anh đang nhận một dự án liên kết với chính phủ, khu rừng mà bác Trương đang quản lý sẽ được phát triển sinh thái.
Công ty chúng tôi phụ trách phần thiết kế giai đoạn đầu.
Vậy là Mục Trần dắt tôi đi khảo sát thực địa sao?
Bác Trương mời Mục Trần vào văn phòng nói chuyện kỹ hơn. Trước khi đi, Mục Trần quay lại nhìn tôi một cái, tôi lập tức hiểu ý:
“Em đi chụp vài bức ảnh làm tư liệu nhé.”
Mục Trần cười, bước lại gần, thấp giọng nói:
“Quần áo công ty để ở cốp xe, đi thay đi.”
Mở cốp xe ra, thấy bộ đồ thể thao được gấp ngay ngắn trong túi, lòng tôi vừa cảm động vừa chua xót.
Mục Trần đúng là tốt thật.
Tiếc là… anh đã có bạn gái rồi.
Tôi thay đồ xong, nhanh chóng chọn được mấy góc đẹp để chụp ảnh.
Chụp xong rồi mà Mục Trần vẫn chưa bàn xong, tôi đành ngồi ngoài hiên chờ.
Trong núi không có sóng điện thoại, nên tôi chỉ có thể ngồi đợi.
Đợi một lúc, tôi bắt đầu có cảm giác lạ lạ.
Hình như có một ánh nhìn kỳ quái đang rình rập tôi?
Tôi từ từ quay đầu lại, thì đối mặt với một con ngỗng trắng to tổ bố, chắc vừa đi dạo về.
Một giây sau, con ngỗng trắng xòe cánh, vừa mắng nhiếc vừa lao thẳng về phía tôi.
“Mục Trần cứu em với aaaaaaaaaaa!”
Tiếng gào thảm thiết của tôi vang vọng khắp sân.