Duyên Ngộ An Ninh - Chương 6
16
Giang Nhiên lái chiếc xe của tôi, hưng phấn như vừa trúng số độc đắc.
Tôi thực sự không nhịn được mà hỏi:
” Không phải chứ, cậu là cậu ấm nhà giàu mà sao lại thảm thế này?”
Anh ta thở dài bất lực:
” Gia đình không cho tôi theo đuổi âm nhạc, khóa hết thẻ của tôi, ép tôi về nhà quản lý công ty, còn bắt tôi phải kết hôn.
Chỉ riêng xem mắt thôi cũng đã sắp xếp mấy chục lần rồi.”
Nói đến đây, anh ta cười ranh mãnh:
” Thế nên, tôi dẫn một anh chàng về nhà.”
Ra vậy, bảo sao ai cũng đồn rằng cậu ấm nhà họ Giang không đàng hoàng cho nổi.
” Đi đâu đây?” Anh ta hỏi tôi.
” Tới tiệm cắt tóc gần nhất.”
Đến tiệm cắt tóc, tôi ngồi trước gương, nhìn mái tóc dài đã nuôi nhiều năm, nói với thợ cắt tóc:
” Cắt đi.”
Từng lọn tóc dài rơi xuống đất, tôi nhìn bản thân trong gương, có chút xa lạ.
” Xấu không?”
Tôi hỏi người bên cạnh.
Anh ta ngẩn người một lúc rồi ngạc nhiên kêu lên:
” Không phải chứ chị ơi, nhìn chị như nữ sinh ngây thơ ấy, trông còn trẻ hơn cả tôi.”
” A, thế không được rồi.”
Nhìn giống sinh viên thì dễ bị bắt nạt khi đi làm.
Tôi vội vàng dặn dò thợ cắt tóc:
” Tạo kiểu nữa đi, cho chín chắn một chút.”
Sau một hồi chỉnh sửa, mái tóc được uốn nhẹ và nhuộm màu cà phê trầm ấm.
Bớt đi nét ngây ngô, thêm vào vài phần chín chắn.
Tôi rất hài lòng.
Trước đây, Lục Tùy thích mái tóc dài của tôi, nên tôi luôn để tóc dài.
Anh ta thích tôi mặc đồ màu sáng, nên tủ quần áo của tôi toàn là màu nhạt.
Anh ta thích tôi chăm chỉ tiến thủ, nên tôi không ngừng hoàn thiện bản thân.
Nghĩ lại, dường như tôi luôn vô thức làm mọi thứ để làm hài lòng anh ta.
Tôi từng nghĩ chia tay sẽ đau đớn tột cùng, nhưng thực tế thì sau khi cắt tóc, tôi lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Tôi nhìn bản thân trong gương, nở nụ cười thoải mái:
” Tốt thật, bắt đầu lại từ đầu.”
Giang Nhiên đứng bên cạnh nhìn tôi, ánh mắt có chút do dự:
” Chị à… chị định rời đi sao?”
” Đúng vậy.”
” Thực ra, tôi thấy… chẳng phải chỉ là thất tình thôi sao, có gì ghê gớm đâu, không cần phải rời đi mà?”
Tôi ngạc nhiên hỏi:
” Không phải chứ, tôi cắt tóc xong thì không đi chứ ở đây làm gì?”
Anh ta ngớ người:
” À, chị nói là rời tiệm cắt tóc?”
” Thế cậu nghĩ là gì?” Tôi càng ngơ ngác hơn.
” Tôi tưởng chị định rời khỏi thành phố này…”
Anh ta lúng túng giải thích:
” Trong tiểu thuyết chẳng phải nữ chính chia tay xong thì sẽ rời khỏi thành phố đau buồn này, ra nước ngoài hoặc trở về quê hương à?”
Tôi: …
” Cậu bớt đọc tiểu thuyết lại đi.”
” Hơn nữa, chia tay cũng đâu phải lỗi của tôi, tại sao tôi phải đi?
Nếu phải đi thì người đó nên là anh ta mới đúng!”
” Tôi đã phấn đấu bao năm trời để gây dựng sự nghiệp ở đây, còn phải tranh thủ kiếm tiền nữa chứ.”
Bảy năm qua, dù nhiều người ganh tị cho rằng tôi dựa hơi đàn ông để thăng tiến…
Tôi cũng đâu có ngốc, hiểu rõ đạo lý “dùng sắc phục vụ chẳng bao giờ bền lâu”.
Nói ra thì, Lục Tùy thực sự đã dạy tôi rất nhiều điều.
Khả năng và bản lĩnh của tôi cũng đều là do tự mình nỗ lực mà có.
Chức vụ thư ký nghe có vẻ bình thường, nhưng phạm vi công việc lại rất rộng lớn.
Những năm qua, tôi đã từng bước phát triển từ việc quản lý những chuyện vặt vãnh hàng ngày của Lục Tùy cho đến việc tham gia vào các quyết sách của công ty.
Tôi mua điện thoại mới, làm lại sim.
Chuẩn bị tìm chỗ ở mới.
Tôi chuyển khoản cho Giang Nhiên mười nghìn tệ, còn nhắn thêm:
” Chuyện nhỏ thôi, chị đây vẫn có chút tiền mà.”
Mấy năm qua, ngoài thu nhập từ công việc, tôi còn có cổ tức từ cổ phần công ty, thật ra đã đủ để tôi sống thoải mái rồi.
” Chị ơi, chị đúng là thần tượng của em!”
Anh ta vừa bất ngờ vừa cảm động,
” Đợi em có tiền rồi, em sẽ trả chị gấp đôi.”
” Nhà cửa chị cứ từ từ tìm, cứ ở tạm chỗ em cũng được, em không lấy tiền thuê nhà đâu.”
17
Tôi và Giang Nhiên vừa về đến nhà, vừa mở cửa ra liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
” Về rồi à.”
” Trời đất, anh… anh vẫn chưa đi sao?”
Giang Nhiên giật bắn mình.
Giang tổng phớt lờ cậu ta, nhìn thẳng về phía tôi:
” Tống thư ký, dự án của công ty tôi, khi nào cô có thể tiếp nhận được?”
Tôi ngại ngùng giải thích:
” Giang tổng, tôi đã nghỉ việc ở Lục thị rồi, thực sự không thể làm dự án này được nữa.”
Mắt Giang tổng sáng rực lên:
” Vậy thì càng tốt, đến công ty tôi đi, Lục Tùy trả cô bao nhiêu, tôi sẽ trả không ít hơn đâu.”
” Trước đây tôi từng chiêu mộ cô nhưng cô không chịu nhảy việc vì bạn trai. Bây giờ chẳng phải là lúc thích hợp sao?”
Nói đến đây, thực ra Giang tổng chính là khách hàng lớn đầu tiên của tôi.
Khi mới vào làm, ai cũng nghĩ tôi chỉ là bình hoa dựa vào sắc đẹp để thăng tiến.
Lần đầu tiên tôi đến gặp Giang tổng để bàn chuyện hợp tác, anh ta cũng đầy vẻ nghi ngờ.
” Tống tiểu thư, cô đừng phí công vô ích nữa.”
Khi đó, ngày nào tôi cũng kiên nhẫn chờ dưới tòa nhà công ty anh ta.
Sau đó, không hiểu sao lại được mời lên văn phòng của anh ta.
Tôi dùng mười phút ngắn ngủi để trình bày phương án của mình, anh ta lập tức ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Tôi tò mò hỏi vì sao đột nhiên lại cho tôi cơ hội.
Anh ta nói rằng, tình cờ nhìn thấy cảnh tôi chờ anh ta dưới tòa nhà.
Xe đạp bên cạnh tòa nhà bị gió thổi đổ la liệt, tôi đã kiên nhẫn dựng từng chiếc lên một.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Sau này, anh ta chìa cành ô liu, mời tôi về công ty làm trưởng phòng kinh doanh.
Tôi từ chối.
Khi đó, anh ta nói một câu:
” Cô gái trẻ, năng lực của cô sẽ bị tư lợi vùi lấp mất.”
Trước đây đứng trong cuộc không rõ, bây giờ đứng ngoài cuộc mới hiểu sâu sắc ý nghĩa của câu nói ấy.
Tôi vẫn từ chối Giang tổng:
” Giang tổng, cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi, nhưng tôi không thể nhận lời được.”
” Sao vậy? Có nơi nào tốt hơn rồi à?” Anh ta tò mò hỏi.
” Không có.”
Tôi lắc đầu, giải thích:
” Lần này, tôi muốn làm người cầm trịch.”
Làm thuê cho người khác mãi mãi sẽ bị kìm hãm, dù có leo cao đến đâu cũng khó nắm quyền định đoạt số phận của chính mình.
Tôi chưa bao giờ oán trách Lục Tùy, ngược lại, tôi biết ơn anh ta vì đã cho tôi tầm nhìn, nguồn lực và sự hiểu biết.
Nhưng anh ta lại chưa bao giờ cho tôi tham vọng.
Trước đây, tôi chỉ muốn làm tốt vai trò trợ lý của anh ta, thay anh ta quản lý mọi thứ.
Nhưng bây giờ, tôi muốn tự mình chiến đấu một lần.
Dù có thua, cũng còn hơn năm mười tám tuổi trắng tay chẳng có gì trong tay.
Nhưng nếu thắng, tôi sẽ không còn là Tống Ngộ Ninh phải dựa dẫm vào người khác nữa, con tôi sau này cũng sẽ không phải bất lực trước khó khăn của cuộc sống như tôi từng trải qua.
Giang tổng nghe xong, trong mắt hiện lên sự tán thưởng:
” Có chí khí đấy!”
” Mau lên nhé, dự án của tôi vẫn đang chờ cô đấy.”
Nói rồi, anh ta quay sang nhìn Giang Nhiên với vẻ mặt khó hiểu:
” Tôi thấy cô là cô gái tốt như vậy, sao lại để ý đến thằng nhóc lêu lổng nhà tôi chứ?”
Tôi: …
” Không phải đâu Giang tổng, tôi với em trai anh thật sự không có mối quan hệ đó.”
Anh ta nhìn Giang Nhiên với vẻ mặt đầy chán ghét, ra lệnh:
” Rảnh thì dẫn bạn gái về ra mắt bố mẹ.
Còn nữa, mau quay về công ty làm việc đi.”
18
Giang tổng rời đi.
Tôi và Giang Nhiên nhìn nhau đầy khó hiểu.
” Chị à, hay là chúng ta hợp tác đi!”
Cậu ta đột nhiên đề nghị, khiến tôi ngơ ngác:
” Hợp tác thế nào?”
” Hai chúng ta kết hôn đi! Kết hôn thật cũng được, làm giấy giả cũng được.”
Cậu ta thao thao bất tuyệt phân tích:
” Chị khởi nghiệp chắc chắn sẽ cần nhân mạch và nguồn lực, nếu có được cái mác nhà họ Giang, chị có thể thoải mái mà kiếm tiền rồi.”
” Còn em, em không thích làm kinh doanh, cũng không muốn bị gia đình ép đi xem mắt kết hôn, em chỉ muốn tập trung vào âm nhạc mình thích thôi.”
Nói thì cũng đúng, nếu có được sự chống lưng của nhà họ Giang, nguồn lực và sự thuận lợi mang lại chắc chắn sẽ giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều thời gian và công sức.
Nhưng tôi nghĩ một lúc rồi nhắc nhở cậu ta:
” Giang Nhiên, danh tiếng của chị không tốt, chị đã ở bên Lục Tùy chín năm, trong mắt người ngoài, chị chỉ là một nữ thư ký dựa vào sắc đẹp để thăng tiến.”
Cậu ta nhún vai một cách thản nhiên, cười tự giễu:
” Danh tiếng của em cũng chẳng tốt đẹp gì, nào là cậu ấm ăn chơi trác táng, nào là công tử nhà giàu vô dụng.
Em cũng không có bản lĩnh gì, ca hát cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nếu gia đình không chu cấp, có khi em còn phải ăn bám chị nữa ấy chứ.”
Tôi nghĩ một lúc, thấy cũng hợp lý.
” Được thôi, hợp tác vui vẻ.”
Giang Nhiên dẫn tôi về nhà ra mắt bố mẹ cậu ta.
Không ngoài dự đoán, bố mẹ cậu ta phản đối kịch liệt.
” Không được! Cô gái đó tiếng xấu đầy mình, lại không có gia thế, chơi thì được, chứ kết hôn thì không.”
” Thôi nào, bố mẹ còn kén chọn cái gì nữa.”
Giang tổng lắc đầu ngao ngán:
” Con biết Tiểu Tống từ lâu rồi, nhân phẩm không tồi, năng lực làm việc cũng rất tốt, dù gia cảnh không được khá giả lắm cũng đâu sao.
Chứ một thiên kim tiểu thư hoàn hảo nhà giàu nào lại chịu để mắt tới thằng con trời đánh nhà mình chứ?”
” Đợi nó dẫn một thằng nhóc trai bao về ra mắt rồi lúc đó bố mẹ sẽ ngoan ngoãn chấp nhận cho coi.”
Nói xong, anh ta lại bất lực nhắc nhở:
” Có đứa con gái nào chịu lấy nó là may rồi, vài năm nữa có khi lại cho bố mẹ một đứa cháu nội, bố mẹ phải cười thầm trong bụng mới phải ấy chứ.”
Hai ông bà vẫn có chút do dự:
” Nhưng mà, cô gái đó lớn tuổi hơn thằng út nhà mình nhiều lắm…”
Giang tổng đáp tỉnh bơ:
” Gái hơn ba tuổi như vàng đeo tay, hơn hai lần thì đeo hai cái, không phải càng tốt à?”
Hai ông bà nhà họ Giang nhìn nhau, lập tức thay đổi thái độ.
” Con dâu à, vừa rồi mẹ hơi nặng lời, con đừng để bụng nhé.”