Duyên Ngộ An Ninh - Chương 7
19
Tôi và Giang Nhiên nhanh chóng đi đăng ký kết hôn.
Vừa bước ra khỏi cục dân chính, điện thoại của Lục Tùy đã reo liên tục.
Tôi nghi hoặc nghe máy, giọng anh ta yếu ớt vang lên từ đầu dây bên kia:
” Ninh Ninh, khuy măng sét của anh để ở đâu rồi?”
” Ngăn kéo thứ hai dưới cùng của tủ quần áo.”
” Còn… đồ lót thì sao?”
” Ở hộp đựng bên hông tủ.”
” Còn nữa…”
Tôi ngắt lời anh ta ngay lập tức:
” Lục tổng, lát nữa tôi sẽ làm một bảng tổng hợp gửi vào email cho anh. Sau này những việc như thế này, đừng hỏi tôi nữa.”
Anh ta im lặng vài giây, rồi khàn giọng hỏi:
” Em khi nào về?”
Giọng anh ta dịu xuống, mang theo chút nài nỉ:
” Ninh Ninh, chúng ta làm lành nhé? Đừng giận nữa có được không? Không có em, anh không ngủ được.”
Tôi bình thản trả lời:
” Lục Tùy, tôi kết hôn rồi.”
” Em nói cái gì?”
Tôi gửi cho anh ta bức ảnh giấy đăng ký kết hôn.
” Em kết hôn với em trai của Giang tổng, cậu ấy kém em sáu tuổi.”
Giọng anh ta lộ rõ vẻ phẫn nộ:
” Em lấy cậu ta… vì muốn dựa vào gia thế nhà họ Giang?”
Tôi không phủ nhận, tiếp tục nói với anh ta:
” Anh vừa nói muốn làm lành, cũng được thôi.”
” Dù sao em với anh cũng giống nhau, kết hôn chỉ là hình thức. Chúng ta vẫn như trước đây, không có gì thay đổi cả.”
” Tống Ngộ Ninh, em dám muốn anh làm kẻ thứ ba để vụng trộm với em sao!”
Anh ta kinh ngạc và phẫn nộ hét lên.
Tôi thản nhiên đáp lại, cố tình hỏi với vẻ ngây thơ:
” Sao vậy? Em biết anh sẽ cảm thấy ấm ức, nhưng gia đình nhà họ Giang sẽ mang lại cho em nhiều lợi ích hơn. Anh nhẫn nhịn một chút đi, hai năm nữa, em sẽ ly hôn mà.”
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Trong điện thoại chỉ còn nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh ta.
Tôi lạnh lùng cười nhạt:
” Lục Tùy, dao không đâm vào người mình thì không biết đau đâu.”
” Anh từng nói gia đình anh không hạnh phúc, bố mẹ anh kết hôn vì lợi ích kinh doanh, dưới áp lực gia tộc mới có anh. Bố anh ở bên ngoài nuôi nhân tình và có con riêng, anh căm ghét sự bội bạc của bố, khinh thường sự giả tạo của mẹ kế. Nhưng giờ đây, anh lại muốn biến em và anh trở thành chính kiểu người mà anh ghét nhất.”
20
Tin tức tôi kết hôn với Giang Nhiên nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu.
Mọi người bàn tán xôn xao, phần lớn đều nói rằng tôi thật khéo léo, không vào được nhà họ Lục thì lại tìm một con đường khác.
Tôi chỉ xem đó như trò cười mà nghe cho vui.
Tôi bắt đầu dồn toàn bộ tâm huyết vào việc khởi nghiệp.
Thông báo tuyển dụng vừa đăng lên, mấy nhân viên trong đội ngũ cũ của tôi liền đến ứng tuyển.
Chúng tôi đã làm việc cùng nhau nhiều năm, phối hợp rất ăn ý.
Đúng lúc nhận được dự án của Giang tổng, cả đội lại rất quen thuộc, triển khai một cách suôn sẻ.
Nguồn vốn dự án đổ về dồi dào, tôi hào phóng quyết định nhân đôi tiền thưởng.
Mọi người ngay lập tức phấn chấn tinh thần, liên tiếp ký được thêm vài hợp đồng lớn.
Công ty tuy nhỏ nhưng tràn đầy nhiệt huyết và sức sống.
Nhờ có sự hậu thuẫn của nhà họ Giang, việc mở rộng kinh doanh diễn ra thuận lợi vô cùng.
Giang Nhiên vẫn hàng ngày chạy khắp nơi biểu diễn, cậu ấy thực sự rất yêu âm nhạc.
Chỉ tiếc rằng gia đình không đồng ý, vẫn giữ thẻ ngân hàng của cậu, hy vọng cậu sẽ cùng tôi quản lý công ty.
Giang Nhiên mặt mày ủ ê, đáng thương nhìn tôi:
” Chị ơi, em hết tiền ăn rồi.”
Tôi bất lực cười, chuyển cho cậu ta 200 nghìn tệ.
” Bảo bối, em cũng phải ăn bám rồi, chị yêu thương em mà.”
Cậu ta lập tức tươi cười rạng rỡ, như một đứa trẻ nhận được kẹo ngọt.
Khi Giang tổng biết chuyện, anh ta tức giận lắc đầu:
” Càng ngày càng chẳng ra gì, đến khi nào mới chịu quay về công ty đây? Suốt ngày ăn bám vợ, không biết xấu hổ à!”
Tôi vội vã xoa dịu:
” Anh à, công ty có em là đủ rồi. Giang Nhiên còn nhỏ, để cậu ấy chơi thêm vài năm đi.”
Giang tổng nhìn tôi, bất lực thở dài:
” Em cứ chiều nó như thế.”
Trên đường về, Giang Nhiên cúi đầu ủ rũ, trông rất thất vọng.
Một lúc sau, cậu ta khẽ hỏi tôi:
” Chị ơi, có phải chị cũng nghĩ chơi nhạc là vô dụng, là không có bản lĩnh không?”
Tôi nhìn vẻ mặt của cậu, không nhịn được bật cười:
” Không phải đâu. Ai nói âm nhạc là vô dụng chứ?”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi kể cho cậu nghe câu chuyện của mình:
” Chị nhớ hồi học cấp hai, nhà chị cách trường rất xa. Bố mẹ chị luôn nghĩ con gái là đồ bỏ đi, không đáng đầu tư nên không mua xe đạp cho chị. Mỗi ngày chị phải đi bộ hai tiếng đồng hồ, mùa đông thì lạnh, đường lại trơn, chị vừa chạy vừa hát suốt đoạn đường.
‘Muốn bay lên bầu trời, vai kề vai cùng mặt trời’, rồi cả ‘Thay đổi thế giới, thay đổi chính mình’…
Nghe thì buồn cười đấy, nhưng khi đó, chính những bài hát ấy đã tiếp thêm động lực để chị bước tiếp.”
Giang Nhiên nghe xong, vẻ mặt không thể tin nổi, ánh mắt hiện lên chút đau lòng:
” Chị đã từng vất vả như vậy sao?”
” Ừ. Chị trên có chị gái, dưới có em trai, từ nhỏ chưa bao giờ được mặc đồ mới. Chỉ biết rằng phải đỗ đại học thì mới thoát ra khỏi cuộc sống đó, nên ngày nào cũng cố gắng học hành.”
Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cậu:
” Chị chưa từng được học bất kỳ lớp năng khiếu hay sở thích nào. Có ước mơ, có đam mê thực sự là một điều tuyệt vời. Vì đến tận bây giờ, chị vẫn không biết mình thích gì, mơ ước điều gì. Chị chỉ biết phải kiếm tiền, kiếm đủ tiền thì mới có thể sống tốt hơn.”
Đây cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi thản nhiên đối diện với quá khứ của mình.
Khi ở bên Lục Tùy, tôi luôn ngại ngùng khi nhắc đến quá khứ của mình.
Vì yêu một người nên luôn vô thức tự ti, càng không muốn anh ta nhớ lại hình ảnh nhếch nhác của Tống Ngộ Ninh ngày xưa.
Nhưng khi đứng trước Giang Nhiên, tôi lại có thể thoải mái và tự nhiên đến vậy.
21
Giang Nhiên im lặng hồi lâu, vẻ mặt buồn bã:
“Nhưng em không biết mình có thể kiên trì với giấc mơ này được bao lâu nữa, làm nhạc rất tốn tiền, mà nhà em thì không đồng ý.”
Tôi nhìn cậu ấy, ánh mắt kiên định:
“Chị sẽ giúp em!”
“Giúp thế nào?”
“Tất nhiên là để cuộc hôn nhân của chúng ta phát huy tối đa tác dụng rồi.”
“Giang Nhiên, em hát rất hay, chỉ cần một cơ hội bùng nổ thôi!”
Tôi vỗ mạnh vào vai cậu ấy, nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng ngốc nghếch kia, hỏi:
“Em có muốn nổi tiếng chỉ sau một đêm không? Em có muốn trở thành ngôi sao hàng đầu không? Em có muốn cả thế giới nghe được giọng hát của mình không?”
Giang Nhiên phấn khích gật đầu liên tục, đôi mắt sáng rực:
“Muốn! Muốn! Muốn!”
“Muốn thành công, trước tiên phải phát điên!”
Tôi quay mấy đoạn vlog và đăng lên nền tảng video:
【Ngày đầu tiên nếu không nổi tiếng thì phải về nhà thừa kế gia sản】
Trong video, Giang Nhiên mặc bộ đồ rách rưới, ôm cây guitar, nhìn vào ống kính và hát:
“Người nhà không chu cấp nữa, nhưng tôi vẫn không từ bỏ âm nhạc.”
【Cuộc sống khốn khó của cậu ấm bị khóa thẻ ngân hàng】
Trong cảnh quay, Giang Nhiên đang nấu mì gói, đập vào nửa quả trứng rồi giải thích:
“Nửa còn lại để bữa sau ăn.”
【Cậu ấm nhà giàu chuyển nghề làm ca sĩ, giấc mơ hay ảo tưởng?】
Video ghi lại cảnh Giang Nhiên đeo túi vải thô, tóc tai rối bời:
“Ai biết chỗ nào có chai nhựa và thùng giấy để nhặt không?”
Tôi mạnh tay mua quảng cáo trên TikTok, dồn lực đẩy video lên top thịnh hành:
“Phải nổi tiếng cho tôi!”
Chẳng mấy chốc, các video của Giang Nhiên nhanh chóng thu hút sự chú ý của cư dân mạng:
- 【Ai đó giải thích giùm, đây là cậu ấm nhà nào vậy? Buồn cười chết mất 】
- 【Phải công nhận, giọng hát thật sự rất hay, lại còn đẹp trai nữa, phải nổi tiếng thôi!】
- 【Đợi xem cậu ta về nhà thừa kế gia sản nào】
Giang Nhiên bắt đầu lo lắng:
“Chị ơi, liệu có ổn không?”
Tôi vỗ vai cậu ấy:
“Yên tâm đi, chị không biết làm nhạc, nhưng chị giỏi marketing.”
Không bao lâu sau, hàng loạt trang tin giải trí bắt đầu đưa tin:
- 【Ôi trời, đây là cậu út nhà họ Giang!】
- 【Nhà họ Giang có ba người con trai: Anh cả là tổng tài, rất kín tiếng; anh hai là luật sư, rất nổi bật; cậu út thì vô cùng lông bông, chẳng ra đâu vào đâu.】
- 【Anh cả đi Bentley, cậu út đi xe máy điện. Anh hai tung hoành trên tòa án, cậu út thì làm trò cười trên mạng.】
Tin tức nhanh chóng lan truyền đến tai bố mẹ của Giang Nhiên, đi đâu cũng bị người quen hỏi thăm:
“Ôi trời, cậu út nhà bà nổi tiếng rồi à?”
Hai ông bà tức đến phát điên:
“Nhà họ Giang chúng tôi từ thời lập quốc đến giờ chưa bao giờ mất mặt thế này! Thằng nhóc mất nết này!”
Giang Nhiên sợ đến run rẩy:
“Chị ơi, bố mẹ có giết em không? Liệu cách này có hiệu quả không?”
Tôi vỗ vai cậu ấy:
“Yên tâm, bây giờ bố mẹ em còn mong em nổi tiếng hơn bất cứ ai.”
Giang Nhiên bừng tỉnh ngộ:
“Chị ơi, chị giỏi quá đi mất.”
Tôi phẩy tay:
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Tôi gửi cho cậu ấy một đường link của chương trình tuyển chọn âm nhạc:
“Chị đã đăng ký cho em rồi.”
“À, tiện thể công ty mình mới kiếm được một khoản tiền, chị đã tài trợ cho chương trình này luôn.”
“Tại sao vậy?”