Duyên Ngộ An Ninh - Chương 4
09
” Chúc mừng anh, không tốn chút sức lực nào đã loại bỏ được mối lo trong lòng.”
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười cay đắng:
” Vậy bây giờ, có thể phê duyệt đơn xin nghỉ việc của tôi được chưa?”
” Ninh Ninh, anh biết lần này em đã chịu ủy khuất. Anh xin lỗi em, Bùi Niệm cũng đã xin lỗi em rồi…”
Tôi lạnh lùng ngắt lời anh:
” Lục Tùy, chúng ta chia tay đi.”
Anh không thể tin nổi:
” Chỉ vì chuyện này thôi sao? Đáng để em làm vậy à?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:
” Lục Tùy, trong kế hoạch tương lai của anh, có tôi không?”
” Tất nhiên là có em.”
” Làm tình nhân mà anh nuôi bên ngoài, đó chính là kế hoạch của anh phải không?”
Tôi bật cười chua chát:
” Ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn ra, tôi còn thiếu anh điều gì?”
Anh cau mày, có chút bất lực:
” Chỉ là hôn nhân thương mại thôi mà. Anh không thích cô ấy, cũng sẽ không có chuyện gì với cô ấy cả.
Chúng ta vẫn sẽ như trước đây.”
” Tại sao người khác có thể mà anh lại không thể?”
Đúng vậy, trong giới của anh, những cuộc hôn nhân hình thức đã quá phổ biến.
Vợ chồng bên ngoài tỏ ra hòa thuận, bên trong thì sống riêng rẽ, người mình yêu thì giữ bên ngoài, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như vậy, kể cả chuyện sinh con cũng không ngoại lệ.
Vì vậy, anh mặc nhiên cho rằng, vị trí của tôi nên là như vậy.
” Bởi vì tôi không phải người khác!”
Tôi nghiến răng, dùng toàn bộ sức lực gào lên với anh.
Tôi từ từ nhắm mắt lại, cảm giác cay xè nơi khóe mắt:
” Lục Tùy, hình như… tôi không còn yêu anh nữa rồi…”
Chín năm qua, cả trái tim và tâm trí của tôi đều dành hết cho anh.
Nhưng kể từ khoảnh khắc anh muốn tôi làm tình nhân của anh, để tôi bị sỉ nhục trước mặt mọi người…
Tất cả tình cảm bao năm nay, dường như đã tan biến chỉ trong chớp mắt.
Không gian chìm vào im lặng rất lâu.
Chỉ còn tiếng thở nặng nề của tôi và anh.
Anh từ từ đưa tay, ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói trở nên dịu dàng:
” Ninh Ninh, đừng nóng giận. Anh không nên nổi cáu với em.”
” Em tạm thời ủy khuất một thời gian nhé. Chúng ta đã dốc sức kinh doanh công ty bao năm nay, chẳng phải là để giành lấy vị trí người thừa kế của nhà họ Lục sao?
Bây giờ chỉ có cách liên hôn với nhà họ Bùi mới mang lại lợi ích lớn nhất.”
Tôi cười khẩy:
” Lợi ích lớn nhất… Lục tổng, vì lợi ích của anh, cái gì cũng có thể vứt bỏ được, phải không?”
Còn tôi… cũng chỉ là một con cờ có thể vứt bỏ trong sự tính toán lợi hại của anh.
Lục Tùy nhìn tôi, thở dài bất lực:
” Ninh Ninh, anh đã nói rồi, anh sẽ bù đắp cho em.”
Anh lấy ra một tập tài liệu, đưa đến trước mặt tôi:
” Tờ giấy đăng ký kết hôn đó không đảm bảo được điều gì, nhưng tờ này thì có thể.”
Tôi cầm lấy, phát hiện ra anh đã chuyển nhượng rất nhiều tài sản dưới tên mình, bao gồm cả bất động sản và cổ phần, sang tên tôi.
Tôi không thể tin nổi:
” Anh… anh vừa đi làm cái này sao…”
Anh gật đầu:
” Đúng vậy, anh vừa gặp luật sư và soạn thảo xong thỏa thuận tặng cho.”
” Anh hiểu nỗi ủy khuất trong lòng em. Để em không danh không phận đi theo anh bao năm nay, em chắc chắn cảm thấy bất an.
Hôn nhân với Bùi Niệm chỉ là hình thức thôi. Đợi khi ông nội qua đời, anh sẽ ly hôn với cô ta.
Trong lòng anh, chỉ có em là vợ của anh.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt chan chứa thâm tình, giọng điệu dịu dàng vỗ về:
” Anh thừa nhận, vì cái gọi là lợi ích, anh có thể từ bỏ rất nhiều thứ.
Nhưng trong đó… không bao gồm em.
Bây giờ, anh sẽ đem toàn bộ lợi ích của mình trao cho em.”
Tôi cầm bản thỏa thuận trên tay, sững sờ đứng đó rất lâu.
Đến khi điện thoại nội bộ reo lên, nhắc nhở Lục Tùy:
” Lục tổng, Tổng giám đốc Trần đã đến phòng tiếp khách rồi.”
Lục Tùy đáp lại một tiếng, sau đó cúi đầu dịu dàng nói với tôi:
” Ngoan, ký tên đi nhé.”
Nói xong, anh đứng lên rời khỏi văn phòng.
Tôi nhìn vào bản thỏa thuận với hàng loạt tài sản có giá trị hàng tỷ, đầu óc trở nên trống rỗng.
Nói không động lòng là giả, số tài sản này, cho dù tôi có cố gắng cả đời cũng không bao giờ kiếm nổi, vậy mà anh lại sẵn sàng trao cho tôi.
Nhưng lý trí nhanh chóng trở lại, tôi nhìn những con số dài dằng dặc ấy, chúng chẳng phải cũng là một vực thẳm sâu thẳm hơn sao?
Tôi không còn là cô gái trẻ 20 tuổi ngây thơ nữa, không còn dễ dàng tin vào những lời đường mật của đàn ông.
Liên hôn giữa các gia tộc giàu có, lợi ích ràng buộc quá sâu, ly hôn là cách làm tổn hại nhất.
Một cuộc hôn nhân dựa trên lợi ích thì làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy chứ?
Tiếng tin nhắn trên máy tính vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Lục Tùy đi vội quá, máy tính vẫn còn mở và đang đăng nhập vào WeChat.
Theo thói quen nghề nghiệp, tôi vô thức định tắt máy tính giúp anh để tránh rò rỉ thông tin.
Khi con trỏ chuột dừng lại trên giao diện WeChat, đúng lúc đó một người bạn của anh gửi tin nhắn đến:
” Anh bạn, cậu chơi lớn thật đấy, đưa một nửa tài sản cho cô thư ký nhỏ của cậu, không sợ cô ta ôm tiền bỏ chạy à?”
Lục Tùy ngay lập tức trả lời:
” Không đâu, tôi hiểu rõ cô ấy.”
” Cô ấy là người có đạo đức và lòng tự trọng rất cao. Tôi đưa cho cô ấy một phần, cô ấy sẽ trả lại tôi gấp mười lần.”
” Không cho cô ấy danh phận, đúng là thiệt thòi cho cô ấy thật, nhưng không còn cách nào khác, tôi không thể cưới cô ấy được.
Đem tiền đặt ở chỗ cô ấy, cô ấy cũng chẳng dám tiêu đâu, chỉ biết cảm động rồi càng thêm trung thành với tôi thôi.”
Người bạn kia cảm thán liên tục:
” Cậu giỏi thật đấy, ai mà chịu nổi chiêu thức này của cậu chứ.”
” Hơn nữa, cô gái nhỏ không có gia thế chống lưng thì cũng chẳng dám đối đầu với nhà họ Lục đâu.
Cho dù có đưa cho cô ấy rồi, sau này muốn lấy lại cũng dễ thôi mà.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.
Đúng vậy, anh là Lục Tùy cơ mà.
Người đã lăn lộn trong giới thương trường bao năm, thủ đoạn thao túng lòng người đã thành thạo đến mức tàn nhẫn.
Anh quá hiểu tôi, biết rõ điểm yếu trong tính cách của tôi, lợi dụng sự hiểu biết đó để nắm bắt và điều khiển tôi trong lòng bàn tay.
Anh không phải không hiểu nỗi ủy khuất của tôi, anh chỉ biết cách dỗ dành tôi, khiến tôi hết lần này đến lần khác hạ mình vì anh.
10
Mùa đông phương Bắc lạnh đến thấu xương.
Gió lạnh quất vào mặt đau rát.
Không khí đêm Giao thừa náo nhiệt vô cùng, tôi bước từng bước trên con phố ngập tràn ánh đèn neon.
Cơ thể càng lúc càng lạnh, nhưng lòng tôi lại càng thêm bình tĩnh.
Điện thoại trong túi reo rất lâu.
Tôi hít sâu một hơi, nhấc máy và nói:
” Lục Tùy, chúc mừng năm mới. Từ nay về sau, từng năm từng năm một, tôi sẽ không còn yêu anh nữa.”
” Ninh Ninh, em đang ở đâu?”
Giọng anh đầy lo lắng.
Tôi đứng giữa dòng người đông đúc, nhìn những cặp tình nhân tay trong tay qua lại trước mắt.
” Lục tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu vớt tôi năm mười tám tuổi. Chúng ta… tạm biệt nhau tại đây thôi.”
” Ninh Ninh, em không còn là trẻ con nữa, hãy lý trí một chút, đừng hành động cảm tính như vậy.”
Tôi nhắm mắt, bật cười không tiếng động:
” Lục Tùy, tôi sẵn lòng hạ mình để yêu anh, nhưng điều đó không có nghĩa là…
Tôi sẽ mãi mãi làm những điều mất giá trị vì anh.”
Anh vừa gấp gáp vừa tức giận, gằn giọng hỏi tôi:
” Tống Ngộ Ninh, mọi thứ của em đều là do tôi cho em.
Em lấy tư cách gì mà đòi chia tay với tôi?”
Tôi nhìn chiếc xe buýt vừa đến trạm, mọi người vội vã lên xe, xuống xe.
” Vậy thì tôi không cần nữa.”
” Tất cả những gì anh đã cho, tôi đều không cần nữa.”
11
Trên tấm kính của trạm xe buýt, phản chiếu hình ảnh của tôi ở tuổi 29.
Tống Ngộ Ninh ở tuổi 29 khoác trên mình bộ quần áo đắt tiền và đẹp đẽ, trang điểm tinh tế, phong thái tự tin, thanh lịch và trưởng thành.
Tôi đã gần như quên mất dáng vẻ của mình chín năm về trước rồi.
Khi ấy, đứng bên cạnh Lục Tùy, tôi luôn cẩn thận từng li từng tí.
Năm đầu tiên bên nhau vào đêm Giao thừa, anh đưa tôi đến Ma Cao.
Kiến trúc xa hoa của Wynn Palace khiến tôi choáng ngợp.
Đi ngang qua bàn đánh bạc, anh tùy ý ném xuống hai con chip, rồi cúi đầu hỏi tôi:
” Em chọn cái nào?”
Tôi căng thẳng trả lời:
” Em… em không biết chơi…”
Anh chỉ cười thoải mái:
” Không sao, chỉ chơi vui thôi mà, tùy ý chỉ một cái đi.”
Tôi chỉ nhớ mình tùy tiện chỉ một cái, khi chưa kịp phản ứng lại, đã thua mất rồi.
Hai con chip đó, trị giá 200,000 tệ.
200,000 tệ đấy, đủ để mua một căn nhà ở thị trấn nhỏ của chúng tôi, cũng đủ để cứu thoát biết bao cô gái vùng quê thoát khỏi cảnh tù túng.
Vậy mà trong tay anh, nó lại đơn giản như ném một mẩu rác.
Anh đưa phần chip còn lại cho tôi, hỏi tôi có muốn chơi tiếp không.
Tôi bất an lắc đầu.
Trong sòng bạc dát vàng rực rỡ, có người thắng tiền thì hét lên phấn khích.
Cũng có người thua sạch cả người, ngồi gục trong góc hút thuốc.
Sòng bạc có rất nhiều máy rút tiền, những người không cam lòng thì điên cuồng rút tiền tiếp tục đánh.
Suốt cả ngày hôm đó, tôi đều ám ảnh bởi số tiền 200,000 tệ ấy, đến mức mọi náo nhiệt xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Anh nhận ra sự khác thường của tôi, liền hỏi tại sao tôi không vui.
Tôi nhỏ giọng trả lời:
” Em không thích cờ bạc.”
Anh khẽ gật đầu, nói với tôi:
” Ừ, vậy sau này đừng đánh bạc nữa.”
Nhưng tôi đâu biết, bước vào thế giới của anh, chẳng phải cũng là một canh bạc xa hoa sao?
Tôi đã dùng cả tuổi thanh xuân của mình để đánh cược cho một tương lai mơ hồ, không chắc chắn.
Đêm Giao thừa năm đó, chúng tôi lái xe đến Hồng Kông.
Tại phòng tổng thống xa hoa của khách sạn The Peninsula, có thể nhìn bao quát cả cảng Victoria.
Khoảnh khắc pháo hoa mừng năm mới bừng sáng, anh nhẹ nhàng ôm tôi, hỏi:
” Em có thích không?”
” Thích.”
Đó là màn pháo hoa đẹp nhất mà tôi từng thấy, chỉ tiếc là đẹp đến mấy cũng chỉ tồn tại trong chốc lát.
Trải nghiệm đêm đó xa hoa vượt xa sự tưởng tượng của tôi, nhưng tôi lại chỉ cảm thấy căng thẳng và xa lạ, như thể mình là một kẻ ngoài cuộc vô tình lạc bước vào thế giới của anh.
Đêm đó, dưới ánh pháo hoa mừng năm mới trên cảng Victoria, tôi và anh lần đầu tiên có sự tiếp xúc da thịt.
Tôi ôm chặt anh, cơ thể đau đớn, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác hạnh phúc chưa từng có.
Người đàn ông như một vị thần ấy, giờ đây lại trở thành một nửa của tôi.
Dường như cả đời may mắn của tôi đều dành hết cho việc gặp gỡ anh.
Anh hỏi tôi có mong muốn gì trong năm mới.
Tôi hỏi anh:
” Lục tiên sinh, khi nào thì anh sẽ chia tay với em?”
Anh nhíu mày khó hiểu, tôi cẩn thận hỏi tiếp:
” Người có tiền như các anh, chẳng phải thường xuyên đổi bạn gái sao?”
Anh bật cười, giải thích:
” Ninh Ninh, anh không phải loại người như vậy.”
Tôi hỏi anh:
” Vậy tại sao anh lại thích em?”
Làm gì có chuyện cổ tích lọ lem tồn tại trong đời thực chứ? Tôi hiểu rõ sự bình thường và tầm thường của mình.
Anh nói:
” Anh thích sự trong sáng và thuần khiết của em. Ở bên em, anh cảm thấy thoải mái và yên bình.”
” Anh không phải kẻ đứng núi này trông núi nọ, cũng không có đời sống cá nhân hỗn loạn.”
Lúc đó tôi mới biết, gia đình anh không hề hạnh phúc.
Mẹ anh mất sớm, cha anh đưa người tình và con riêng về nhà sống cùng.
Tôi từng nghĩ rằng những người giàu có thì sẽ không có phiền muộn, bởi họ có thể dễ dàng có được mọi thứ mình muốn.
Nhưng anh lại lớn lên trong sự dối trá, đeo trên mặt một chiếc mặt nạ giả tạo, mắc chứng lo âu nghiêm trọng và mất ngủ triền miên.
Anh nói, ôm tôi anh cảm thấy ấm áp, ngủ bên cạnh tôi, anh cảm thấy yên bình.
Khi đó, tôi ngây thơ như một tờ giấy trắng.
Anh dạy tôi cách đối nhân xử thế, dạy tôi cách sinh tồn trong chốn công sở, dạy tôi cách yêu anh.
Dù là sếp hay người yêu, anh đều là người thầy của tôi.
Tôi như một tín đồ trung thành, điên cuồng đuổi theo bước chân của anh.
Chỉ mong mình giỏi hơn, giỏi hơn nữa, để có đủ tư cách đứng bên cạnh anh.
Nhưng thực tế là, mười năm đèn sách cũng không bằng ba đời tích lũy.
Dù anh có không thừa kế sự nghiệp gia đình, chỉ làm một thiếu gia nhà giàu nhàn hạ, thì số tài sản trong tay anh cũng là thứ tôi có phấn đấu cả đời cũng không thể với tới.
Sau này, tôi không còn tự ti, cũng không còn rụt rè nữa.
Nhưng khi đứng trước anh, tôi vĩnh viễn không bao giờ có đủ sự tự tin.
Như anh đã nói, mọi thứ của tôi đều do anh ban cho.
Anh mãi mãi là người ở vị trí trên cao.
Giữa chúng tôi, giống như một trò chơi nuôi dưỡng.
Còn tôi, chính là tác phẩm hoàn hảo nhất của anh.