Duyên Ngộ An Ninh - Chương 8
“Để em được ra mắt chứ sao.”
Mắt cậu ấy đỏ lên:
“Chị ơi, chị tốt quá… Hu hu…”
Cậu nhóc này thật dễ thương.
Thực ra, tôi làm tất cả chỉ vì tiền.
Hiện tại, Giang Nhiên đang thu hút rất nhiều sự chú ý. Tin tức về việc cậu ấy tham gia chương trình nhanh chóng lan truyền trên mạng.
Nhờ giọng hát độc đáo và ca khúc tự sáng tác, Giang Nhiên nổi tiếng chỉ sau một đêm, lọt vào vòng chung kết.
Tôi đứng đợi cậu ấy ở hậu trường, vô tình bị paparazzi chụp được và tung lên mạng.
Giới truyền thông bắt đầu đưa tin rầm rộ về cậu ấy.
Đương nhiên, tôi cũng mua thêm vài lượt tìm kiếm nổi bật:
- 【Thật bất ngờ, nghe nói Giang Nhiên kết hôn sớm rồi?】
- 【Nghe nói vợ của cậu ấy ở hậu trường chờ cậu ấy, hai người ngọt ngào chết mất.】
- 【Trời ơi, vợ của cậu ấy lại chính là nhà tài trợ cho chương trình!】
- 【Đúng vậy, Tống Ngộ Ninh, hơn Giang Nhiên sáu tuổi, hiện là CEO của công ty, vừa đẹp vừa giỏi!】
- 【Hóa ra, bà chủ chính là vợ của Giang Nhiên, cô ấy bỏ tiền giúp cậu ấy ra mắt, thật chiều chồng quá!】
- 【Đúng là chuyện tình nữ tổng tài bá đạo và tiểu bạch kiểm, tôi mê cặp đôi này rồi!】
- 【Đã mê thì mê cặp đôi thật, toàn là đường ngọt!】
Cư dân mạng say mê cặp đôi này, công ty của tôi cũng nhờ đó mà nhận được sự chú ý lớn.
Tôi tận dụng làn sóng truyền thông này, tiến hành sáp nhập với một công ty truyền thông trực thuộc Giang thị và chuẩn bị vòng gọi vốn đầu tiên.
Lợi nhuận thu được vượt xa mức đầu tư ban đầu.
22
Đang bận tối mặt tối mũi thì tôi nhận được điện thoại từ trợ lý của Lục Tùy.
“Chị Ninh, sau khi chị rời đi, không ai có thể thay thế vị trí của chị, rất nhiều công việc trong công ty đang rối tung lên.”
“Trạng thái của Lục tổng dạo này rất tệ, mất ngủ trầm trọng, hôm trước đang họp thì bị xuất huyết dạ dày, phải nhập viện ngay lập tức.”
“Hình như anh ấy không chịu ăn uống tử tế, cứ tự hành hạ bản thân vậy. Mọi người đều hiểu rằng, tất cả chỉ vì chị đã kết hôn.”
“Chị có thời gian thì đến khuyên anh ấy một chút đi, cả công ty đang trông cậy vào anh ấy để kiếm tiền.”
Trước đây, dạ dày của anh ấy không tốt, tôi đã nghiên cứu rất nhiều thực đơn dưỡng dạ dày, mỗi khi tan làm đều về nấu ăn cho anh ấy.
Sau một thời gian dài, bệnh dạ dày của anh ấy đỡ hơn rất nhiều, giấc ngủ cũng cải thiện hơn.
Thật ra, tôi không hề hận anh ấy.
Tôi rất biết ơn anh ấy, cảm ơn vì đã giúp đỡ khi tôi ở đáy vực cuộc đời.
Chia tay rồi, tôi cũng không mong anh ấy tự hành hạ bản thân như vậy.
Khi đang nấu cháo trong bếp thì Giang Nhiên vừa về nhà.
“Chị ơi, hôm nay có một nhà sản xuất âm nhạc chủ động tìm em hợp tác, còn có mấy công ty muốn ký hợp đồng với em nữa.”
Cậu ấy hào hứng kể, ánh mắt chợt sáng lên khi nhìn thấy nồi cháo nóng hổi:
“Chị biết em đói bụng sao?”
Tôi bật cười:
“Được rồi, để chị múc cho em một bát.”
Cậu ấy vui mừng cầm bát lên, ăn ngấu nghiến, gật đầu lia lịa:
“Ừm… ngon quá!”
Nhìn bộ dạng của cậu ấy, tôi không nhịn được mà bật cười.
Ăn xong, cậu ấy tự giác đi rửa bát.
Ra khỏi bếp, cậu ấy nhìn tôi hồi lâu, rồi lên tiếng gọi:
“Tống Ngộ Ninh.”
Tôi giật mình:
“Sao thế?”
Cậu ấy ngập ngừng, mặt đỏ lên:
“Hay là… chúng ta thử đi?”
Tôi bối rối:
“Thử cái gì?”
Cậu ấy cúi gằm mặt, ngượng ngùng nói:
“Thử yêu nhau, thử làm vợ chồng thực sự…”
Tôi cau mày, đưa tay sờ lên trán cậu ấy:
“Em bị làm sao vậy?”
Cậu ấy cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng:
“Em chỉ cảm thấy… về nhà được uống cháo chị nấu, thực sự rất hạnh phúc…”
Tôi nghẹn lời. Không dám nói với cậu ấy rằng, thật ra… nồi cháo đó không phải nấu cho cậu ấy.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, suốt ngần ấy năm, mỗi ngày Lục Tùy tan làm đều được uống cháo tôi nấu, liệu anh ấy có cảm thấy hạnh phúc không?
Tôi không nhớ rõ nữa, có lẽ… anh ấy đã quen rồi, nghĩ rằng đó là điều đương nhiên.
Giang Nhiên thấy tôi không nói gì, liền hứa hẹn:
“Em nhất định sẽ đối xử tốt với chị, sẽ không bao giờ làm chị buồn…”
Tôi khó xử, đáp lại:
“Nhưng… em còn nhỏ quá, chị không có cảm giác gì cả…”
Trong mắt tôi, Giang Nhiên chỉ như một đứa trẻ ngây thơ, tôi thật sự không có chút rung động nào với cậu ấy.
Hơn nữa, giờ đây tôi chỉ mong có được vinh hoa phú quý, không còn thiết tha gì tình cảm nữa.
“Em… em không còn nhỏ đâu!”
Cậu ấy đỏ mặt, lớn tiếng phản bác.
Tôi bật cười:
“Chị nói tuổi tác mà…”
Sau một khoảng lặng đầy ngại ngùng, tôi chủ động phá vỡ bầu không khí:
“Em có thể đi cùng chị đến bệnh viện không?”
Cậu ấy giật mình:
“Chị… chị bị bệnh à?”
“Không phải chị, là Lục Tùy.”
Ánh mắt cậu ấy dừng lại ở bình giữ nhiệt trong bếp, rồi khuôn mặt nhanh chóng xị xuống.
Tôi thấy vậy, vội vàng dỗ dành:
“Thôi mà, nếu em thích thì lần sau chị lại nấu cho em, có gì mà phải buồn chứ.”
23
Trong bệnh viện, Lục Tùy nằm trên giường bệnh, cả người gầy rộc đi, tóc tai bù xù, xung quanh miệng lởm chởm râu xanh, trông vô cùng mệt mỏi.
Hoàn toàn mất đi dáng vẻ cao ngạo, ung dung thường ngày.
“Lục Tùy.”
Tôi gọi anh ta, anh ta ngơ ngác ngẩng đầu lên:
“Ninh Ninh, em đến rồi.”
Tôi mỉm cười:
“Ừm, Giang Nhiên đi cùng em.”
Tôi chỉ tay về phía Giang Nhiên đang đứng bên cạnh.
Anh ta há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.
Hồi lâu sau, giọng khàn khàn cất lên:
“Ninh Ninh, anh không hiểu, tại sao em nói đi là đi, tại sao đột nhiên lại không yêu anh nữa.”
“Chúng ta trước đây rõ ràng rất tốt mà.”
Tôi nhếch môi cười chua chát:
“Đúng vậy, chúng ta rất tốt. Anh luôn biết em quan tâm anh đến nhường nào, em không có người thân, không có bạn bè, chỉ có anh là điểm tựa duy nhất. Anh biết rõ em sẽ không bao giờ rời xa anh.”
“Anh cũng biết em yêu anh đến mức hèn mọn ra sao. Anh hiểu sự cẩn trọng của em, hiểu cả sự tự ti của em. Chỉ cần anh đối xử tốt với em một chút thôi, em cũng sẽ cảm động không thôi.”
“Nhưng sau này em mới nhận ra, pháo hoa trên biển, buổi hẹn hò tại công viên trò chơi trống vắng, những món quà xa xỉ giới hạn… Những thứ đó nhìn có vẻ đầy tâm ý nhờ sức mạnh của đồng tiền, nhưng thực chất đối với anh, chỉ đơn giản như việc vẫy tay.”
“Chín năm nay, em đã cố gắng bước về phía anh 99 bước, còn anh… lại chẳng hề bước lấy một bước nào về phía em.”
“Trong mối quan hệ này, anh luôn ở vị trí cao hơn, còn em thì luôn cố gắng chiều lòng anh.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Em đã mất chín năm để hiểu ra một điều: Càng hạ thấp bản thân, càng không được coi trọng.”
Anh ta im lặng, nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy:
“Ninh Ninh, xin lỗi em. Sau này… đổi lại để anh chiều em có được không?”
Tôi cúi đầu, đặt hộp cháo lên bàn:
“Lục Tùy, ăn uống cho tử tế vào.”
Sau đó, tôi quay người rời khỏi phòng bệnh.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tôi nghe thấy tiếng cầu xin đầy đau khổ của anh ta:
“Ninh Ninh, anh hối hận rồi. Anh sẽ hủy hôn với nhà Bùi, em quay về có được không? Chúng ta kết hôn đi.”
Giang Nhiên lập tức quay lại, bước đến bên giường bệnh, cười khẩy:
“Xin lỗi nhé, Lục tiên sinh, vợ tôi chưa có ý định ly hôn đâu.”
Lục Tùy gắng gượng ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Nhiên:
“Tôi nhất định sẽ giành lại cô ấy. Chúng tôi có chín năm tình cảm, cậu có gì để so với tôi?”
“Tôi á? Tôi trẻ hơn anh.”
Giang Nhiên ngẩng cao đầu, mặt đầy đắc ý:
“Tôi trẻ hơn anh tận mười tuổi lận đấy. Đợi tôi ba mươi tuổi, tôi vẫn còn phong độ lắm, còn anh thì già khú đế rồi. Tôi cứ đợi đến lúc anh già khọm thì tôi cũng hạ gục được anh, à không, phải nói là hạ gục ‘lão già’ như anh mới đúng.”
Cánh cửa đóng lại thật mạnh.
Lục Tùy nhìn theo bóng lưng của tôi đang dần khuất xa, suy nghĩ bỗng chốc trở nên mơ hồ.
Cô gái của anh hôm nay trông xinh đẹp hơn rất nhiều.
Tóc ngắn cũng rất hợp với cô ấy.
Rời xa anh, cô ấy dường như tỏa sáng rực rỡ.
Anh nhớ lại ngày giỗ mẹ nhiều năm trước, anh cãi nhau lớn với cha rồi say khướt trở về nhà.
Cô ấy tất bật nấu canh giải rượu, cẩn thận đút từng thìa.
Cô ấy ôm anh đầy xót xa và nói:
“Lục Tùy, sau này chúng ta sẽ có một gia đình, sẽ có những đứa con. Chúng ta sẽ bù đắp tất cả tình yêu thiếu thốn cho chúng, chúng ta sẽ nuôi dưỡng lại chính mình khi còn nhỏ, có được không?”
Con của bọn họ… có lẽ sẽ đáng yêu giống cô ấy.
Sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này.
Đáng tiếc, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Anh mở hộp cháo mà cô mang tới, hương vị quen thuộc.
Trộn lẫn với nước mắt, có chút mặn chát.
Dạ dày trống rỗng ấm dần lên, nhưng trái tim lại lạnh lẽo vô cùng.
Giống như vừa đánh mất thứ gì đó, hoặc có lẽ… chưa bao giờ thực sự sở hữu.
24
Cuộc thi chung kết của chương trình tuyển chọn tài năng mà Giang Nhiên tham gia đã chính thức bắt đầu.
Cặp đôi của chúng tôi đang ở đỉnh cao của sự nổi tiếng, rất nhiều phương tiện truyền thông đến phỏng vấn tôi.
Trước ống kính, tôi thẳng thắn nói:
“Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ Giang Nhiên, hãy bình chọn cho cậu ấy.”
“Trong thời gian này, để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho Giang Nhiên, tất cả sản phẩm thuộc tập đoàn Giang thị sẽ được giảm giá đặc biệt, cùng với 10.000 phần quà miễn phí. Chào mừng mọi người mua sắm!”
Cộng đồng mạng rần rần bình luận:
【Chị gái, chị cứ chiều chuộng cậu ấy đi.】
Chỉ trong thời gian ngắn, doanh thu của tập đoàn Giang thị bùng nổ, tăng gấp nhiều lần.
Nhiều năm nay, tôi cũng không phải chỉ biết làm bình hoa, trong lĩnh vực vận hành tài chính, tôi hoàn toàn thành thạo.
Tôi đếm tiền đến mỏi cả tay.
Đêm chung kết, Giang Nhiên đứng trên sân khấu, bằng một ca khúc bùng nổ, không chút nghi ngờ nào, giành ngôi vị quán quân.
Lúc nhận giải, nước mắt cậu ấy tuôn rơi như mưa:
“Em thật sự rất yêu âm nhạc…”
Khi ánh mắt dừng lại trên người tôi đang ngồi dưới khán đài, cậu ấy không thể kiềm chế được cảm xúc:
“Em cũng thật sự rất thích chị, Tống Ngộ Ninh…”
“Chị có thể… cũng… cũng thích em một chút không?”
Nhìn người đang khóc như hoa lê trong mưa trên sân khấu, tôi không nhịn được mà bật cười.
Cười rồi… lại thấy mắt mình ươn ướt.
Thì ra thích một người… là sự thiên vị không che giấu chút nào.
(Toàn văn hoàn)