Em Gái Của Phản Diện Bệnh Kiều - Chương 4
11
Cho đến tận lúc xuất viện vẫn thể gặp Lục Hành
Người đến đón là chú Chu
Chú nhẹ nhàng bế lên mệt mỏi gục vai chú chẳng còn chút sức sống
Sau khi về nhà chăm sóc cũng đổi thành bảo mẫu chuyên nghiệp
Lục Hành về nữa cũng đến gặp
Về một đàn ông xông nhà mặc kệ chú Chu ngăn cản ôm lên thẳng ngoài
“Cậu Tần thể mang tiểu thư ”
Người gọi là Tần nhíu mày ngược hỏi: “Chứ để mặc Lục Hành tự hủy hoại ”
Chú Chu cứng họng nổi một lời
Tôi hiểu bọn họ đang gì chỉ mơ hồ nhận hình như… Lục Hành sắp chết
“Gô gô Gô gô” Tôi kích động giãy giụa cố sức vươn ngoài
Người đàn ông hoảng hốt vội bế chắc hơn bước nhanh ngoài
“Đừng sốt ruột đừng sốt ruột dẫn em tìm trai đây”
Trên đường lẩm bẩm kể Lục Hành dạo tệ nhớ
Và cuối cùng cũng đoán thân phận của — nam chính Tần Tiêu
Anh bế phóng như bay đưa đến một căn biệt thự ở ngoại ô
Bên trong tối om khiến sợ hãi
Tần Tiêu Lục Hành ở trong đó lấy hết can đảm bước
Đẩy cửa mùi rượu nồng nặc xộc tới khiến hắt xì một cái
Tần Tiêu bật đèn lúc mới thấy rõ tình cảnh bên trong
Lục Hành bẹp sàn nhà xung quanh là núi chai rượu tay còn đang ngửa cổ đổ rượu miệng
Bị ánh sáng chiếu nhíu mắt theo phản xạ tiện tay cầm chai rượu ném về phía cửa
thấy lập tức khựng
Anh một hồi như bừng tỉnh xoay bỏ chạy
Tôi quýnh lên giãy khỏi vòng tay Tần Tiêu loạng choạng lao về phía
“Gô… gô…”
Không cẩn thận vấp chai rượu chân ngã phịch xuống đất
Tôi theo bản năng nhận — bây giờ… ai dỗ nữa
Tôi bò dậy bịt miệng cố gắng thành tiếng tiếp tục chạy về phía Lục Hành
Chưa mấy bước đã rơi một vòng tay quen thuộc mà xa lạ
Lục Hành cẩn thận vén váy lên đến khi thấy thương mới thở phào
Tôi lập tức ôm chặt lấy nước mắt như vỡ đê
“Gô gô … cần… Tiểu Mãn nữa ư”
Bàn tay đang định gỡ tay của khựng cau mày trong mắt là bi thương thể xua tan
“Tiểu Mãn ở cạnh trai em chỉ thể tổn thương thôi giống như lần hạ độc ”
“Anh yêu em nên thể để em liên lụy nữa”
Nói xong định rời buồn để ý hiểu
Tôi cuống lên ôm chặt lấy đùi
“Không… Tiểu Mãn cần gô gô… Tiểu Mãn sợ đau”
Cơn hoảng loạn nhấn chìm
Tôi biết rõ nếu buông tay… thì sẽ bao giờ gặp nữa
Nghĩ đến đó càng ôm chặt hơn nước mũi nước mắt nhòe hết lên
“Tiểu Mãn ngoan… gô gô…”
Tôi lảm nhảm thành câu chẳng biết rõ chỉ dồn hết mọi lời một lần
Một lúc lâu một đôi tay luồn nách nhẹ nhàng bế lên
Tôi thấy tiếng thở dài thật sâu của Lục Hành
Anh hỏi: “Tiểu Mãn trai làm đây”
Tôi vòng tay ôm lấy cổ nhỏ giọng trả lời:
“Gô gô ở bên Tiểu Mãn… thì sợ gì cả”
Anh đáp
Mãi đến khi tắm rửa xong ru ngủ mới nhẹ khẽ :
“Tiểu Mãn… trai hứa với em… sẽ bao giờ bỏ em một nữa”
Tôi khẽ gật đầu nghiêng đầu ngủ
12
Tôi một giấc ngủ yên đầu tiên từ khi mọi chuyện xảy đến khi tỉnh dậy thì Lục Hành vẫn mở mắt
Lúc ngủ trông khác hẳn khi tỉnh bớt vẻ sắc lạnh thêm chút dịu dàng
Hình như cảm nhận ánh mắt của chậm rãi mở mắt mỉm khẽ : “Chào buổi sáng”
Tôi xoay dúi cái thân tròn vo lòng lặng lẽ đáp: “Chào buổi sáng trai”
Xuống nhà thấy Tần Tiêu sofa với vẻ mặt oán niệm quầng thâm mắt hiện rõ
“Sao còn ” Lục Hành ngạc nhiên hỏi
Tần Tiêu nổi cáu chỉ cửa: “Cửa nhà trong ngoài đều khóa mật mã biết mã mà ”
Lục Hành nghẹn lời: “Xin ”
Tôi trong lòng khúc khích
“À đúng với Ôn Nhu sắp kết hôn Đây là thiệp mời”
“Dù đây làm nhiều chuyện điên rồ thật nhưng dạo gần đây giúp chúng ít Nếu còn chẳng biết với Ôn Nhu từng hiểu lầm nhiều đến ”
Ánh mắt Lục Hành bình tĩnh: “Tôi chỉ Ôn Nhu hạnh phúc Hơn nữa nếu vì chăm sóc Tiểu Mãn thì cô chắc đã chọn ”
“Không ít cơ hội đã bỏ lỡ… vì Tiểu Mãn”
Tần Tiêu ranh mãnh : “Vậy thì Tiểu Mãn đúng là đại ân nhân của Hôn lễ nhất định em bàn chính”
“Dạ” Tôi giơ cả hai tay hưởng ứng
Lục Hành bất đắc dĩ ánh mắt đầy dịu dàng
Trước ngày cưới Tần Tiêu và Ôn Nhu đến nhà chơi trở thành món hàng hot
Ôn Nhu ôm lòng hít lấy hít để một lúc mới ngẩng đầu đầy thỏa mãn cảm khái: “Cả đời mà sinh một bé gái như Tiểu Mãn thì đáng lắm ”
Tần Tiêu cũng ở bên cạnh nhéo nhéo má phụ họa: “Chuẩn luôn Hay là tụi bắt cóc Tiểu Mãn luôn nhỉ”
Tôi “ư ư” phản đối nhưng chẳng ai thèm để ý
Hai liền len lén ôm lên rón rén tiến về phía cửa
Vừa đến nơi đã thấy Lục Hành đó ánh mắt âm trầm họ
“Các định mang Tiểu Mãn ”
Ôn Nhu im lặng Tần Tiêu đầu chỗ khác
Lục Hành bế khỏi tay họ thành thạo ôm chặt lòng
“Các còn chẳng biết bế con nít chắc Tiểu Mãn khó chịu chết ”
“Ôn Nhu sắp sinh đấy hai còn biết chăm con định làm đây hả”
Vừa lẩm bẩm nhét bình sữa miệng
“Ngoan nào Tiểu Mãn uống sữa ngủ nha”
Ôn Nhu cảnh đó khẽ : “Lục Hành thay đổi nhiều quá”
Lục Hành ngẩng đầu nhanh chóng thay tã mới cho
“Tất nhiên giờ Tiểu Mãn yêu mà Tiểu Mãn là mặt trời nhỏ quan trọng nhất của đấy”
Tôi giơ nắm đấm nhỏ lên hai lần cao cao giọng:
“Phải đó Tiểu Mãn đại vương muôn năm”
Rồi hài lòng xuống tiếp tục ôm bình sữa chụt chụt chụt
13
Trong lễ cưới trai ôm ở bàn chính cùng Ôn Nhu và Tần Tiêu nghẹn ngào kể chặng đường đã qua
Hai họ ôm hôn Lục Hành vội giơ tay che mắt :
“Trẻ con xem mấy cái ”
Tiếng vỗ tay vang lên họ trao nhẫn cưới trịnh trọng thề nguyện trọn đời bên
Tôi biết họ sẽ hạnh phúc đến già
Lúc đói sắp xỉu thì cuối cùng đồ ăn cũng dọn lên — một bàn đầy thức ăn dặm dành riêng cho
Tần Tiêu nắm tay Ôn Nhu mặc đồ cưới đến đùa giỡn cúi với :
“Phải cảm ơn quý cô Tiểu Mãn của chúng nếu đã vợ ”
Tôi khúc khích còn Lục Hành thì đen mặt
Anh đảo mắt một vòng quanh bàn lập tức nổi đóa:
“Không biết trẻ con tuổi ăn đồ lạnh Sắp làm cha mà cái gì cũng biết Nếu Tiểu Mãn tiêu chảy giặt quần cho con bé ”
Tôi tức đến phát cáu tức giận :
“Em sắp hai tuổi lâu lắm tè dầm nữa”
Lục Hành hừ một tiếng giơ bàn tay đỏ ửng vì giặt đồ sáng nay lên lời nào
Tôi chột mặt giả lả ôm lấy cổ làm nũng:
“Thôi mà~ trai là nhất mà~”
Anh ngẩng đầu kiêu ngạo hỏi:
“Trên đời em thích ai nhất”
“Anh trai”
“Người em yêu nhất là ai”
“Anh trai”
“Người thân nhất của em là ai”
“Anh trai…”
“Người mà em—”
“—Anh hỏi hoài chán ”
— Hết —