Em Gái Tâm Cơ - Chương 1
01.
Vừa dứt lời, em gái tôi từ trong bếp đi ra, tay cầm theo một đĩa cherry đã rửa sạch.
Cherry to, mọng, nhìn là thấy tươi mới, nước chảy ra ướt cả đĩa.
Cô ấy đưa thẳng đĩa đến trước mặt tôi, giọng ngọt như rót mật:
“Chị ơi, ăn cherry đi, em rửa cho chị rồi nè~”
Tôi đưa tay nhón lấy một quả, chưa kịp cho vào miệng.
Thì cô ấy lại cầm một quả khác, quay sang định đút cho chồng tôi, anh rể của mình.
Hạ Dương giơ tay ngăn lại, quả cherry căng mọng rơi xuống sàn, vỡ ra, nước đỏ bắn lên cả gạch trắng.
Cô ấy bĩu môi mách lẻo:
“Chị xem kìa, anh rể lãng phí đồ ăn đấy~”
Theo thói quen, tôi đã định nói: “Hạ Dương, anh nhường em gái chút đi.”
Nhưng lần này, tôi chợt nhận ra sự khác thường trong từng động tác nhỏ.
Tôi hỏi:
“Duyệt Duyệt này, sao em không đút cho chị mà lại đút cho anh rể?”
Cô ấy cười hì hì, ngồi luôn vào chỗ trống bên cạnh Hạ Dương, đáp:
“Không thể để chị lười thêm nữa đâu nha! Bình thường chị chẳng chịu làm việc nhà gì cả, việc gì cũng bắt anh rể làm, lười quá là không tốt cho sức khỏe đâu~”
Hạ Dương quay sang nhìn tôi, nhướn mày, như muốn nói:
“Giờ em mới hiểu ra à? Cô ngốc này.”
Rồi anh phủi tay đứng dậy, đi vào phòng sách chơi game.
Duyệt Duyệt trừng mắt nhìn theo bóng lưng anh, hừ lạnh một tiếng, rồi bắt đầu nhét cherry vào miệng nhai ngấu nghiến.
Cô ấy từ nhỏ đã thế, mỗi lần không vui là ăn điên cuồng.
Tôi thử thăm dò:
“Duyệt Duyệt, chị nhớ tuần trước em nói câu lạc bộ trường tổ chức outing vào thứ Tư, cụ thể làm gì ấy nhỉ?”
Cô phồng má trả lời:
“Đi dã ngoại ở công viên làng cổ á. Nhưng đột nhiên mưa to quá, mọi người chẳng có tâm trạng ăn nữa.”
Vừa nghe cô nói xong, đầu tôi như bị tiếng nổ vang rền đánh thẳng vào.
Vì chi tiết đó khớp y hệt với bài đăng trên mạng.
Sau đó cô ấy ngừng ăn, nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi nói:
“Đừng nhắc tới ngày đó nữa, em đang bực mình.”
Tất nhiên là bực rồi. Trong bài viết kia có nói rõ, hôm đó cô ấy vì mưa to mà chạy cả chục cây số từ công viên làng cổ tới công ty anh rể để đưa dù cho anh.
Kết quả?
Anh rể thản nhiên đưa chiếc dù đó cho đồng nghiệp, còn bảo cô ấy tự đi tàu điện ngầm về.
Cô ấy thấy tổn thương tràn trề.
Và người đang khiến tôi buồn nôn tột độ đây…
Là em gái mà tôi luôn nâng niu, che chở như trân bảo từ nhỏ tới giờ.
02.
Tôi không nhận ra bài viết đó là do Duyệt Duyệt đăng, bởi vì… cách cô ấy miêu tả tôi trong đó quá kinh khủng.
Trong mắt cô ấy, tôi là:
Già.
Lùn.
Hói đầu.
Tính cách thì cục cằn, ích kỷ, lười biếng, chẳng biết làm việc nhà.
Trình độ học vấn thấp, văn hóa kém, chẳng nói chuyện nổi với chồng.
Tôi đọc mà choáng.
Tôi… có thật tệ đến mức ấy sao?
Tôi đúng là người nhỏ nhắn, tóc mảnh và mềm, nhưng chưa hói.
Tôi là giáo viên tiểu học, sao lại nói tôi không có học thức, không có văn hóa?
Chỉ là so với chồng tôi thì chênh lệch chút, anh ấy tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng có cần miêu tả tôi như một bà thím mất dạy vậy không?
Tạm bỏ qua phần nói xấu tôi, thì những lời cô ấy viết về Hạ Dương lại rất… chân thật:
Anh cao ráo, sáng sủa, dịu dàng, có duyên.
Tốt nghiệp trường top của thành phố S, hiện là quản lý cấp trung của một công ty tư nhân.
Chỉ có điều, nghiện game.
Bài viết nói rằng:
Cô ấy rất đau lòng khi thấy anh rể mệt mỏi đi làm về mà không có nổi một bát mì ăn, vì chị gái đã lên giường ngủ từ lâu.
Ừ, tôi đúng là không thức chờ Hạ Dương.
Vì anh ấy bảo tôi đừng đợi.
Vì anh sợ tôi mệt.
Từ những dòng chữ kia, tôi chỉ thấy một điều:
Cô ấy rất ghét tôi.
Và rất yêu anh rể của mình.
Tôi cầm điện thoại, màn hình dần tối lại.
Một cơn buồn nôn từ dạ dày cuộn lên tận cổ họng…
03
“Em đúng là ngốc, thật sự ngốc mà…”
Buổi tối, tôi nằm thở dài trên giường.
“Duyệt Duyệt nói mình bị bạn cùng phòng cô lập, em mới để con bé dọn đến đây ở, ai ngờ nó lại có ý đồ như thế này. Ngày mai em sẽ đưa Duyệt Duyệt quay lại ký túc xá!”
“Ừ ừ, anh giơ cả tay cả chân tán thành.”
Hạ Dương – cái gã này – vẫn đang cuộn trong chăn chơi game.
“Sao anh không nói thẳng với em? Để em bị bịt mắt giống con ngốc vậy.”
Tôi đưa tay nhéo tai anh.
Hạ Dương đặt điện thoại xuống, bật cười:
“Anh nói sao đây… vì em gái nhỏ của em nấu cho anh một tô mì, đưa cho anh một cái ô, còn rủ anh chơi game chung, nên anh nghi ngờ cô em gái mới lên năm hai của em đang mơ tưởng sắc đẹp của anh.”
Anh rúc đầu lại gần, tóc vừa gội xong mềm mịn như lông cún con:
“Anh mà nói vậy, em tin không?”
Thấy tôi im lặng, anh lại bắt chước giọng điệu của tôi thường ngày, bẻ giọng ra vẻ ngọt ngào:
“Ây da, Hạ Dương, anh đừng có bắt nạt em gái em~”
Tôi tức quá, đưa tay bịt miệng anh, ai ngờ lại bị anh tóm luôn cổ tay.
“Nếu sau này sinh con mà nó ngốc nghếch giống em thì phải làm sao?”
Giọng anh đột nhiên trầm xuống, đôi mắt dưới ánh đèn ngủ lờ mờ trở nên lấp lánh:
“Hay là… tụi mình sinh thử một đứa xem sao?”
Khi khuôn mặt anh càng lúc càng áp sát, không khí bắt đầu nóng lên.
“Á——”
Một tiếng hét vang lên từ phòng khách cắt ngang tất cả.
Chắc Duyệt Duyệt gặp chuyện gì rồi…
Tôi hốt hoảng lao ra khỏi phòng ngủ chạy thẳng vào phòng khách, Hạ Dương cũng theo sau tôi.
04.
Chỉ thấy bình thủy tinh pha nước chanh vỡ tan tành dưới sàn.
Duyệt Duyệt ngồi bệt dưới đất, mắt rưng rưng, ôm lấy chân trái, miệng không ngừng kêu “đau quá”.
Vết thương do mảnh kính cắt đang rỉ máu ra ngoài.
Tôi cuống cuồng băng tạm cho con bé, theo thói quen suýt nữa đã buột miệng nói:
“Hạ Dương, giúp em cõng Duyệt Duyệt tới bệnh viện.”
Nhưng lần này tôi đổi cách nói:
“Chị đỡ em dậy nhé, mình đi viện.”
“Em đau đến mức không đứng nổi nữa rồi. Chị ơi, chị thấp hơn em nhiều như vậy, làm sao đỡ nổi em, lỡ mệt chị thì sao…”
Con bé nói rồi ngượng ngùng nhìn sang Hạ Dương:
“Anh rể nhìn qua là biết khỏe mạnh, để anh rể cõng em đi được không?”
Hạ Dương cau mày lại như bánh bao hấp:
“Í… nhìn em là biết nặng rồi, anh cõng không nổi đâu.”
“Em đâu có! Em cao hơn chị ấy một cái đầu, nhưng cân nặng thì cũng tầm tầm chị thôi mà…”
Duyệt Duyệt ấm ức, mắt lại đỏ hoe, rồi quay đầu nói sang tôi:
“Em thật sự ghen tị với chị lắm, dáng người nhỏ nhắn, có tăng cân cũng khó mà vượt qua mốc 45 ký.”
Câu này… trước đây tôi chỉ nghĩ nó còn nhỏ, nói chuyện không có suy nghĩ.
Giờ mới nhận ra, mỗi câu con bé nói đều giấu tám trăm cái ý ngầm, vòng vo đá xoáy tôi không chừa chỗ nào.
Tôi lắc đầu, nói:
“Không đâu, Duyệt Duyệt, em đúng là ăn nhiều béo lên rồi, nhìn vào là thấy nặng nề. Lo mà giảm cân đi, không thì lại còn nặng thêm nữa đó.”
Hạ Dương giơ tay khoác cổ tôi, quay sang nói với Duyệt Duyệt:
“Tuy dáng người của em không bằng chị em, nhưng cũng đừng ghen tị, càng không nên tự ti nha. Ở tuổi em, việc quan trọng nhất là học hành cho đàng hoàng.”
Duyệt Duyệt há miệng ra, mãi vẫn không nói được gì.
Hạ Dương đột nhiên vỗ đầu một cái:
“À, anh có cách rồi.”
Anh quay vào bếp, lôi ra cái xe đẩy nhỏ chúng tôi hay dùng đi chợ, rồi bắt đầu bắn ra một tràng mệnh lệnh như súng liên thanh:
“Nhanh nhanh nhanh, Duyệt Duyệt, đặt mông lên đó.”
“Nhanh, nhấc chân lên.”
“Đúng rồi, tay bám chắc vào.”
Duyệt Duyệt với gương mặt ngơ ngác, làm theo từng bước rồi ngồi lên cái xe đẩy mua rau.
Mặt đỡ hàng của xe chỉ rộng chừng ba bốn chục phân, miễn cưỡng nhét được cái mông.
Thế nên Duyệt Duyệt ngồi trong tư thế hai chân co lên, lơ lửng giữa không trung, trông——khá là buồn cười.
Hạ Dương quay đầu lại, ra lệnh cho tôi:
“Còn không mau đẩy cô em gái không tự lo được cho mình xuống thang máy, anh đi lấy xe, không nhanh là vết thương lành luôn bây giờ đó.”
Tôi phì cười vì mấy lời này.
Chỉ là, dù gì Duyệt Duyệt cũng đang bị thương, không phải lúc cười.
Nên tôi ráng nín lại.
Chỉ là, vừa mới định đưa con bé về ký túc xá thì nó lại bị thương, thời điểm này… thật sự quá trùng hợp.
05.
Bác sĩ xử lý xong vết thương cho Duyệt Duyệt, nói không nghiêm trọng.
Trên đường về, Hạ Dương lại xách cái xe đẩy nhỏ đó ra.
Duyệt Duyệt thoáng biến sắc, quay sang nói với tôi:
“Chị đỡ em nhé.”
Bác sĩ bảo:
“Tự đi được mà, cô bé.”
Duyệt Duyệt nhắm mắt lại một chút, rồi khoác lấy tay tôi:
“Em nắm tay chị đi.”
Về đến nhà, Hạ Dương đi dọn đống kính vỡ, tôi thì giúp Duyệt Duyệt ổn định chỗ nằm.
Cuối cùng cũng được nằm lên giường nghỉ ngơi.
Điện thoại tôi bắt đầu rung không ngừng.
Lôi ra xem thì thấy mẹ tôi đã gọi gần chục cuộc.
Tôi vội nghe máy.
“Trời ơi, con chăm em kiểu gì vậy, không phải mẹ đã dặn phải đặt em gái lên hàng đầu hay sao?”
Giọng mẹ tôi trách móc dồn dập như mưa dội thẳng vào đầu.
“Sao lại để con bé bị thương khi ở nhà con vậy?”
“Đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.”
Tôi đáp.
Thông tin gì mà truyền nhanh thế…
Bố mẹ ở quê gọi đến còn nhanh hơn cả cấp cứu.
“Sao lại là vết thương nhỏ được? Mẹ tận mắt nhìn thấy rồi đấy, vết cắt dài thế kia, máu chảy xối xả!”
Giọng mẹ mỗi lúc một giận dữ hơn.
“Con chỉ sợ mẹ mắng nên mới cố tình nói nhẹ đi đúng không!”
“Nếu Duyệt Duyệt còn là con nít, nó bị thương, mẹ trách con cũng được. Nhưng con bé đã là người trưởng thành rồi, phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình! Hơn nữa, mẹ biết là nó còn…”
Tôi vốn định kể hết chuyện Duyệt Duyệt thích Hạ Dương ra.
Nhưng nghĩ lại, chẳng việc gì phải kéo người lớn vào cuộc, nên đành nuốt lời:
“Bọn con đã đi viện rồi, bác sĩ nói không sao, mẹ nghỉ sớm đi nhé.”
Mẹ còn định nói thêm gì đó, nhưng tôi không muốn nghe mẹ mắng nữa, bèn dứt khoát cúp máy.
Thì ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó…
Duyệt Duyệt đã kịp đăng xong nguyên bộ ảnh “show thương tích” chín tấm lên group gia đình.
Còn đăng luôn một bài chín ô lên trang cá nhân:
Một tấm tôi cúi đầu nhìn vết thương cho con bé, bị chụp góc nghiêng lộ rõ cằm nọng.
Một tấm selfie mắt ướt rưng rưng, đã chỉnh filter lung linh.
Một tấm toàn thân nghiêng mặt Hạ Dương lúc đang đi đóng viện phí.
Sáu tấm còn lại là vết thương từ đủ mọi góc độ.
Chú thích bên dưới:
“Chị gái xinh đẹp vất vả chăm sóc cô em bị thương, còn khiến anh rể cũng lo lắng theo, mình phải mau chóng khỏe lại mới được.”
Một bình luận từ bạn chung đập vào mắt tôi:
“Hai người đẹp đôi quá.”
Duyệt Duyệt trả lời:
“Ái chà, đó là anh rể mình đó nha~”
Ơ, người này là ai thế nhỉ…
Hình như là bạn đại học của Duyệt Duyệt.
Tôi nhìn cái ảnh dìm mình đến mức nghẹn họng đó, máu nóng bắt đầu dồn lên đầu.
Rồi tôi thấy Hạ Dương cũng đăng bài mới.
Ảnh chụp sàn nhà vương vãi mảnh vỡ của bình thủy tinh.
Chú thích:
“Cười chết mất, người trưởng thành uống nước mà làm vỡ bình, rồi còn đứt chân, chắc não nhỏ thiếu nếp nhăn quá.”
Anh còn để lại bình luận đầu tiên trong chính bài đăng của mình:
“À, đang nói em vợ tui đó.”
Chưa đầy một lúc sau, Duyệt Duyệt xóa bài viết.
Một trận chiến không khói súng, xem như tạm kết.
Không hổ danh học bá từng giành hạng nhất từ cấp một…
Tôi không nhịn được, quay sang nhìn Hạ Dương với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Hạ Dương nháy mắt với tôi một cái, cười gian:
“Ngày mai không đi làm, hay là tụi mình tiếp tục…”