Em Gái Tâm Cơ - Chương 2
06.
Bữa sáng hôm sau.
Duyệt Duyệt đã kêu đau chân đến lần thứ ba, mắt lại lấm tấm nước khi nhìn về phía Hạ Dương.
Tôi cuối cùng cũng dàn dựng xong câu thoại:
“Duyệt Duyệt à, để rèn luyện tính độc lập cho em, tụi chị quyết định đưa em về trường ở lại.”
Đồng tử Duyệt Duyệt bắt đầu chấn động, giọng con bé bỗng cao vút:
“Nhưng bạn cùng phòng em bắt nạt em mà!”
“Chị sẽ liên hệ với cố vấn học tập của em, nhờ sắp xếp phòng mới cho em.”
Tôi nhẹ nhàng nói.
“Xã giao cũng là một môn học quan trọng, không thể cứ né tránh được.”
Hạ Dương thêm vào.
Duyệt Duyệt bắt đầu ấm ức, tuôn một tràng không dứt:
“Chắc em thật sự rất đáng ghét, nên bạn cùng phòng mới chê em, giờ ngay cả hai người cũng ghét em rồi.”
“Tất cả là lỗi của em, em vụng về làm mình bị thương, khiến mọi người chán ghét, em cũng ghét bản thân mình lắm.”
“Em biết thân biết phận là ở nhờ người khác, đáng ra nên cố gắng khiến chị và anh rể quý mến em hơn. Nhưng em thật sự không có tâm cơ để làm người ai cũng thích được…”
“Em đã rất cố gắng rồi, nhưng anh rể ngày càng lạnh nhạt, giờ ngay cả chị cũng bắt đầu ghét em. Em thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Con bé ngấn lệ nhìn tôi, trong mắt đầy chờ mong, như thể đang đợi tôi lên tiếng:
Ở lại đi, tụi chị sẽ không đuổi em nữa đâu.
Không, tôi sẽ không nói vậy nữa.
Người em gái tôi từng yêu thương…
Giờ đây, tôi chỉ thấy, ghê tởm.
“Đúng rồi đó, Hạ Dương thật sự không thích em, nên hy vọng em quay về trường ở. Em là người tinh tế như vậy, chắc chắn sẽ vì sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của ảnh mà đồng ý về trường chứ, đúng không?”
Tôi thuận theo lời con bé mà nói tiếp.
“Anh rể, thật sự anh muốn em quay lại ký túc xá sao?”
Nó quay sang nhìn Hạ Dương, thật ra… con bé đúng là xinh, lúc nói chuyện, hàng mi khẽ động trông như cánh bướm đang vỗ.
“Ừ, em ở nhà, chị em với anh bất tiện lắm.”
Anh nhìn tôi, rồi bổ sung:
“Bất tiện trong việc tạo người.”
Nó không nói gì nữa, chỉ cúi gằm đầu, cắm cúi gắp thức ăn đưa vào miệng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Một thiếu nữ tuổi xuân rơi lệ, khiến người ta thương xót.
Tôi từng thật lòng yêu thương con bé.
Nhưng tấm chân tình ấy… bị mang cho chó gặm mất rồi.
Nên giọt nước mắt của nó, chẳng còn lay động được tôi.
“Nhưng chị đã hứa với ba mẹ là sẽ chăm sóc em thật tốt, chẳng phải chị nên lấy em làm ưu tiên trong mọi chuyện sao?”
Nó ngẩng đầu, lau khô nước mắt, giọng bất ngờ lạnh băng:
“Sao thái độ của chị lại thay đổi đột ngột như vậy?”
Nhìn vào ánh mắt con thú nhỏ đang dò xét tôi ấy, tôi quyết định lật bài.
“Bởi vì chị biết lý do em muốn dọn đến đây không phải vì bị bạn cùng phòng cô lập, càng không phải vì chị đâu, em gái thân yêu của chị.”
Tôi cũng nhìn thẳng vào mắt nó.
“Năm em chào đời, chị tám tuổi. Khi đó ba mẹ bận bịu, chị đã bắt đầu chăm sóc em từ khi còn rất nhỏ.”
“Em vừa là em gái, vừa giống như con gái của chị. Chị sẵn sàng chia sẻ mọi điều tốt đẹp trên đời cho em.”
“Chỉ trừ một thứ, người chị yêu.”
“Em không nên dùng cách này để báo đáp chị, Duyệt Duyệt.”
Từng lời tôi nói ra, chân mày của con bé càng lúc càng nhíu chặt, ánh mắt mang theo vẻ bối rối mơ hồ.
Rồi bất ngờ, nó lắc đầu, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, lao thẳng ra ban công.
07.
Con bé trèo ngồi vắt vẻo lên lan can ban công cao hơn một mét, thân thể theo gió sớm chao đảo, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống lả tả.
“Đúng! Em không phải vì chị. Em thích anh rể. Nếu không thể ở bên anh rể, em sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa!”
“Từ nhỏ tới lớn chị luôn thương em nhất. Chị nhường anh rể cho em đi, được không?”
“Nếu chị không chịu đồng ý… em sẽ nhảy từ đây xuống!”
Tôi lập tức bảo Hạ Dương gọi cứu hỏa, còn mình thì tiến lên trấn an Duyệt Duyệt.
“Chị vừa mới nói rồi, người mình yêu không thể nhường.”
“Em còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, sau này nhất định sẽ gặp được người tốt hơn.”
“Em xuống trước đi đã, trên đó nguy hiểm lắm đấy. Lỡ ngã xuống gãy tay gãy chân, sẽ phải chịu đau suốt cả đời.”
Thấy tôi vẫn không chịu nhượng bộ, Duyệt Duyệt giận dữ chỉ tay vào tôi, hét lên:
“Câm miệng đi, cái đồ giả tạo! Cái đồ trà xanh đạo đức giả!”
Tôi đứng sững ra đó:
“Tôi trà xanh chỗ nào? Người để ý chồng chị là em chứ không phải chị để ý bạn trai em đâu.”
“Cái bài viết xin tư vấn tình cảm đó, chị đọc rồi đúng không? Là em cố tình gửi vào chuyên mục chị hay đọc nhất, cố ý để chị nhìn thấy, để chị hiểu được tình cảm của em dành cho anh rể.”
“Nếu chị thật sự yêu thương em như lời chị nói, thì đáng lẽ chị phải chủ động rút lui, để thành toàn cho em mới đúng. Cái thứ tình cảm chị nói là yêu thương, tất cả chỉ là giả dối!”
Hạ Dương ngắt lời cô ấy:
“Em gái, em đã từng nghĩ tới hậu quả chưa? Anh chỉ yêu chị em. Kể cả nếu chị ấy rời bỏ anh, anh cũng sẽ không yêu em.”
Duyệt Duyệt toàn thân run rẩy, kích động đến cực điểm:
“Người thật sự yêu anh, xứng đôi với anh là em kia mà, sao anh lại không hiểu?”
“Chị em đâu có trẻ trung như em, cũng không xinh đẹp như em, càng không biết cách quan tâm săn sóc như em, và càng không yêu anh bằng em!”
“Từ lần đầu tiên anh tới nhà em, em đã thích anh rồi! Em vì anh mà nỗ lực học hành, cố gắng thi đỗ vào đại học S!”
“Em mỗi ngày thức khuya ngồi ngoài phòng khách xem phim, chỉ để lúc anh đi làm về sẽ thấy có người đang đợi mình, có người nấu sẵn cho anh một bát mì.”
“Anh thích chơi game gì, em đều học theo chơi, chỉ để có chung sở thích với anh.”
“Em làm từng chút từng chút một như vậy… là vì em thật lòng yêu anh! Em đã thích anh tròn 5 năm rồi, anh có biết không?”
Hạ Dương thở dài một hơi:
“Phiền em đừng tự mình cảm động nữa. Tất cả những gì em nói, anh nghe xong… trong lòng chẳng có chút rung động nào cả. Em hiểu chứ?”
08.
Trong lúc đang nói chuyện, đội cứu hỏa cũng đã có mặt ở ban công.
Thấy lính cứu hỏa đến nơi, Hạ Dương thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục nói:
“Này em gái, anh nói thật nhé, dù em có nhảy tám trăm lần từ tầng lầu này xuống, anh cũng sẽ không thích em đâu. Em đang diễn tuồng lớn gì vậy?”
Một chú lính cứu hỏa ho khẽ, hạ giọng:
“Đừng kích động cô ấy nữa thì tốt hơn.”
“Ờ…”
Hạ Dương gãi đầu:
“Xin lỗi nha, làm phiền các anh làm việc rồi.”
Lính cứu hỏa đưa tay ra về phía Duyệt Duyệt, từng bước chậm rãi tiến đến gần cô:
“Có chuyện gì cũng từ từ nói, em xuống trước đã, ngồi lại rồi mình bàn bạc.”
“Đừng lại gần!”
Duyệt Duyệt hét toáng lên, giọng chói tai:
“Lại gần là em nhảy xuống liền!”
Lính cứu hỏa lập tức dừng bước:
“Anh không tới nữa, em bình tĩnh chút nào.”
“Trên đời này đàn ông đâu phải chỉ có mình anh ta. Em xuống đây đi, tụi anh có thể giúp em làm quen với người khác.”
Lính cứu hỏa tiếp tục nhẹ giọng trấn an.
“Em không cần ai hết! Đừng có giẫm đạp lên tình cảm của em!”
Cơ thể Duyệt Duyệt lảo đảo, như muốn mất thăng bằng.
Lòng bàn tay tôi ướt sũng mồ hôi.
Ánh mắt tràn đầy căm hận của Duyệt Duyệt phóng thẳng về phía tôi, nó giơ tay chỉ thẳng vào mặt tôi:
“Quan trọng nhất là… chị ta hoàn toàn không xứng với anh đâu, anh rể!”
“Chị ta là đồ con hoang!”
09.
Một cây gậy tre bất ngờ từ ban công nghiêng phía trên thọc mạnh xuống, đâm thẳng vào vai Duyệt Duyệt.
Con bé vốn đã lảo đảo, mất đà, liền hét lên rồi rơi thẳng xuống dưới.
Thì ra là bà cụ Lưu ở tầng trên lấy gậy chọc xuống.
Tiếng mắng chửi của bà vang lên ngay sau đó:
“Trẻ không lo học hành, lại đi cướp chồng người khác! Muốn nhảy thì nhảy lẹ đi, ồn ào từ sáng đến giờ! Làm cháu tôi không viết nổi bài tập!”
Rồi tiếng bà cụ bắt đầu lèm bèm không rõ, chắc là bị người nhà bịt miệng kéo vào trong rồi.
Tim tôi cũng như rơi theo người Duyệt Duyệt, đáy lòng lạnh toát, chân đứng không vững, vội nhào ra ban công cúi xuống nhìn.
Cậu lính cứu hỏa lao tới kiểm tra, sau đó lập tức chạy xuống tầng dưới.
May mà tầng không cao, với lại Duyệt Duyệt rơi trúng tấm đệm hơi đã chuẩn bị từ trước.
Hai lính cứu hỏa đỡ con bé dậy. Nó chỉ nhắm nghiền mắt lại, trông như ngất đi rồi.
Bên trên, bà cụ Lưu lại quay ra ban công tiếp tục gào:
“Vì chồng người ta mà sống chết như vậy, bắt lính cứu hỏa phải liều mạng cứu! Không thấy ghê tởm à? Bộ cứ thấy trong bát người ta có c*t là cũng thơm chắc?!”
Rồi tiếng bà cụ nhỏ dần, chắc lại bị kéo vào nhà lần nữa.
Hạ Dương đưa tay đỡ trán, thở dài:
“Em có thấy không… bà cụ Lưu chửi mà lôi cả anh vô đó…”
Anh còn rơm rớm nước mắt nói:
“Vợ ơi, anh thấy tủi thân.”
Tôi chỉ biết vỗ nhẹ vai anh để an ủi.
Cũng tại tôi… rước sói vào nhà.
Chắc bà cụ Lưu phản ứng dữ vậy là do quá nhập tâm thôi.
Nghe đâu… chồng bà – một ông cụ ngoài sáu mươi – đã bỏ đi theo cô giúp việc ba mươi mấy tuổi rồi.