Em Đã Từng Là Ánh Sáng Của Anh - Chương 3
Tôi khẽ cười một tiếng.
Những lời như vậy, ai mà chẳng nói được?
Nhưng trong thực tế, không có nếu như.
Mà cũng chưa biết chừng — nếu mắt Giang Trừng lại có vấn đề, cô ấy có thể thử xem, liệu mình có chăm nổi hay không.
Sắc mặt Giang Trừng đã trở nên vô cùng khó coi, bạn bè vội bước ra dàn xếp không khí.
Tôi cũng đùa một câu cho nhẹ bớt:
“Nếu thật đến lúc đó, chi bằng thuê một điều dưỡng chuyên nghiệp.”
Chỉ vì một câu ấy, cơn giận của Giang Trừng bùng nổ.
“Rầm.”
Ly rượu nện mạnh xuống bàn, tôi nghiêng đầu nhìn sang.
8.
Anh mất kiên nhẫn cắt ngang lời tôi:
“Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, nhắc lại làm gì.”
Câu nói đó khiến tôi thấy nhói lòng.
Trong mắt anh, có lẽ quãng thời gian đó quá đỗi nhục nhã, đến mức không muốn nhắc tới.
Hôm sau, cô bạn thân nghe chuyện thì giậm chân tức tối:
“Cô ta có ý gì? Coi như tuyên chiến à?”
Tôi nhìn khoản tiền bồi thường kếch xù trong điện thoại, đột nhiên thấy lòng mình bình thản lạ thường.
Giờ tôi mới thật sự hiểu, sức mạnh của tiền bạc lớn đến thế nào.
Bạn thân lại tưởng tôi đang cố tỏ ra mạnh mẽ, lại lần nữa khuyên tôi:
“Giang Trừng có người mới rồi, hay để tớ giới thiệu cho cậu một người? Với điều kiện của cậu, muốn chọn thế nào chẳng được.”
Thời buổi này người ta chuộng yêu nhanh cưới vội, nhưng tôi lại muốn từ tốn, mong tìm một người có thể nghiêm túc đồng hành.
Tôi từ chối nhẹ nhàng:
“Không cần đâu.”
Cô ấy thấy tôi từ chối thì chắc mẩm là tôi vẫn chưa buông được Giang Trừng.
Cô mắng anh ta, tôi cũng mỉm cười phụ họa vài câu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tôi học chụp ảnh, rồi yêu luôn những chuyến đi.
Trong thời gian đó, cũng có người chủ động theo đuổi tôi.
Nhưng khi nghe tôi nói muốn từ từ tìm hiểu, họ liền né tránh như thể gặp dịch bệnh.
Chẳng bao lâu sau, lại thấy họ khoe ảnh tình cảm rầm rộ trên mạng xã hội.
Bạn thân đùa tôi là nguyệt lão tái sinh.
Tôi cũng cười.
Suốt năm năm chăm sóc Giang Trừng, tôi đã dồn hết tâm trí cho anh.
Bây giờ, tôi muốn dành thời gian đó để sống cho chính mình.
Tôi muốn đợi đến khi trái tim thật sự trống trải, mới có thể đón nhận một người khác.
Tôi tin rồi sẽ gặp được một người chân thành, sẵn sàng chậm rãi bước vào thế giới của tôi.
9.
Sau khi chia tay, Giang Trừng nhanh chóng có người mới.
Anh công khai chuyện tình cảm, mọi người xung quanh cũng dần hiểu rằng tôi và anh đã thực sự kết thúc.
Tôi sang Anh du học, bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới ở nơi ấy.
Dù ba năm không trở về, tin tức về Giang Trừng vẫn luôn len lỏi đến tai tôi.
Nghe nói anh lại độc thân, hình như cuối cùng cũng dừng lại rồi.
Bạn bè anh bắt đầu ám chỉ tôi quay về, nói Giang Trừng đã thay đổi.
Tết đến gần, tôi không thể không về nước.
Không ngờ vừa xuống máy bay, đã thấy một nhóm gương mặt quen thuộc.
Bạn bè của Giang Trừng đều đến, ngạc nhiên thốt lên:
“Tri Ý, đi du học về nhìn khí chất hẳn luôn!”
Họ không vì chuyện giữa tôi và Giang Trừng mà xa lánh tôi.
Một người bạn từng nhắn tôi vào ngày tôi chia tay Giang Trừng:
“Tri Ý, cho dù không có Giang Trừng, tớ vẫn muốn làm bạn với cậu.”
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất, là Giang Trừng cũng có mặt.
Anh đứng ở ngoài rìa nhóm người, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía xa.
Cuối cùng chính anh là người mở lời trước:
“Lâu rồi không gặp.”
Thái độ của anh khác hẳn ba năm trước, giống như gặp lại một người bạn cũ.
Tôi đáp lễ phép:
“Lâu rồi không gặp.”
Anh do dự nói:
“Mắt anh…”
Chưa kịp nói hết câu, điện thoại tôi bất chợt đổ chuông.
Tôi mỉm cười xin lỗi, rồi nghe máy.
“Chị ơi, chị đang ở đâu vậy?”
Giọng nam trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia.
Sự hồ hởi của cậu ấy khiến tôi cũng vui lây:
“Chị gửi định vị cho em, đừng lo.”
Cúp máy xong, bạn bè đã chọn xong chỗ ăn tối.
Sau khi họ dứt lời, tôi hỏi:
“Thêm một người được không?”
Mọi người tò mò hỏi:
“Ai thế?”
Một bóng dáng mặc áo khoác màu be giống tôi từ xa chạy đến, như một tia nắng nhỏ ấm áp.
Cậu ấy nắm lấy tay tôi, làm nũng:
“Nhớ chị muốn chết luôn!”
Hành động quá bất ngờ khiến cả nhóm bạn sững người.
Tôi định lấy hành lý giúp, nhưng cậu ấy kiên quyết không cho.
Tôi đành giới thiệu:
“Đây là Thẩm Diệu, bạn trai của tôi.”
Duyên phận là thế. Luôn đến vào lúc không ngờ nhất.
Khi Thẩm Diệu tỏ tình, tôi vẫn chỉ nói một câu:
“Em muốn từ từ.”
Tôi tưởng cậu ấy sẽ như bao người khác, sớm rút lui.
Không ngờ cậu ấy thật sự ở lại, cùng tôi đi từng bước.
Đến lúc tôi nhận ra, cậu ấy đã hiện diện trong mọi ngóc ngách cuộc sống của tôi.
Ở tuổi này mà nói “muốn từ từ”, nhiều người cho là tôi đang thoái thác.
Nhưng cậu con trai nhỏ tuổi hơn ấy, lại thật lòng và kiên nhẫn.
Nhiệt tình, chân thành.
“Cậu giấu kỹ quá nha.”
“Nếu không có dịp này, bọn tớ còn chẳng biết gì luôn.”
“Nhất định phải mời đó nhé!”
Thật ra không phải tôi cố tình giấu, mà chính tôi cũng không ngờ cậu ấy lại về cùng tôi.
Hôm đó tôi lỡ chuyến bay vì kẹt xe.
Lúc đổi vé, nhận được tin nhắn cậu ấy gửi với vẻ mặt tủi thân:
“Sao chị chưa tới, em đợi mãi buồn quá.”
Thì ra cậu ấy đã mua vé ngồi cạnh tôi để tạo bất ngờ.
Kết quả do trục trặc, cả hai lỡ mất nhau.
Cậu ấy đến sân bay rất sớm chờ tôi.
Chúng tôi vừa mới gặp lại cách đây không lâu.
Bạn bè vẫn đang nhao nhao đùa giỡn, tôi cười nói:
“Bữa nay để tôi mời.”
Thẩm Diệu lập tức giơ tay:
“Cho em mời đi!”
Tính cách cậu ấy vui vẻ, hòa đồng, rất nhanh đã nhập hội.
Đến nhà hàng vừa đúng đủ chỗ, tính luôn cả Thẩm Diệu.
Lúc này, có người phát hiện Giang Trừng đã biến mất.
Họ vội vàng gọi điện, đầu bên kia giọng Giang Trừng hơi yếu:
“Mắt anh lại thấy không ổn, đang ở bệnh viện rồi.”
Mọi người lập tức lo lắng.
“Chuyện gì vậy? Bác sĩ nói sao?”
10.
“Không sao đâu, bác sĩ bảo nghỉ ngơi là được rồi, mọi người cứ ăn đi.”
Giang Trừng nói vậy, nhưng ai cũng biết tình trạng mắt của anh không mấy khả quan.
Thấy mọi người lộ vẻ khó xử, tôi chủ động gỡ rối:
“Mọi người đi xem tình hình của Giang Trừng đi, bữa cơm này để hôm khác hẹn lại.”
“Tôi với Thẩm Diệu cũng mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi.”
Thẩm Diệu rất hiểu chuyện, không hề khó chịu vì chuyện ngoài ý muốn, còn mỉm cười chào tạm biệt mọi người.
Trên đường về nhà, cậu ấy hào hứng kể tôi nghe những chuyện thú vị ở nước ngoài, ngõ nào cũng có điều để chia sẻ.
Cậu ấy luôn như vậy, tràn đầy ham muốn khám phá, như một đứa trẻ mãi chẳng chịu lớn.
Không ai ngờ được, lúc chúng tôi vừa về đến nhà, lại thấy Giang Trừng đang đứng trước cửa.
Bàn tay đang nắm lấy tôi của Thẩm Diệu khựng lại, thấy Giang Trừng bước đến, cậu ấy chủ động lên tiếng:
“Chào anh Giang Trừng.”
Giọng cậu ấy dịu dàng, còn chủ động gọi anh.
Tôi bất giác quay sang liếc nhìn cậu ấy.
Giang Trừng mỉm cười đáp lại, nhưng không trả lời.
Ánh mắt anh dừng lại trên tôi:
“Tri Ý.”
Ánh nhìn ấy chưa từng rời khỏi tôi.
“Lâu rồi không gặp.”
Anh lại lặp lại một lần nữa.
Thẩm Diệu bị phớt lờ cũng không giận, chỉ yên lặng đứng cạnh tôi, nắm tay tôi không buông.
Giang Trừng há miệng định nói, nhưng tôi lên tiếng trước:
“Đây là bạn trai tôi, Thẩm Diệu.”
Giang Trừng gượng gạo nở một nụ cười:
“Ừ.”
Rồi nói tiếp:
“Mắt anh có lẽ lại có vấn đề rồi.”
Thẩm Diệu lập tức tỏ vẻ lo lắng:
“Vậy phải mau đến bệnh viện kiểm tra đi chứ!”
Vừa nói vừa rút điện thoại ra, nghiêm túc hỏi:
“Anh cần em gọi xe giúp không?”
Còn bổ sung:
“Dù sao bạn gái em cũng không phải bác sĩ.”
Giang Trừng vẫn phớt lờ, lại gọi:
“Tri Ý…”
Thẩm Diệu quay sang hỏi tôi:
“Chị ơi, sao ảnh không thèm để ý gì đến em thế?”
Tôi đâu biết vì sao Giang Trừng lại phớt lờ cậu ấy.
Giang Trừng lại tiếp tục gọi:
“Tri Ý…”
Thẩm Diệu ghé sát tai tôi hỏi nhỏ:
“Chị, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Tôi đẩy đầu cậu ấy ra:
“Chị không biết.”
Cậu ấy lại ghé sát vào định hỏi tiếp.
Tôi theo thói quen lấy chìa khóa mở cửa, lúc ấy mới nhớ ra… Giang Trừng vẫn còn ở đây.
Thẩm Diệu chẳng hề che giấu, nói thẳng:
“Chị ơi, anh Giang Trừng vẫn còn đang đứng đó.”
Gương mặt Giang Trừng hơi méo mó.
Thấy tôi nhìn sang, anh mới mở miệng:
“Chúng ta nói chuyện một chút, được không?”
Thẩm Diệu khẽ lắc tay tôi:
“Chị, ảnh tìm chị có chuyện gì à?”
Lúc này tôi mới chợt hiểu — ngay từ đầu, cậu ấy đã cố tình tỏ ra ngây thơ như thế.