Em Đã Từng Là Ánh Sáng Của Anh - Chương 1
1.
Khoảnh khắc lớp băng gạc được gỡ xuống, cả căn phòng như nín thở.
Khóe môi Giang Trừng khẽ cong lên, nét mặt lộ rõ sự phấn khích.
Anh không kìm được hỏi ngay bạn mình:
“Tri Ý đâu rồi?”
Tim tôi chợt ấm lại.
Không ngờ, điều đầu tiên sau khi anh lấy lại ánh sáng… lại là tìm tôi.
Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy tôi, người đang đứng bên giường bệnh, nước mắt rơi vì vui mừng.
Dù tôi chỉ quen biết anh sau khi anh bị mù.
Nhưng 5 năm tận tâm chăm sóc, đồng hành không rời.
Tôi và tất cả mọi người đều tin rằng Giang Trừng sẽ nhận ra tôi ngay lập tức.
Ánh mắt anh lướt qua gương mặt tôi, rồi… đột nhiên cứng lại.
Chiếc hộp nhẫn trong tay, bị anh lặng lẽ giấu ra sau lưng.
“Đừng đùa nữa, sao em có thể là Tri Ý chứ?”
Khoảnh khắc anh nói ra câu đó, tất cả đều rơi vào trầm mặc.
Nhận thấy không khí lạ lạ, một người bạn lập tức kéo tôi đến trước mặt anh, cố tìm cách gỡ gạc cho câu nói vừa rồi.
Cũng là đang cố cứu vớt chút tự trọng còn sót lại trong tôi.
Tôi cười gượng:
“Anh còn định cầu hôn em không?”
Câu hỏi khiến Giang Trừng cứng người, ngón tay vô thức xoa xoa đôi mắt vừa sáng lại.
Không gian ngột ngạt đến mức khó thở.
Một lúc lâu sau, anh khẽ nói:
“Xin lỗi, anh luôn xem em là em gái.”
Tôi đứng dậy, vẫn như mọi khi, bắt đầu giúp anh sắp xếp đồ đạc đầu giường.
Rồi khéo léo đổi chủ đề:
“Muốn uống nước không?”
Không khí lúc này mới dịu xuống một chút.
Anh thả lỏng người, tôi lại theo thói quen hỏi:
“Muốn em xoa thái dương cho không?”
Anh lắc đầu, nhỏ giọng nói:
“Không cần đâu. Tay nghề của em còn chuyên nghiệp hơn cả y tá.”
Tôi nhìn bàn tay mình đang gập gọn khăn mặt mà ngẩn người.
Tôi nhớ lại lúc đầu, tôi chẳng biết gì về việc chăm sóc người bệnh.
Là vì anh không chấp nhận người lạ đụng vào, mỗi lần y tá đến đều bị anh đuổi đi bằng cả sự hung dữ.
Nhưng một người mù thì vẫn cần được chăm sóc đặc biệt.
Thế là tôi đăng ký học một khóa điều dưỡng phục hồi kéo dài nửa năm.
Tôi tự luyện tập trên chính cơ thể mình trước, rồi mới dám cẩn thận tiếp xúc, từng chút từng chút chăm sóc anh.
Lần đầu tiên, tôi chỉ dám xoa bóp cho anh khi anh đã ngủ.
Nhưng giấc ngủ của anh rất nông, vẫn bị đánh thức.
“Cút.” Anh gào lên, giận dữ.
Tôi không rời đi.
Vẫn theo đúng huyệt đạo mà giáo viên dạy, nhẹ nhàng xoa bóp.
Anh không nhìn thấy, nhưng giận dữ đến mức quơ tay hất sạch đồ đạc trên bàn đầu giường xuống đất.
Tôi vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng, anh ném cả khung ảnh tinh xảo kia xuống –
Tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc anh đứng đầy kiêu hãnh trong lễ ký kết niêm yết công ty.
Khung ảnh đập vào trán tôi, máu chảy thành dòng.
Anh hoảng loạn định ngồi dậy kiểm tra, nhưng vì không nhìn thấy nên chỉ có thể ngồi bất lực trên giường.
Cuối cùng, anh ôm mặt bật khóc:
“Em đi đi, mặc kệ anh…
Hết hy vọng rồi, cả đời này anh cũng không thấy gì nữa.”
Lúc đó, anh hoàn toàn tuyệt vọng.
Còn tôi thì vẫn ở cạnh mỗi ngày, không rời nửa bước.
Cho đến khi mẹ anh phát hiện anh ✂️ c ổ tay trong nhà tắm, hoảng loạn đưa anh vào viện.
Bà cũng bất lực.
Tôi quỳ bên giường bệnh, nói:
“Hướng về phía giọng của em.”
Anh ngơ ngác quay đầu lại.
Tôi nói:
“Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, tin em.”
Dù chính tôi lúc ấy, còn chẳng chắc mình có thể đợi được đến ngày này.
Từ ngày hôm đó, tôi dọn vào sống trong căn hộ của anh.
2.
Mẹ của Giang Trừng rưng rưng nước mắt nắm chặt tay tôi, nói mấy năm nay may mà có tôi bên cạnh.
Bà ngập ngừng, muốn nói lại thôi, tôi hiểu rõ trong lòng.
Tôi nhẹ giọng nói:
“Chỉ cần Giang Trừng không đuổi em đi, em sẽ luôn ở lại bên cạnh anh ấy.”
Nhưng thực ra, dù anh có đuổi, tôi cũng sẽ không rời đi.
Lúc lại đưa anh đi khám tâm lý mà không có kết quả, anh gào lên trong cơn sụp đổ:
“Ra ngoài đi! Tất cả ra ngoài hết!”
Khi ấy anh đã có thể tự ngồi trên ghế sofa, cả phòng khách bị anh đập phá tan hoang.
Nhưng may là, anh đã biết tránh tôi, không còn ném đồ về phía tôi nữa.
Chờ anh trút giận xong, tôi bước lại gần anh, một lần nữa nói:
“Giang Trừng, hãy tin em.”
Câu nói này, tôi đã lặp lại suốt năm năm trời.
Từng chút, từng chút một, anh bắt đầu chấp nhận điều trị.
Dây thần kinh thị giác dần dần có phản ứng, cuối cùng có thể phân biệt được ánh sáng và bóng tối.
Cho đến hôm qua, ca phẫu thuật hoàn tất, bác sĩ chính cũng phải kinh ngạc, nói hiệu quả vượt xa dự kiến.
Nếu không có gì bất ngờ, anh sẽ sớm nhìn thấy ánh sáng trở lại.
Mẹ của Giang Trừng khi nghe tin, lập tức đưa cho tôi một thẻ ngân hàng.
Tôi nhìn tấm thẻ ấy mà ngẩn người.
Suốt năm năm qua, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện nhận bất cứ hồi báo gì.
Bạn bè của anh đều gọi tôi là “chị dâu tương lai”, nhưng chỉ có tôi biết, ngay cả bạn gái, tôi cũng không tính là.
Giữa chúng tôi, thậm chí chưa từng có một lời tỏ tình, càng đừng nói đến xác lập quan hệ.
Nhưng tôi vẫn luôn ghi nhớ một câu anh từng nói:
“Tri Ý, đợi đến khi anh nhìn thấy được, chúng ta sẽ kết hôn.”
Đó là sau lần đầu anh bắt đầu điều trị, khi bác sĩ uyển chuyển nói rằng hy vọng rất mong manh.
Tôi dìu anh về nhà.
Vừa vào cửa, anh đã mất kiểm soát.
Một người từng là tinh anh giới tài chính, nay rơi vào bóng tối tuyệt vọng, làm sao dễ dàng chấp nhận được.
Tôi ôm chặt lấy anh, anh cắn mạnh vào vai tôi.
Vết cắn ấy rất sâu, đến bây giờ vẫn còn sẹo.
Sau khi anh chạm vào máu, lập tức bừng tỉnh, hoảng loạn nói:
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Tôi như thường lệ, bắt đầu giúp anh xoa bóp huyệt thái dương.
Anh đột nhiên nói câu đó.
Không, trước đó anh còn hỏi một câu:
“Tri Ý, trong lòng em có anh không?”
Tôi không tránh né, nhìn thẳng vào mắt anh và đáp:
“Có.”
Anh im lặng rất lâu rồi mới nói muốn cưới tôi.
Nhưng những gì tôi làm, không phải để đổi lấy điều gì cả, chỉ hy vọng một ngày nào đó, anh cũng sẽ yêu tôi như cách tôi yêu anh.
Giờ đây, tôi theo thói quen đứng dậy, chuẩn bị giúp anh xoa bóp.
Tôi biết anh đang nhìn tôi.
Một lúc sau, anh mở miệng:
“Tri Ý, những việc này… em không cần làm nữa.”
Tay tôi khựng lại, nhưng vẫn kiên trì xoa bóp cho xong.
Tôi ngẩng đầu, cố chấp hỏi lại:
“Giang Trừng, anh còn muốn cưới em không?”
Anh ngập ngừng, nhưng cuối cùng không nói gì.
Tôi chỉ có thể cười khổ vì bản thân quá ngây thơ.
Nhưng chiếc nhẫn này là chính tay anh đeo cho tôi.
Tình cảm tôi chôn giấu suốt từng ấy năm, sao có thể không ôm lấy chút hy vọng?
Tôi đứng dậy, vào nhà tắm rửa sạch thuốc mỡ trên tay.
3.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út như thiêu đốt làn da tôi.
Ngoài cửa, anh nói:
“Tri Ý, anh luôn xem em như em gái ruột.”
Nước mắt rơi xuống bồn rửa tay, tôi vội vàng lau khô.
Cầu xin anh, đừng nói những lời như thế.
Những lời như vậy, với tôi, tàn nhẫn quá mức.
Khi tôi bước ra khỏi nhà tắm, phòng khách vẫn còn rất náo nhiệt.
Tôi cúi đầu nhìn vào mắt Giang Trừng, khó khăn tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay.
Thực ra kích cỡ không vừa, lớn hơn một vòng.
Tôi không biết là do anh sơ ý, hay ngay từ đầu… chiếc nhẫn này vốn không phải chuẩn bị cho tôi.
Nhưng tôi vẫn luôn tự lừa mình.
Tôi nghĩ nhẫn nào chẳng vậy, chỉ cần quấn vài vòng băng y tế là đeo được.
Đến khi thật sự tháo ra, dấu vết của băng keo vẫn còn hằn lại, tôi lại thấy tiếc nuối vì đã không tháo sớm hơn.
Giang Trừng lảng tránh ánh mắt tôi.
Tôi đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh.
“Cái này, trả anh.”
Nhìn vết băng còn in trên ngón tay, tôi lại nhẹ giọng nói thêm:
“Rộng hơn một vòng.”
Anh định nói gì đó, nhưng tôi giơ tay ra hiệu dừng lại.
Rồi đẩy anh ra khỏi phòng.
Vừa bước ra ngoài, đám bạn bè đã ùa đến.
“Cả hai trốn trong phòng nói chuyện gì thế, không cho tụi này nghe à?”
“Yên tâm đi, hôm nay không quấy rầy đâu, để đến ngày cưới bọn này mới phá.”
“Chơi thêm chút nữa rồi bọn mình về.”
…
Tất cả mọi người đều rất lễ độ, cư xử đúng mực.
Vì biết anh vừa phẫu thuật xong nên đều mang theo nước hoa quả và điểm tâm nhẹ.
Có người hỏi Giang Trừng:
“Đợi cậu hồi phục hoàn toàn, bọn mình cùng đi Iceland xem cực quang nhé?”
Giang Trừng bình tĩnh gật đầu, không còn giống trước đây – cứ nhắc tới du lịch là lại bùng nổ cảm xúc.
Người đó lại quay sang tôi, nói:
“Đến lúc đó cậu đi cùng nhé, vé máy bay bọn này lo hết, nhất định phải cho cậu xem cực quang đẹp nhất.”
Giang Trừng ngẩng lên nhìn tôi, trao cho tôi quyền lựa chọn.
Bị từ chối đến hai lần, cho dù có mặt dày đến đâu, tôi cũng nên biết đâu là giới hạn.
Tôi đáp:
“Các cậu cứ đi chơi đi.”
Nhưng Giang Trừng lại đột nhiên nói:
“Hay là đi cùng nhau nhé.”
“Em là em gái của anh mà.”
Lời vừa dứt, tất cả đều sững sờ.
Một người bạn bên cạnh vỗ vai anh:
“Đùa thế này là không hay đâu đấy.”
Lại có người vội vã xoa dịu:
“Vừa mới hồi phục thị lực, đầu óc chắc chưa tỉnh táo, chị dâu đừng để bụng nhé.”
Câu nói ấy được đám bạn đùa vui kéo trôi đi, nhưng Giang Trừng vẫn im lặng không nói gì.
Tôi nhớ lại vẻ mặt của cô bạn thân khi thấy tôi đeo nhẫn.
“Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”
“Nếu anh ấy nhìn lại được, cậu chắc chắn anh ấy sẽ chọn cậu chứ?”
Khi đó tôi không trả lời được.
Giờ thì đã có đáp án rồi.
Không.
Không phải tôi.
Bầu không khí buổi tụ họp vẫn rất hài hòa, trong nền nhạc nhẹ, mọi người cùng nhau trò chuyện về quá khứ.
Tôi cúi đầu, bắt đầu tìm kiếm các bài viết hướng dẫn du lịch Iceland.
4.
Bọn họ nói chuyện về chuyến du lịch tới Iceland, những khoản chi tiêu lên đến hàng trăm triệu khiến tôi như ngồi trên đống lửa.
Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự thấu hiểu câu nói của cô bạn thân:
“Không phải người cùng một thế giới.”
Tôi lặng lẽ đứng dậy, lập tức cảm nhận được ánh mắt Giang Trừng dõi theo sau.
Quay về phòng ngủ, tôi đảo mắt nhìn quanh.
Tất cả đồ đạc, nội thất nơi đây đều do mẹ Giang Trừng sắp xếp.
Tôi gọi cho người phụ nữ năm năm trước từng khóc cảm ơn tôi qua điện thoại.
Do dự một lúc rồi mở lời:
“Dì à… về tấm thẻ đó…”
Bà như đã chờ từ lâu, lập tức đáp:
“Trong đó có mười triệu, cứ yên tâm mà dùng. Những năm qua chăm sóc Tiểu Trừng, con đã vất vả rồi.”
Tôi nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Thu dọn vài món đồ đơn giản, bỏ vào túi.
Cầm lấy tấm thẻ, tôi quay người rời khỏi.
Lúc đi ngang phòng khách, có người hỏi tôi:
“Chị dâu, chị định đi đâu vậy?”