Em Đã Từng Là Ánh Sáng Của Anh - Chương 2
Tôi không muốn làm không khí trở nên khó xử, mỉm cười đáp:
“Muốn xuống mua ly trà sữa.”
Bọn họ bảo sẽ gọi đồ ăn ngoài giúp tôi, tôi từ chối:
“Giữa đêm rồi, phí giao hàng đắt lắm.”
Giang Trừng dường như đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt vẫn dõi theo tôi không rời.
Tôi vẫy tay chào những người trong phòng:
“Em đi trước đây.”
Một giờ sáng, tôi mang theo tấm thẻ ngân hàng, rời khỏi nơi mình đã sống suốt năm năm.
Cũng xem như là có bắt đầu, có kết thúc.
Tìm một chỗ tạm trú, ổn định lại.
Không còn phải lo lắng về cảm xúc của anh, không cần nơm nớp sợ anh sẽ làm chuyện dại dột.
Sự nhẹ nhõm đột ngột ấy khiến tôi bối rối không quen.
Tôi đứng ngoài ban công, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lác đác vài ngôi sao.
Đêm tĩnh mịch, tôi bắt đầu lắng nghe tiếng lòng mình.
Tôi cứ ngỡ bản thân sẽ đau đến mức không thể chịu đựng, sẽ khóc cạn nước mắt.
Nhưng không.
Chỉ là nhìn ngón áp út trống không, nghĩ xem bao giờ mới quên được cảm giác nơi ấy từng đeo một chiếc nhẫn.
Tối hôm đó, tôi chỉ cảm thấy gió đêm lành lạnh, sao trời nhàn nhạt buốt giá.
Rạng sáng, Giang Trừng gọi điện đến.
Vừa kết nối, đầu dây bên kia chỉ là im lặng.
Cuối cùng, tôi mở lời:
“Có chuyện gì sao?”
Anh ngập ngừng nói:
“Tri Ý, anh muốn ăn cháo kê em nấu.”
Từ khi mất thị lực, anh gần như tuyệt thực.
Tôi nấu đủ món đổi vị, nhưng anh vẫn không chịu ăn.
Cho đến khi tôi vừa khóc vừa cầu xin:
“Xin anh uống một ngụm thôi, không thể tiếp tục như vậy được.”
Có lẽ vì không nỡ nhìn tôi khóc, anh nhíu mày, miễn cưỡng ăn thử một thìa cháo.
Anh không thích đồ bên ngoài.
Bởi vì tôi đã tìm ra được hương vị đúng với sở thích của anh.
Nhưng những gì xảy ra hôm qua vẫn còn rõ mồn một.
Sự im lặng của anh như vẫn vang vọng trong tai tôi.
Tôi bình thản nói:
“Giang Trừng, em đi rồi.”
Bên kia điện thoại lặng thinh hồi lâu.
Tôi không biết nên nói gì nữa, dứt khoát cúp máy.
5.
Số tiền trong thẻ ngân hàng khiến tôi kinh ngạc.
Dù đã kiểm tra đi kiểm tra lại, tôi vẫn thấy không chân thực.
Chỉ khi cẩn thận đếm hết những con số 0, tôi mới thật sự hiểu rõ khoảng cách sâu thẳm giữa tôi và anh.
Quả thực, cha mẹ tôi chỉ là công nhân viên chức bình thường.
Họ biết tôi đang chăm sóc một người bạn trai bị mù, nên từng đến thăm.
Hôm đó, mẹ của Giang Trừng dẫn chúng tôi tới nhà hàng đạt chuẩn ba sao Michelin.
Cha mẹ tôi lóng ngóng, căng thẳng đến mức tay chân luống cuống.
Về nhà, họ chỉ nói với tôi:
“Con à, con đường này… không dễ đi đâu.”
Nhưng họ chưa từng cản trở tôi.
Chỉ nói:
“Muốn thử thì cứ thử, cùng lắm thì quay về nhà.”
Giờ nghĩ lại, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ dụng ý của mẹ Giang Trừng.
Những món ăn mà ngay cả Giang Trừng cũng cho là xa xỉ, với cha mẹ tôi – những người đến từ một thị trấn nhỏ – quả thật như chuyện thần thoại.
Sự nhiệt tình của bà, đằng sau đó là một ranh giới phân chia giai tầng rành rành rõ rệt.
Khoảng cách giữa hai thế giới, không thể che giấu.
Tôi dùng tấm thẻ ấy đi du học nước ngoài, không thiếu mất một con số nào.
Bận rộn lo thủ tục xin visa, sắp xếp lịch trình.
Ba năm sau, lần tái ngộ Giang Trừng lại xảy ra ở một quán cà phê gần lãnh sự quán.
Anh được bạn bè vây quanh.
“Giang Trừng, nếu cậu không níu kéo Tri Ý, tôi coi thường cậu luôn đó.”
“Mau đi giải thích với cô ấy đi, cô ấy là người hợp với cậu nhất rồi.”
“Bọn tôi đều công nhận cô ấy đấy.”
Giang Trừng suốt năm năm không bước ra khỏi nhà, da trắng đến mức kỳ lạ.
Anh nghe bạn bè đùa cợt, chỉ cười nhạt:
“Nếu Tri Ý giờ này mà xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ cân nhắc.”
Trùng hợp làm sao, tôi đang ngồi ngay sau lưng họ.
Tôi theo bản năng định né tránh, nhưng một người bạn đã gọi to tên tôi.
“Tri Ý!”
Cô ấy chạy tới đầy hớn hở:
“Ở đây có món tiramisu ngon lắm!”
Bàn của Giang Trừng ngay lập tức trở nên im ắng.
Tôi thấy họ đều quay đầu lại nhìn.
Cô ấy bưng món tráng miệng đến trước mặt tôi, thấy sắc mặt tôi không ổn thì hỏi:
“Sao thế?”
Cô ấy lo lắng nhìn tôi.
Tôi chợt nhận ra, không đáng để vì họ mà ảnh hưởng đến tâm trạng.
Tôi nở nụ cười, đáp lại:
“Không sao cả, ngồi đi. Cảm ơn cậu vẫn nhớ tôi thích ăn đồ ngọt.”
Một câu nói mở ra cả cuộc trò chuyện.
Vì khoảng cách quá gần, cuộc đối thoại bên bàn của Giang Trừng truyền đến rất rõ ràng.
“Đúng là duyên phận rồi, Giang Trừng, cậu nên xin lỗi đi.”
“Chị dâu tốt thế này, đi đâu mà kiếm được người thứ hai.”
“Nếu cậu không nói rõ mọi chuyện, đừng nhận là anh em với tụi này nữa.”
…
Giọng của họ vẫn giống như xưa.
Những người từng thật lòng quan tâm Giang Trừng trong giai đoạn khó khăn nhất.
Trong số đó, có một cô gái, vẫn luôn thầm thích anh.
6.
Lúc cô ấy bước vào phòng bệnh thăm Giang Trừng, anh cố tình hắt cốc nước ấm trong tay lên mặt cô.
Lớp trang điểm tỉ mỉ lập tức bị phá hỏng, những giọt nước lăn dài trên má, làm ướt cả cổ áo.
Cô gái đứng ngượng ngùng tại chỗ, tôi vội lấy khăn giấy từ trong tủ đưa cho cô.
Giang Trừng lạnh lùng nhìn cô ấy, khóe môi nở nụ cười đầy giễu cợt:
“Chỉ thế này mà cũng muốn theo đuổi tôi à?”
Viền mắt cô đỏ hoe, tôi lặng lẽ khép cửa phòng bệnh lại.
Ra đến bên ngoài, cô ngẩng cao đầu nói với tôi:
“Tôi sẽ không thích Giang Trừng nữa. Anh ta hoàn toàn không xứng.”
Nói xong, cô quay người định rời đi, nhưng những giọt nước vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt.
Khi đến cuối hành lang, cô lại quay trở lại.
Thấy tôi đang cúi xuống dọn đống khăn giấy dưới đất, cô lúng túng nói:
“Cậu thật tốt, cảm ơn cậu.
Cậu cũng đừng tốt với anh ta như vậy nữa. Anh ta không đáng để cậu bỏ ra nhiều thế đâu.”
Nói xong, cô vội vã rời đi.
Sau này, chúng tôi trở thành bạn thân.
Mỗi dịp lễ tết đều tặng quà cho nhau.
Bạn bè bên cạnh Giang Trừng đều là những người tử tế.
Tôi đang đắm chìm trong hồi ức thì bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.
“Tri Ý.”
Tôi phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Trừng đang đứng đó, lông mày cau chặt, muốn nói lại thôi.
Bạn bè anh bắt đầu hùa theo:
“Giang Trừng, mau xin lỗi chị dâu đi, đưa người ta về lại bên cậu đi!”
Lông mày Giang Trừng càng nhíu chặt hơn.
Nhưng tôi của hiện tại, đã không còn cần lời xin lỗi từ anh nữa.
Tình cảm vốn là chuyện của hai người cùng nguyện ý.
Hơn nữa, số tiền trong tấm thẻ kia cũng đủ để bù đắp cho năm năm tôi đã bỏ ra.
Tôi không thể quá tham lam.
Thấy Giang Trừng đứng trước mặt, vẫn muốn nói lại thôi, tôi chủ động lên tiếng:
“Không cần xin lỗi. Em không cần.”
Anh nghe xong rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, quay người định rời đi, nhưng rồi lại khựng lại, hỏi:
“Khi nào em về nhà?”
Có lẽ lần trước tôi nói chưa đủ rõ, lần này tôi trả lời dứt khoát hơn:
“Em sẽ không quay lại đâu.”
Giang Trừng nhìn chằm chằm vào tôi, cuối cùng chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Anh quay lại bàn của mình, đám bạn vẫn đang rôm rả trêu ghẹo.
“Sao rồi? Có đưa được người về không?”
“Khi nào làm đám cưới đấy?”
“Bọn tôi còn đợi uống rượu mừng cơ mà.”
…
“Không cưới.”
Giang Trừng đáp với giọng lạnh nhạt, có phần khó chịu.
Cả bàn lập tức im bặt, Giang Trừng nâng giọng nói, trong tiếng nói có chút giận dữ:
“Tại sao lại cho rằng tôi sẽ cưới cô ấy?
Chỉ vì cô ấy bỏ công sức thì nhất định phải dùng hôn nhân để đáp lại sao?
Tôi đã nói rồi, tôi luôn xem cô ấy là em gái.”
Lần thứ ba rồi, tôi cũng nên biết dừng lại.
Tôi đứng dậy, quay sang bạn bè anh nói:
“Chuyện kết hôn là hiểu lầm thôi. Tôi chỉ nhận tiền để chăm sóc Giang Trừng.”
Giang Trừng ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú, tôi cũng không né tránh, bình tĩnh đối diện ánh mắt ấy.
7.
Tôi nhìn vẻ mặt u ám của anh, nói:
“Giữa chúng ta, ngay cả tình thân cũng không tính là, cứ xem như người dưng đi.”
Trong suốt năm năm chăm sóc Giang Trừng, tôi từng nhiều lần tự hỏi:
Nếu như Darcy trong tiểu thuyết của Jane Austen không gặp Elizabeth, liệu ông có thể yêu Charlotte không?
Ban đầu tôi nghĩ có, sau đó lại thấy không.
Tôi cứ giằng co giữa hai đáp án đó, và cuối cùng vẫn chẳng có câu trả lời.
Tôi không rõ cái kết của họ ra sao, nhưng giữa tôi và Giang Trừng, câu trả lời đã rõ ràng.
Giang Trừng có bạn gái rồi, yêu đương công khai và phô trương.
Anh đăng ảnh lên mạng xã hội, dắt bạn gái gặp gỡ tất cả bạn bè.
Đến mức tôi muốn giả vờ không biết… cũng khó.
Tôi gặp lại Giang Trừng và bạn gái anh tại một buổi tiệc sinh nhật.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Khi Giang Trừng nắm tay bạn gái bước vào, một người bạn bên cạnh siết chặt tay tôi —
Bởi vì năm năm tôi đã chăm sóc Giang Trừng thế nào, họ đều thấy cả.
Tôi mỉm cười trấn an cô ấy, bình thản đánh giá cô gái Giang Trừng đưa tới.
Cô ta đẹp đến ngỡ ngàng, như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Tôi bất giác cúi đầu nhìn bộ đồ giản dị của mình, rồi đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, anh lập tức tìm một góc khuất rồi ngồi xuống.
Vừa ngồi, anh đã gọi phục vụ mang lên một phần tráng miệng.
Khi món ăn được đưa đến, anh đặt trước mặt cô gái.
Cô ta hí hửng ghé vào tai anh thì thầm điều gì đó.
Cô ấy vui vẻ chia sẻ, còn anh thì đến đầu cũng chẳng buồn nghiêng, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên món tráng miệng, lắng nghe lấy lệ.
Đến cả người ngoài cũng nhìn ra, anh chẳng hề để tâm.
Nếu đó là cách anh yêu… thì thật sự nhàm chán.
Tôi không thấy buồn.
Ngược lại, là bạn tôi lại uống hơi nhiều.
Cô ấy kéo tôi, bảo sẽ giới thiệu cho tôi một người mới.
Tôi kiên nhẫn khuyên cô ấy là đang say.
Khi tôi đỡ cô ấy chuẩn bị rời đi, bạn gái của Giang Trừng gọi tôi lại.
“Chị ơi, em biết chị.”
Tôi dừng chân, cô ấy tiếp lời:
“Cảm ơn chị vì đã chăm sóc Giang Trừng suốt những năm qua.”
Tôi khẽ gật đầu, định dìu bạn đi.
Cô ta như thể đang vội chứng minh điều gì đó trước mặt tôi, không nhận ra bầu không khí xung quanh đang chợt đông cứng, hấp tấp bước tới chặn đường tôi.
“Nhưng nếu lúc đó là em ở bên cạnh Giang Trừng, em cũng làm được như vậy.”
Những đêm khuya phát tác hoảng loạn, những lần đập vỡ ly thủy tinh trong vô thức, những đêm dài không thể nào chợp mắt…
Cô ấy nói, cô ấy cũng chịu đựng được sao?