Em Gái Của Phản Diện Bệnh Kiều - Chương 3
08
Ngày xuất viện hiếm khi nắng mà chạm mặt Ôn Nhu
Sức mạnh của kịch bản bắt đầu ảnh hưởng tới Lục Hành thấy dần chuyển từ một bình thường thành dạng âm trầm kỳ quái
Ôn Nhu co run rẩy trong góc tường dám gần
“Sao thế Hắn cùng cô Hay là… hai chia tay ”
Lục Hành từng bước một tiến sát gần Ôn Nhu khí thế đầy áp bức
Nếu đeo đầy mấy món đồ trẻ con cảnh tượng nhất định sẽ ngầu
đáng tiếc một đứa em gái như — chuyên phá khí
Một tiếng “bốp” nặng nề vang lên Ôn Nhu run rẩy chỉ tay về phía : “Bé… bé ị …”
Lục Hành mất sạch phong thái mặt đen bực bội bế lên xe mắng:
“Lục Tiểu Mãn em cố ý đúng Thấy mất mặt là em vui lắm hả”
“Khà khà khà khà”
Sau bao nhiêu lần quan sát rút kết luận: Chỉ cần đến gần nữ chính Lục Hành thực chỉ là một u uất mà thôi
một khi tiếp cận nữ chính sẽ mất kiểm soát mà trở nên cuồng loạn
Ngoại trừ ai thể chuyển hướng sự chú ý của
Nhận điều đó càng bám chặt lấy Lục Hành hơn để rời nửa bước
Trong khi đó nam nữ chính vẫn trách nhiệm mà đúng tuyến cốt truyện giờ đã đến đoạn “mang thai chạy trốn”
Lúc nữ chính đã nhà bắt về sắp đưa đến chỗ Lục Hành
Theo nguyên tác Lục Hành sẽ giam giữ nữ chính trong biệt thự
Dù làm gì nhưng hành vi đó khiến nam chính hận thấu xương
Sau đó khi tự bắt nữ chính bỏ trốn gặp tai nạn xe mất đôi chân và cuối cùng là cái chết
Tôi làm chính là: bảo vệ Lục Hành để kịch bản thao túng thêm nữa
Thế nên khi Ôn Nhu trốn thoát dùng chiêu cũ để giữ chân Lục Hành
lần chỉ khẽ xoa đầu dịu dàng :
“Chiêu đó hết hiệu nghiệm đồ nhóc con Ngoan ngoãn ở nhà đợi về”
Tôi chỉ thể bất mãn theo bóng lưng rời
ngay khi cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập đến khiến kiểm soát mà bật thảm thiết
Lục Hành thấy tiếng động bước chân khựng nhưng đầu
Tôi cứ thế ngừng khi đến khản đặc giọng chẳng còn nữa
Chú Chu và đám giúp việc vây quanh dùng đủ mọi cách mà dỗ nổi
Mấy món đồ chơi yêu thích ngày thường đều hất tung chỉ ảnh của Lục Hành gọi “ trai trai”
Chú Chu nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư thiếu gia về đúng ”
Tôi gật đầu
“ thiếu gia việc quan trọng cần làm”
Tôi há miệng òa lên tiếp
Chú Chu hết cách đành gọi điện cho Lục Hành
Lúc đó Lục Hành đang lao như bay cao tốc chằm chằm định vị điện thoại ánh mắt u tối khó dò
lúc thất thần điện thoại reo
Anh bắt máy là giọng chú Chu
Lục Hành rõ chú đang gì chỉ loáng thoáng thấy trong tiếng ồn là tiếng xé ruột xé gan của một đứa nhỏ
Một lúc giảm tốc độ thở dài vặn vô lăng đầu:
“Ngừng bắt về dỗ con nít”
Trên đường lưng đột nhiên vang lên một tiếng rầm
Anh lập tức dừng xe đầu — là một chiếc xe tải lớn lật nhào
Nếu đầu đúng lúc khi đã chiếc xe đó đè lên
Lục Hành lạnh cả hiện trường tai nạn lâu mới lên xe rời
Về đến nhà đã đến kiệt sức cổ họng khô rát chỉ còn biết khàn khàn rít lên
Anh bước liền bế lên ôm chặt trong lòng hôn lấy hôn để gương mặt bé xíu của
Cảm nhận thân thể khẽ run lên mới dừng giơ tay chạm khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh của
May mà…
Một lúc mới tìm giọng của
“Tiểu Mãn em biết chuyện gì ”
Tôi nghiêng đầu giả vờ ngây ngô: “A ba a ba”
Tiểu Mãn chỉ là con nít Tiểu Mãn chẳng biết gì ạ
Lục Hành bật như thể trút bỏ gánh nặng
Anh ôm chặt lòng :
“Em tìm Ôn Nhu sẽ
em tự làm tổn thương như nữa sẽ đau lòng”
Tôi nghiêm túc vỗ vỗ mặt :
“Tiểu Mãn… cũng đau… đau lòng”
“Được Sau trai sẽ để Tiểu Mãn đau lòng nữa”
09
Không còn Lục Hành ngăn cản Ôn Nhu và nam chính cuối cùng cũng gặp thành công thậm chí còn hóa giải hiểu lầm sớm hơn dự kiến ba bọn họ sum vầy hạnh phúc
Lục Hành khi thất tình trở nên u uất mỗi ngày chỉ quấn lấy ngay cả công việc cũng chẳng buồn đụng đến
Tối hôm đó uống rượu say khướt ôm lấy áp sát tai thì thầm:
“Tiểu Mãn trai đáng để ai yêu Bố mẹ vứt bỏ Ôn Nhu coi như ác ma Một như … sống là thất bại ”
Tôi gắng hết sức đẩy cái đầu nồng nặc mùi rượu của suýt nữa thì trớ sữa
Anh ngẩn từ từ đặt xuống tự giễu một tiếng
“Anh trai nên tìm em khi đang say thế Ngủ ”
Lục Hành định nhưng áo chợt kéo Anh bất ngờ đầu liền thấy cũi một cục nếp bé xíu đang cố giơ hai tay qua đỉnh đầu gập xuống thành hình trái tim
“Gô gô… Tiểu Mãn yêu gô gô”
Tôi khì với dậy lảo đảo về phía vươn tay đòi bế
Vừa bế lên cổ liền cảm nhận một mảng ướt lạnh
Là nước mắt của Lục Hành
Anh ôm như đang gục lòng vùi mặt thân thể bé nhỏ mà nghẹn dần dần nức nở thành tiếng
Tôi ôm đầu vỗ nhè nhẹ
“Đừng … gô gô”
Rất lâu mới ngừng ngượng ngùng mặt tránh ánh cúi đầu hôn một cái thật nhanh
“Anh trai cũng yêu Tiểu Mãn Ngủ thôi”
Nói xong gần như chạy trốn khỏi phòng
Aizz lớn da mặt mỏng ghê
Mãi đến hôm mới nhận
“Tiểu Mãn em biết hả”
Dứt lời lập tức lảo đảo dậy về phía
Tất cả mọi nín thở chăm chú dõi theo từng bước của
Cho đến khi nhào lòng Lục Hành đám giúp việc mới đồng loạt hoạt động như hiệu lệnh
“Tiểu Mãn Em biết ” Lục Hành nhấc lên xoay vòng vòng trong trung dứt
“A a” Tôi giơ tay lên
Tiểu Mãn đại vương là giỏi nhất
10
Để ăn mừng việc cuối cùng cũng biết bước chân đầu tiên trong đời Lục Hành quyết định tổ chức một buổi tiệc cực kỳ hoành tráng
Cuộc sống của bỗng chốc trở nên bận rộn liên tục các chị bế thử đủ kiểu váy và trang sức
Một chị gái cầm lên sợi dây chuyền ngọc lục bảo còn to hơn cả cái miệng đeo cổ
“Tiểu thư nhỏ da trắng đeo sợi hợp”
Mắt lập tức sáng lên giơ tay bịt chặt sợi dây ngước lên thấy cả một đống đá quý sáng lóa kiềm mà ôm tất cả lòng
Tiền đều là tiền của
Lục Hành thấy bật khẽ đưa tay véo mũi giọng cưng chiều:
“Đồ mê tiền nhỏ tất cả là của em cần giành ”
“Yêu gô gô”
Lúc mới thật sự khái niệm cụ thể về sự giàu của Lục Hành
Trước đây chỉ biết tiền nhưng ngờ tiền đến mức
Nghĩ đến việc tất cả đều là của khóe miệng nhịn cong lên
Trong khí tiệc tùng náo nhiệt vô số kéo đến tâng bốc còn Lục Hành thì ứng phó mượt mà
Anh đặt lên ngai nhỏ phủ đầy hoa tươi lấy một xấp tài liệu tuyên bố với tất cả mọi :
“Hôm nay – Lục Hành xin tất cả chứng kiến Tôi sẽ chuyển nhượng bộ cổ phần của tại Tập đoàn Lục thị cho em gái – Lục Tiểu Mãn để chúc mừng ngày cô bé đời”
Nói xong nâng ly cạn sạch
Bên cả hội trường xôn xao
Ai cũng biết Lục Hành cưng em nhưng ngờ điên cuồng đến mức tặng cả gia sản cho
Còn thì chỉ ngơ ngác hiển nhiên chẳng hiểu lời bao nhiêu giá trị chỉ lờ mờ cảm thấy… hình như sắp thành phú bà
Lục Hành dịu dàng vẻ u ám khi mới gặp dường như đã tan hơn phân nửa thay đó là sự an yên
Anh nhận bát trái cây từ tay phục vụ tiện tay đút cho một muỗng
Ngon thật… nhưng mà … kỳ kỳ
Còn kịp nghĩ xong đã thấy chất lỏng đỏ tươi nhỏ xuống váy trắng tinh — đỏ đến nhức mắt
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu Lục Hành chỉ thấy vẻ mặt cứng đờ trong mắt là kinh hoảng
Tôi dậy bảo đừng sợ em ở đây
há miệng liền một dòng chất lỏng ào
Tôi cúi đầu — mới nhận đó là máu của chính
Lục Hành lao đến bế chạy ngoài
Tôi chỉ thấy miệng mấp máy nhưng gì
Chẳng lẽ… sắp chết
nếu chết… Lục Hành sẽ
Mang theo câu hỏi đó chìm bóng tối
Khi tỉnh mắt là một mảng trắng đến chói lòa
Trên cắm đầy ống thiết cứ “tích tắc” reo liên tục
Lục Hành… trai…
Tôi dồn hết sức mới đầu
Ngoài cửa sổ hai đàn ông đang trò chuyện một là Lục Hành còn thì lạ hoắc
Lục Hành đầy máu cả uể oải lưng vốn luôn thẳng tắp nay cũng còng xuống
Người đối diện cau mày gì đó Lục Hành đột nhiên kích động đầu vô tình chạm ánh mắt
Tim run lên định mở miệng gọi — nhưng như thấy quỷ thật sâu bỏ chạy
Từ “ trai” còn kẹt trong cổ họng cũng nuốt nghẹn đến khó chịu
Lục Hành… cần nữa
Cảm giác vứt bỏ bao trùm lấy nước mắt kiềm tuôn xuống khiến máy móc vang lên tiếng cảnh báo sắc nhọn
Một đám tràn loay hoay chốc lát rút như thủy triều
Lục Hành — vẫn
Tôi trở thành kẻ cô độc vật lộn giữa ranh giới sống và chết
Mỗi khi tỉnh đều đầu chờ mong thấy bóng dáng quen thuộc đó
lần nào cũng chỉ thể thất vọng rút ánh mắt về
Không cả
Anh cần em cũng … em đã quen với việc bỏ rơi mà
Tôi tự an ủi bản thân như … nhưng chẳng cách nào làm dịu nỗi đau trong lòng
Chỉ thể lặng lẽ ngày qua ngày… chìm im lặng