Em Đã Từng Là Ánh Sáng Của Anh - Chương 4
11.
Tôi thuận theo lời anh ta, đáp:
“Không có gì để nói cả.”
Sau khi đóng cửa, Thẩm Diệu lập tức ôm lấy tôi:
“Em đang ghen đó.”
Tôi xoa đầu cậu ấy:
“Ghen gì chứ.”
Ngay từ đầu khi chúng tôi bắt đầu bên nhau, tôi đã kể hết mọi chuyện về Giang Trừng.
Cậu ấy còn điều gì phải lo lắng nữa?
“Em ghét việc chị chậm tiêu như thế.”
Tôi còn chưa kịp đáp lại, cậu ấy lại bật cười:
“Nhưng mà chậm tiêu cũng hay.”
Cậu ấy vùi mặt vào vai tôi, khe khẽ nói:
“Không nhận ra ai đang có ý với chị.”
Nhưng tối hôm đó, Giang Trừng lại gọi điện đến.
“Tri Ý, bạn trai em đã dây dưa với người yêu cũ suốt ba năm, em biết không?”
Giang Trừng quả thật đang nằm viện, tình trạng không rõ ràng.
Những cô bạn gái từng hứa sẽ chăm sóc anh đều lần lượt kéo đến thăm.
Bạn bè thậm chí còn cá cược xem họ có thể trụ được bao lâu.
Kết quả là hai ngày.
Phần lớn người chỉ ngồi vài tiếng đã rời đi.
Mọi người xung quanh đều nói anh ta đáng đời, không ngừng nhắc nhở tôi đừng mềm lòng.
Tôi làm sao mà mềm lòng được.
Ngay từ ngày cầm lấy khoản tiền bồi thường đó, tôi đã không còn ý định quay đầu.
Nửa đêm, mẹ Giang Trừng đột ngột gửi tin nhắn:
“Tri Ý, có thể gặp Giang Trừng một lần được không?”
Lúc nhận được tin, Thẩm Diệu đang ở bên tôi.
Tôi trả lời dứt khoát:
“Xin lỗi, bạn trai tôi sẽ không vui.”
Bà ấy gọi điện đến, tha thiết cầu xin:
“Bao nhiêu tiền cũng được.”
“Giang Trừng không chịu ăn uống gì cả.”
“Sao lại như vậy được, sao lại như vậy được chứ…”
Bà ấy nói năng lộn xộn, giọng nghẹn ngào.
Từ những lời rời rạc ấy, tôi đoán rằng tình trạng mắt của Giang Trừng có vẻ không mấy lạc quan.
Cô Giang khóc lóc nói:
“Tại sao lại là Giang Trừng nhà chúng tôi chứ?”
“Giúp tôi đi, nếu cứ như vậy nữa, nó thật sự sẽ xảy ra chuyện mất.”
Thẩm Diệu ngồi bên nghe hết, rồi dịu dàng nói:
“Gặp một lần cũng không sao, em không để bụng đâu.”
Nhưng chuyện đó giờ đây không còn ý nghĩa gì nữa.
Tại sao nhất định phải gặp lại một lần?
Vả lại, chỉ cần tôi đồng ý một lần, họ sẽ tiếp tục bấu víu, yêu cầu thêm nhiều hơn.
Tôi đối mặt với người phụ nữ đang sụp đổ ấy, vẫn kiên quyết:
“Xin lỗi, giữa chúng ta đã thanh toán xong cả rồi.”
“Giờ tôi sống rất tốt, Giang Trừng cũng nên hướng về phía trước.”
Hôm sau, từ bạn bè tôi biết được rằng, mắt Giang Trừng đã xuất hiện biến chứng.
Bác sĩ nói có xác suất nhỏ sẽ bị mù trở lại.
Anh đã khó khăn lắm mới có thể nhìn lại ánh sáng, giờ phải đối mặt với bóng tối một lần nữa —
Đó là một cú sốc rất lớn.
Đối với tin nhắn của mẹ anh, tôi chọn cách im lặng.
Nhưng rồi, Giang Trừng bất ngờ gọi điện đến.
12.
Tôi tưởng anh gọi tới để hỏi tôi dạo này khám lại ở bệnh viện nào.
Nhưng thứ anh nói lại là:
“Tri Ý, em nghĩ em và cậu bạn trai nhỏ đó có thể đi được bao xa?”
Tôi không đáp, anh lại nói tiếp:
“Có muốn cá cược không?”
“Cược gì?”
“Cược vào tấm chân tình của cậu ta.”
Tôi bật cười lạnh — những kiểu thử thách như thế này chỉ có thể phá hoại lòng tin trong tình cảm.
“Tôi không có hứng thú với mấy trò nhảm nhí thế này.”
Nhưng hình như anh đã đoán trước tôi sẽ từ chối.
“Chờ mà xem đi, tất cả đàn ông bản chất đều như nhau cả thôi.”
Tôi quăng cuộc điện thoại vô nghĩa ấy ra khỏi đầu.
Cuối năm, công việc bận tối mắt.
Thẩm Diệu hẹn tôi đi dạo, xem triển lãm mấy lần, tôi đều từ chối.
Cậu ấy như chú cún con bị bỏ rơi, suốt ngày rũ tai cụp mắt.
Mãi đến khi phát hiện tôi thật sự bận quay như chong chóng, cậu ấy mới bắt đầu tìm việc riêng để làm.
Tính cách cậu ấy sôi nổi, chẳng mấy chốc đã kết bạn với vài người mới.
Mỗi sáng đều rời khỏi nhà rất sớm.
Lâu lâu tôi tỉnh giấc đúng lúc vẫn kịp thấy cậu ấy, nhưng phần lớn chỉ thấy tờ giấy ghi chú đặt lại trên bàn ăn.
Dần dần, trong lòng tôi dâng lên một nỗi bất an không tên.
Cậu ấy đi đâu? Ở cùng ai?
Tôi chợt nhớ lại lúc mình đi công tác một tuần, cậu ấy từng ríu rít hỏi tôi làm gì mỗi ngày.
Giờ tôi mới hiểu tâm trạng của cậu khi đó.
Tôi định tìm cơ hội nói chuyện nghiêm túc với cậu ấy.
Nhưng còn chưa kịp mở lời, Giang Trừng đã dùng số mới gửi đến một bức ảnh.
Trong ảnh, Thẩm Diệu đang cười nói với một cô gái tại quán cà phê.
Lòng tôi chùng xuống.
Cậu ấy bảo là đi gặp bạn cũ.
Tin nhắn của Giang Trừng lập tức nối tiếp:
“Thấy chưa, tôi nói có sai đâu?”
“Đoán xem tối nay cậu ta có về nhà không?”
Tôi lập tức chặn anh ta, nhưng lại không kìm được, nhắn cho Thẩm Diệu:
“Em đang làm gì vậy?”
Cậu ấy trả lời ngay:
“Đang ăn tối với bạn nè.”
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không hỏi khi nào cậu ấy về.
“Chắc khoảng mười giờ.”
Cậu ấy chủ động nói.
Vậy thì đợi đến mười giờ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tôi bồn chồn đi đi lại lại trong phòng khách.
Đến mười một giờ, Thẩm Diệu vẫn chưa về, cũng không nhắn thêm gì.
Giang Trừng lại đổi số gọi tới.
“Giờ thì tin rồi chứ? Đàn ông đều giống nhau cả thôi.”
Tôi chợt thấy thật nực cười.
“Dù cậu ấy thật sự phản bội tôi, thì đã sao? Cùng lắm thì bắt đầu lại thôi.”
13.
Tôi chưa bao giờ vì từng bị tổn thương mà không dám yêu thêm lần nữa.
Khi xưa, cô gái từng thích Giang Trừng nói rằng anh ta không xứng với tôi, tôi còn không đồng tình.
Tôi nghĩ anh ấy xuất sắc như thế, sao lại không xứng?
Nhưng giờ nhìn lại quãng năm năm tôi chăm sóc anh —
Anh tiêu cực, sa sút, rõ ràng có điều kiện chữa trị tốt nhất nhưng lại từ chối mọi phương án.
Đến bây giờ lại muốn kéo tôi cùng chìm xuống.
Cô ấy nói đúng.
Là tôi đã nhìn nhầm người.
Một giờ sáng, tôi vẫn đang đợi.
Nhưng… tôi đợi để làm gì?
Tại sao phải để lời Giang Trừng ảnh hưởng tới mình, thay vì trực tiếp hỏi cho ra lẽ?
Tại sao lại để một người ngoài chen vào chuyện tình cảm của tôi và Thẩm Diệu?
Tôi khoác áo, xuống lầu.
Vừa tới dưới nhà, tôi đã thấy Thẩm Diệu bước xuống từ một chiếc xe.
Người ngồi ở hàng ghế sau chính là cô gái trong bức ảnh.
Thấy tôi, cậu ấy rõ ràng luống cuống:
“Tri Ý, em về trễ một chút.”
Cô gái trong xe cũng nhìn thấy tôi, thân thiện vẫy tay chào.
Trước khi xe rời đi, tôi bước tới chặn đầu xe.
Tài xế bực bội bóp còi.
Tôi gõ nhẹ lên cửa kính.
Cô gái hạ cửa sổ xuống, lộ ra lớp trang điểm chỉn chu:
“Chị có chuyện gì sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta:
“Trước đây hai người từng quen nhau đúng không?”
Cô ta vội vàng giải thích:
“Chị đừng hiểu lầm, em chỉ đang đi công tác bên này…”
Tôi ngắt lời:
“Làm ơn, trả lời đúng câu hỏi.”
Thẩm Diệu cũng hấp tấp chen vào:
“Kẹt xe mà.”
Từ mười giờ thành một giờ sáng — kiểu kẹt xe thần kỳ gì vậy?
Tôi giữ giọng bình tĩnh:
“Nói thật cho tôi biết.”
Đúng vậy.
Trong suốt thời gian yêu nhau, Thẩm Diệu chưa bao giờ kể với tôi về chuyện quá khứ này.
Với nhiều người, có thể không quan trọng.
Nhưng với tôi, nó rất quan trọng.
Tôi xoay người rời đi.
Cô gái kia vội vàng xuống xe đuổi theo giải thích:
“Thật sự chỉ là tình cờ gặp nhau thôi. Anh ấy nói đang du lịch gần đây, nên bọn em mới ăn một bữa cơm.”
“Chẳng có chuyện gì cả. Nếu chị không tin, có thể xem camera an ninh.”
Cô ấy càng nói càng nhiều, cho đến khi Thẩm Diệu lạnh giọng cắt ngang:
“Đủ rồi.”
Cô ấy chết lặng tại chỗ.
Thẩm Diệu nói:
“Em đi trước đi.”
Sau khi tiễn cô ấy rời đi, cậu ấy chặn tôi lại khi tôi chuẩn bị lên lầu:
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Tôi ngẩng lên nhìn cậu ấy:
“Không có gì để nói cả.”
14.
Trong tình yêu, điều quan trọng nhất là sự thành thật.
Tôi đã kể hết mọi chuyện với cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại giấu tôi để đi gặp lại mối tình đầu.
Tôi đâu có ngốc.
Chỉ vì yêu cậu ấy, nên mới chọn cách giả vờ không biết.
Không muốn nói nhiều với ai, cũng không muốn đáp lại lòng tốt từ người khác.
Giả vờ như chẳng để tâm đến bất cứ ai, rồi khép mình lại.
“Đã vậy thì, chia tay đi.”
Mối quan hệ này bắt đầu nhanh, kết thúc cũng thật nhanh.
Bạn bè rủ tôi đi chơi, bảo tôi dẫn Thẩm Diệu theo, tôi nói thẳng:
“Ch bọn tôi chia tay rồi.”
Họ tỏ ra tiếc nuối, rồi lại nói muốn giới thiệu người mới cho tôi.
Tôi vẫn từ chối.
Tôi vẫn tin vào một mối tình chân thành.
Nếu không gặp được, thì một mình cũng chẳng sao cả.
Mẹ của Giang Trừng vẫn không ngừng gọi điện cho tôi, cầu xin tôi đến thăm anh một lần.
Tôi vẫn không mềm lòng.
Chỉ gửi cho bà ấy thực đơn dinh dưỡng và hướng dẫn dùng thuốc mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước, rồi đặt vé tàu về quê.
Lần này tôi không bị trễ, vừa ngồi xuống ghế thì phát hiện Thẩm Diệu cũng có mặt.
Cậu ấy cười tít mắt nhìn tôi:
“Chị ơi, lần này tụi mình không lỡ nhau nữa rồi.”
Nhưng cậu ấy thậm chí không hề muốn hiểu vì sao tôi lại giận, chỉ nghĩ đến việc làm sao để dỗ dành tôi quay lại.
“Xin lỗi, tụi mình làm lại từ đầu được không?”
“Chị có thể tha thứ cho em không?”
“Đừng như vậy nữa mà.”
Cậu ấy cứ lặp lại những câu nói đó hết lần này đến lần khác.
Ngày trước khi cậu ấy theo đuổi tôi, tôi nhận được một tin nhắn thôi cũng suy nghĩ cả ngày.
Còn giờ, đến một lời giải thích tử tế cũng chẳng muốn cho tôi.
Huống hồ, đến lời cầu xin tha thiết từ mẹ Giang Trừng, tôi còn thẳng thừng từ chối —
Tôi thật sự không hiểu được, cậu ấy có lý do gì mà nhất định phải gặp lại người yêu cũ.
“Không cần nói nữa, thế là đủ rồi.”
Tôi xuống máy bay, cậu ấy vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đến khi tôi gọi xe, ngoảnh đầu lại nhìn, cậu ấy đã rời đi.
Chàng trai nhiệt huyết như lửa ấy, cuối cùng vẫn chẳng giữ được sự điềm tĩnh.
Nhưng không sao cả.
Ít nhất, tôi đã từng cảm nhận được sự ấm áp cháy bỏng ấy.
Tôi vẫn sẽ mang theo hy vọng, để chờ đón một mối duyên mới.
(Hết.)