Em Gái Tâm Cơ - Chương 3
10
Vừa vội vã đưa Duyệt Duyệt vào bệnh viện, điện thoại của mẹ tôi lại gọi tới.
“Alo, mẹ đang đứng trước cửa nhà con, sao chẳng thấy ai ở nhà vậy?”
Mẹ hỏi.
“Trước cửa nhà con?”
Tôi ngạc nhiên, sao tới nhanh vậy được?
Rồi nghĩ lại, chắc là vì chuyện Duyệt Duyệt bị đứt chân tối qua nên vội vàng chạy đến.
Ba mẹ xưa nay luôn xem Duyệt Duyệt như báu vật.
Xảy ra chuyện lớn thế này, tôi chắc chắn sẽ không thoát khỏi một trận mắng.
“Duyệt Duyệt đang ở bệnh viện, ba mẹ bắt taxi tới đây đi.”
Tôi đọc địa chỉ, sợ họ không tìm được nên vội ra tận cổng bệnh viện đón.
Vừa dẫn họ đi về phía phòng bệnh, vừa phải nghe những lời chỉ trích không ngừng đổ lên đầu mình.
“Còn bảo là vết thương nhỏ, thế nào mà lại nhập viện nữa rồi hả?”
Mẹ nói.
“Tối qua đúng là chỉ bị nhẹ thôi.”
Tôi do dự một chút, nhưng rồi vẫn quyết định nói thật:
“Lần này nhập viện là vì… Duyệt Duyệt vừa mới nhảy lầu.”
“Cái gì cơ?!”
Giọng ba tôi bỗng dưng vút cao tám quãng, đủ khiến màng nhĩ tôi muốn rách ra.
“Ba mẹ đừng hoảng, tuy chưa có kết quả kiểm tra, nhưng nhìn sơ thì không có gì nghiêm trọng đâu.”
Tôi vội vàng trấn an.
“Không nghiêm trọng gì mà dám để em gái mày nhảy lầu?! Mày làm sao mà ép con bé tới mức đó hả!”
Ba tôi nổi đóa, mắt trợn, râu mép rung bần bật.
Quả nhiên, lại trách tôi.
Không hỏi lý do, không phân phải trái, mở miệng ra là lỗi của tôi.
Tôi nói thẳng:
“Con không ép nó. Là nó dùng chuyện nhảy lầu để uy hiếp con ly hôn. Nó muốn đến với Hạ Dương!”
“Vậy thì mày ly hôn đi chứ còn gì nữa!”
Ba tôi quát lớn.
“Vì chuyện này mà Duyệt Duyệt phải nhảy lầu đó!”
Một câu như sét đánh thẳng xuống đầu tôi.
Tôi đứng sững lại ngay trước cửa phòng bệnh:
“Ba… ba vừa nói gì?”
“Duyệt Duyệt có tình cảm với Hạ Dương, bọn ta nhìn ra cả rồi. Con nhường em gái đi.”
Mẹ vừa nói, vừa lay lay cánh tay tôi, cái điệu bộ cứ như đang bảo tôi nhường cho em một viên kẹo vậy.
Tôi hất tay mẹ ra, không tin nổi mà hét lên:
“Ba mẹ điên rồi sao? Đây là thứ có thể ‘nhường’ à?”
Ba tôi quát lớn:
“Chẳng phải từ nhỏ đến lớn tao dạy mày rồi sao? Phải luôn nhường nhịn, đặt Duyệt Duyệt lên hàng đầu!”
Biết bao ký ức bị thiên vị trong quá khứ tràn về, khiến giọng tôi bắt đầu run lên:
“Con cũng là con gái của ba mẹ mà. Tại sao chuyện gì cũng phải vì Duyệt Duyệt?!”
Ba tôi gào lên như thú dữ:
“Bởi vì… mày, con mẹ nó, chỉ là đồ con hoang!”
11.
Gương mặt mẹ tôi trắng bệch dần theo từng chữ ấy:
“Ba của Duyệt Duyệt… ông đã hứa với tôi là sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện đó nữa mà.”
“Tôi tại sao không thể nhắc? Tôi nuôi đứa con hoang này lớn lên, giờ nó lại quay sang làm hại chính con gái ruột của tôi!”
Ba tôi rống lên như sấm.
Tôi chết lặng, đầu óc trống rỗng nhìn mẹ chậm rãi khuỵu xuống đất.
Bà ôm lấy chân ba tôi, nước mắt nước mũi tèm nhem:
“Đừng nói nữa… tôi van ông, xin ông đừng nói thêm gì nữa.”
“Con tiện nhân như bà dám cắm sừng tôi, sinh ra cái thứ con hoang này, giờ cái thứ đó lại bắt nạt con gái ruột của tôi!”
Ba tôi một cước đá văng mẹ ra:
“Tưởng nhà họ Giang chúng tôi dễ bắt nạt à?!”
Từng câu từng chữ ấy như nước lạnh mùa đông tạt thẳng vào mặt tôi.
Âm thanh xung quanh như rút đi hết, đầu óc mờ mịt, mắt tôi như phủ một lớp sương.
Tôi đứng đơ người tại chỗ.
Ba tôi sải bước tiến đến gần, tay phải giơ cao, muốn tát thẳng vào mặt tôi.
Mãi cho đến khi Hạ Dương lao tới, kịp thời giữ lấy cổ tay ông, tôi mới như bừng tỉnh, lùi lại vài bước.
“Chẳng trách… chẳng trách từ trước tới nay, ba mẹ luôn thiên vị Duyệt Duyệt…”
Tôi lẩm bẩm.
Thì ra… tôi không phải con ruột của ông ấy.
Cho nên ba mẹ mới khắt khe với tôi mọi điều, từ nhỏ đã dạy tôi phải lấy em gái làm trung tâm của mọi chuyện.
Ba tôi gần như cố ý nuôi dạy tôi thành một người hầu trung thành cho em gái.
Nghĩ đến đây, tay tôi bất giác siết chặt thành nắm đấm.
“Đó là mối ân oán đời trước của ba mẹ, không liên quan gì đến tôi cả.”
“Tôi chỉ biết, bao nhiêu năm qua, tôi thật lòng hiếu thuận với ba mẹ, thật tâm yêu thương ba mẹ… vậy mà ba mẹ lại giấu tôi, lợi dụng tôi, biến tôi thành cái bóng phục vụ cho em gái. Thật đáng ghê tởm.”
“Đã có hai người ở đây chăm sóc Duyệt Duyệt, vậy thì… tôi đi trước.”
Tôi bật cười lạnh.
“Và từ giờ trở đi, xin đừng bao giờ đến tìm tôi nữa. Dù sao trong lòng hai người, tôi chưa từng là con gái, thì tôi… cũng chẳng có ba mẹ như hai người.”
“Cút! Tụi tao thèm vào mà đi tìm thứ con hoang như mày!”
Ba tôi gầm lên.
“Đồ vô ơn bạc nghĩa, thứ tiện nhân!”
Lời chửi mắng của ông ấy khiến mọi người xung quanh bắt đầu quay đầu nhìn.
Những ánh mắt tò mò, soi mói, có phần giễu cợt bắn thẳng về phía tôi như mũi tên lạnh buốt.
12.
Đây không phải là lần đầu.
Vì em gái mà ba mẹ mắng tôi giữa chốn đông người.
Biến tôi thành một kẻ hề giữa sân khấu, để mặc cho khuôn mặt tôi đỏ bừng, tay chân luống cuống, trở thành trò tiêu khiển của người qua đường.
Suốt một khoảng thời gian rất, rất dài, tôi sống trong mặc cảm tự ti.
Tôi từng nghi ngờ, phải chăng vì tôi chưa đủ tốt, nên ba mẹ mới ghét bỏ tôi.
Tôi chăm sóc Duyệt Duyệt từng li từng tí, một phần là vì thương em, phần còn lại… là để lấy lòng ba mẹ.
Sau khi đi làm, nhờ hiệu trưởng giới thiệu, tôi quen biết Hạ Dương.
Từng chút, từng chút một, anh kéo tôi ra khỏi nỗi tự ti méo mó ấy.
Tôi vẫn nhớ rất rõ buổi hẹn đầu tiên, anh tặng tôi một chiếc vòng tay Pandora ánh sao.
Tôi buột miệng nói:
“Em gái em chắc sẽ thích cái này lắm.”
Anh đáp lại đầy nghiêm túc:
“Anh tặng em, không phải tặng em gái em.”
Mấy năm sau khi kết hôn, tôi mới thật sự hiểu ra, tôi không thấp kém hơn ai cả.
Tôi xứng đáng được yêu thương.
Vì thế, tôi sẽ không để mình tiếp tục bị sỉ nhục thế này nữa:
“Ba, làm ơn đừng lớn tiếng nơi bệnh viện. Còn chuyện ba bị ‘cắm sừng’ thì… cũng không cần phải hét lên khắp nơi cho người ta biết đâu ạ.”
Ánh mắt của mọi người xung quanh như có âm thanh, đồng loạt soạt một tiếng nện thẳng lên mặt ba tôi.
Khuôn mặt ông ấy nghẹn lại đến mức tái tím như gan lợn, quay đầu lao thẳng vào phòng bệnh.
Mẹ tôi chỉ liếc tôi một cái, rồi lặng lẽ theo sau ông ấy vào trong.
Hạ Dương ôm chặt lấy tôi:
“Biết được sự thật cũng là chuyện tốt, vợ à. Từ nay về sau, em sẽ không còn phải buồn vì sự thiên vị của ba mẹ nữa.”
Tôi khẽ gật đầu:
“Về nhà thôi.”
13.
Tôi cứ ngỡ, màn kịch điên rồ này sẽ kết thúc sau cú nhảy của Duyệt Duyệt.
Không ngờ, một tuần sau, con bé lại tìm tới tôi.
“Em nghĩ thông rồi, chị à. Em đã buông bỏ anh rể rồi.”
Nó cười tươi như thiên thần.
Nhưng trong mắt tôi, nó chẳng khác nào quả táo đỏ độc ngọt.
Con bé nhảy từ trên cao xuống, vậy mà không sứt mẻ gì.
Vẫn là công chúa nhỏ trong tay ba mẹ.
Còn tôi… nhờ cú nhảy đó mà biết mình là kết quả của một mối quan hệ ngoài luồng.
Là đứa con của mẹ và người khác.
“Ngày em nhảy xuống, chị mới biết được thân thế thật của mình. Chị bỗng chốc trở thành đứa trẻ không cha không mẹ. Em có biết không?”
Tôi hỏi, dù trong lòng đã thừa biết câu trả lời.
“Chị nói vậy như thể đang trách em ấy…”
Con bé chớp mắt, bắt đầu tuôn ra không ngừng:
“Tất cả đều là lỗi của chị và anh rể thôi mà… từ nhỏ tới lớn, em muốn gì có đó, nên em mới không cam tâm!”
“Nếu anh rể ngoan ngoãn thích em, em đâu cần viết cái bài xin tư vấn tình cảm đó.”
“Nếu chị đọc xong bài viết liền đồng ý nhường anh ấy cho em, em cũng chẳng cần phải nhảy lầu.”
“Nếu em không bị dồn đến mức phải nhảy, ba mẹ cũng sẽ không tức đến mức lỡ miệng nói ra bí mật về thân thế chị, và như vậy… chị đâu đến nỗi mất cả ba mẹ.”
Con bé nhe răng cười, nụ cười rực rỡ như ánh nắng.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại:
“Em có biết không, kiểu ba mẹ thiên vị như vậy, chị đã chẳng muốn cần từ lâu rồi. May mà ông ta không phải cha ruột của chị. Biết được sự thật… thật sự dễ chịu.”
Nhìn thấy nụ cười bên môi con bé dần đông cứng lại, tôi khẽ thở ra một hơi thật sâu, nhẹ nhàng quay người rời đi.
Nhưng giọng Duyệt Duyệt vẫn vang lên phía sau, dai dẳng như bóng ma:
“Nếu anh rể biết chị là con hoang rồi rời bỏ chị, vậy thì chị cũng đừng trách em đi bước tiếp theo này nhé.”
Tôi dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Đôi mắt nó ánh lên tia sáng quỷ dị:
“Em có thai rồi. Là con của anh rể.”
14.
Nó bước lại gần tôi, rút ra một tờ phiếu siêu âm thai, đưa sát vào trước mặt tôi.
“Rất nhanh thôi, ai ai cũng sẽ biết, em mang thai con của anh rể khi còn sống ở nhà chị, và vì vậy bị chị với anh rể đuổi ra khỏi nhà.”
Tôi cầm lấy tờ giấy, gấp lại, nhét vào túi:
“Đủ trò vậy rồi, em không thấy mệt sao?”
“Thật mà, chị còn nhớ một tháng trước chị đi tập huấn giáo viên phải ngủ ngoài một đêm không? Chính là đêm đó đấy~”
Tôi bật cười, lắc đầu:
“Lời em nói, chị không tin nổi dù chỉ một chữ. Hơn nữa… chị biết rõ tối hôm đó Hạ Dương tổ chức nguyên một buổi nhậu suốt đêm, anh ấy hoàn toàn không về nhà.”
Con bé cười toe, nháy mắt trêu chọc tôi:
“Chị tin hay không thì đâu quan trọng. Quan trọng là… người khác sẽ tin.”
Điện thoại trong túi tôi bắt đầu rung dữ dội.
Là một số lạ gọi đến.
“Cô với chồng cô đúng là đồ vô liêm sỉ, hủy hoại tương lai sáng lạn của em gái mình! Khuyên bà mau để chồng bà chịu trách nhiệm đi!”
Giọng mắng chửi từ đầu dây bên kia vang thẳng vào tai tôi.
Tôi vội vàng cúp máy, mở mạng lên kiểm tra.
Một tấm ảnh chụp phiếu siêu âm thai của Duyệt Duyệt.
Một đoạn tin nhắn giả mạo trên WeChat——
Hạ Dương: Duyệt Duyệt, hôm đó anh thật sự say quá…
Duyệt Duyệt: Giờ em mang thai con anh rồi, đã được một tháng.
Hạ Dương: Nếu bị chị em phát hiện, anh tiêu đời mất…
Một đoạn ghi âm từ hôm tôi nói chuyện ở bàn ăn sáng——
“Đúng vậy, Hạ Dương thật sự không thích em, hy vọng em quay về trường ở. Em là người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ vì sức khỏe thể chất và tinh thần của anh ấy mà quay về trường, đúng không?”
Tất cả những thứ đó bị ghép lại thành một bản “drama”:
“Mang thai con anh rể, bị phát hiện nên bị chị gái đuổi ra khỏi nhà”
Nội dung này nhanh chóng lan truyền khắp các nền tảng mạng xã hội, và đã leo thẳng lên hot search trong khu vực.