Duyên Ngộ An Ninh - Chương 2
03
Mùa đông năm đó, tôi trở thành một trợ lý nhỏ trong bộ phận thư ký của Lục Tùy, làm những công việc lặt vặt bên cạnh anh.
Xung quanh anh toàn là những tinh anh trong giới kinh doanh, so với họ, tôi giống như con vịt con xấu xí lạc vào bầy thiên nga, non nớt và rụt rè.
Lục Tùy yêu cầu rất cao trong công việc.
Ban ngày, tôi bận rộn đến mức chân không chạm đất, không dám lơ là dù chỉ một chút;
Ban đêm, khi đồng nghiệp lần lượt ra về, tôi vẫn cố gắng ở lại học thêm kiến thức.
Một buổi tối tan làm, tôi vẫn như thường lệ, ngồi trước máy tính.
Bên ngoài, đèn hoa rực rỡ vừa lên, tôi hoàn toàn không để ý.
” Sao còn chưa tan làm?”
Giọng trầm thấp vang lên phía sau, tôi giật mình quay lại.
Anh đứng đó, dáng người thẳng tắp, phía sau là ánh đèn neon rực rỡ của thành phố, cả người như tỏa sáng.
” Đang xem gì vậy?”
Anh hơi cúi người, ánh mắt dừng lại trên màn hình máy tính của tôi, nơi hiện lên những cụm từ như “Quỹ đầu tư tư nhân”, “Quyền chọn”, “Hiệu ứng đòn bẩy”.
Tôi hồi hộp giải thích bằng giọng nhỏ nhẹ:
” Em nghe thấy anh bàn công việc với khách hàng ban ngày, có nhiều thứ không hiểu nên muốn tự mình học thêm…”
Anh khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mơ hồ.
” Yêu thích học hỏi là điều tốt.”
Anh quay người, tìm vài cuốn sách rồi đặt lên bàn của tôi:
” Xem mấy cuốn này là đủ rồi.”
Anh gõ nhẹ lên bàn tôi:
” Muộn rồi, tan làm thôi, anh không có sở thích bóc lột nhân viên đâu.”
Chúng tôi cùng xuống lầu, bất ngờ gặp nam sinh theo đuổi tôi.
Tôi đã từ chối nhiều lần nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc, thậm chí còn đuổi theo tôi đến tận công ty.
” Tống Ngộ Ninh, mình đợi cậu lâu lắm rồi, có thể cùng nhau ăn tối không?”
Tôi lúng túng, cảm giác xấu hổ trào dâng.
Sau khi giải quyết xong, tôi vội vàng cam đoan với Lục Tùy:
” Lục tổng, cậu ta sau này sẽ không đến công ty nữa đâu, em đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến công việc.”
Sợ rằng chuyện này sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng anh.
Anh hơi nhướn mày, có chút tò mò:
” Người theo đuổi em à?”
” Cũng… có thể coi là vậy…”
Tôi lúng túng trả lời.
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn tôi:
” Em có biết cách từ chối người khác tốt nhất là gì không?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, lắc đầu.
Khóe miệng anh cong lên, hiện ra một nụ cười như có như không:
” Chính là nói cho người đó biết, em đã có bạn trai rồi.”
” Nhưng… em đâu có bạn trai…”
Tôi vô thức đáp lại.
” Em thích kiểu bạn trai như thế nào?” Anh hỏi tôi.
” Em… em không biết…”
Ngón tay tôi vô thức xoắn vào nhau đầy bối rối.
Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi:
” Lớn hơn em vài tuổi thì sao?”
Tôi hoảng hốt né tránh ánh mắt của anh.
Anh nhìn tôi chăm chú, tiếp tục hỏi:
” Còn kiểu như anh thì sao?”
Đẹp trai, giàu có, sự nghiệp thành công, đối với một cô gái mới bước chân vào xã hội như tôi, mỗi một đặc điểm đó đều có sức sát thương chí mạng.
Có lẽ ngay từ khoảnh khắc mười tám tuổi ngước lên nhìn thấy anh, tôi đã rơi vào lưới tình rồi.
Tôi không hiểu tại sao anh lại để mắt đến một cô gái không có gì trong tay, tầm thường và nhàm chán như tôi.
Có lẽ chỉ là nhất thời hứng thú, muốn tìm cảm giác mới mẻ mà thôi.
Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng, từ năm hai mươi tuổi, tôi sẽ bên cạnh anh, cùng anh đi qua gần mười năm thanh xuân.
Để rồi cuối cùng phải nhận lấy kết cục yêu mà không được, có lẽ ngay từ giây phút tôi chọn bước về phía anh, tôi nên đoán được sẽ có ngày hôm nay.
04
” Thư ký Tống, hy vọng cô biết rõ vị trí của mình.”
Đây là câu nói anh từng thốt ra khi chúng tôi cãi nhau trước đây.
Trong giờ làm việc, chúng tôi là cấp trên và cấp dưới, nếu tôi phạm sai lầm và bị mắng đến khóc, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Sau giờ làm, anh ôm tôi vào lòng an ủi: ” Cãi lại sếp thì không được, nhưng cãi lại bạn trai thì được.”
Đó là “vị trí” mà anh nói đến.
Khi đó, tôi tham luyến sự ấm áp của anh, đắm chìm trong mối quan hệ mâu thuẫn và phức tạp này.
Giờ đây, chính câu nói ấy lại được vị hôn thê của anh nói lại với tôi:
” Thư ký Tống, hy vọng cô biết rõ vị trí của mình.”
Ngày Bùi Niệm xuất hiện tại công ty, không ngoài dự đoán đã gây ra chấn động lớn.
Trước đây, để tránh điều tiếng, Lục Tùy chưa từng công khai thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi, nhưng những cử chỉ vô thức, ánh mắt tình cờ giao nhau cũng đủ khiến người khác nhận ra.
Nực cười thay, tôi lại là người cuối cùng biết Lục Tùy sắp kết hôn.
” Cứ tưởng Thư ký Tống có thể chờ đến lúc mây tan trăng tỏ, không ngờ Lục tổng nói cưới là cưới ngay.”
” Ngủ với một người phụ nữ suốt chín năm, cho dù là tiên nữ cũng phải thấy ngán chứ?”
” Không có so sánh thì không có đau khổ, Thư ký Tống dù đẹp nhưng đứng trước người ta, khí chất liền bị đè bẹp hoàn toàn.”
” Đúng vậy, người ta là thiên kim tiểu thư chính gốc, chỉ cần cái túi Hermès trên tay cô ấy thôi, toàn cầu chỉ có năm cái.”
Phó tổng Lý, người luôn đối đầu với tôi, đang thì thầm to nhỏ với vài nhân viên khác, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để lọt vào tai tôi.
Bùi Niệm ngồi trên ghế sofa trong văn phòng tổng giám đốc, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ tinh tế.
Bộ đồ Chanel tưởng chừng đơn giản, nếu không khéo sẽ dễ bị quê mùa, nhưng khi cô ta mặc lại giống như được đặt may riêng, hoàn toàn tôn lên khí chất của một thiên kim tiểu thư.
Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, khẽ cười:
” Tôi và Lục Tùy quen nhau nhiều năm rồi. Anh ấy là người như vậy, một món ăn có thể ăn mãi không chán.”
” Thực ra điều này không chứng tỏ món ăn đó ngon đến đâu, chẳng qua là đã quen miệng rồi, lười đổi món mà thôi.”
Cô ta hơi ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống tôi:
” Nói cho cùng, ăn đồ ăn nhanh nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.”
” Cô nói đúng không, Thư ký Tống?”
Tôi đứng bất động tại chỗ, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay, đôi môi run rẩy nhưng không thể thốt lên một lời nào.
” Bao nhiêu năm qua, bên cạnh Lục Tùy chỉ có mình cô, đời sống riêng tư cũng coi như sạch sẽ. Sau này nếu cô biết thân biết phận, tôi sẽ không làm khó cô. Nhưng—”
Cô ta dừng lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tôi, nhíu mày rồi lắc đầu:
” Thư ký Tống cũng sắp ba mươi rồi nhỉ? Tôi chưa từng thấy tiểu tam nào lớn tuổi như vậy, à không, phải gọi là ‘lão tam’ mới đúng chứ?”
” Cô nghĩ cô còn có thể ở bên cạnh Lục Tùy được bao lâu? Đợi đến khi thanh xuân không còn nữa, anh ấy còn hứng thú với cô không?”
” Trên đời này thứ không thiếu nhất chính là gương mặt trẻ trung. Thư ký Tống có bản lĩnh gì mà nghĩ mình có thể trói chặt được Lục Tùy, làm tiểu tam cả đời?”
Đôi mắt cô ta nheo lại, thích thú thưởng thức vẻ thảm hại của tôi, nụ cười mỉa mai hiện rõ:
” Ban ngày làm thư ký, ban đêm làm tình nhân, Thư ký Tống quả thật là biết tận dụng năng lực đấy.”
Tôi cố gắng kìm nén cảm giác cay xè nơi sống mũi, run rẩy lên tiếng:
” Cô Bùi, giữa tôi và Lục Tùy… không phải như cô nghĩ đâu.”
Chín năm qua, ngoại trừ trong công ty, anh chưa từng giấu giếm mối quan hệ của chúng tôi.
Anh đưa tôi đi gặp bạn bè của anh, mọi người đều gọi tôi là “chị dâu”, chúng tôi sống cùng nhau, giống như một cặp tình nhân bình thường, cùng nhau xây dựng một tổ ấm nhỏ.
Bùi Niệm cười khẩy:
” Thư ký Tống sống sung sướng quá nên quên mất quá khứ của mình rồi sao? Từ một học sinh nghèo, nhờ vào sắc đẹp leo lên giường của người tài trợ, dựa vào đàn ông để thay đổi thân phận, cô đã tốn bao nhiêu tâm tư, không cần tôi phải nói ra nhỉ?”
” Theo một người đàn ông suốt chín năm, anh ta có hứa hẹn gì với cô chưa?”
Cô ta từng bước ép sát, trong mắt đầy vẻ khinh miệt:
” Cô nghĩ chỉ vì đi cùng anh ta vài lần dự tiệc, được người khác gọi mấy tiếng ‘chị dâu’ thì cô thật sự là bà Lục rồi sao? Đừng mơ nữa, nhà họ Lục không đời nào chấp nhận một con nha đầu nhà quê đâu.”
” Anh ấy kết hôn với tôi là vì môn đăng hộ đối, là sự kết hợp lợi ích của hai gia tộc. Còn cô có gì? Cô nghĩ anh ấy sẽ từ bỏ tất cả những gì mình đã gầy dựng chỉ vì cô sao?”
Cô ta nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, ánh lên vẻ ghét bỏ:
” Cô không cần tìm Lục Tùy khóc lóc làm gì, tập đoàn Lục Thị bây giờ cần sự trợ giúp của nhà họ Bùi chúng tôi. Tôi chọn Lục Tùy vì anh ta đẹp trai, lại sạch sẽ hơn những người đàn ông khác.”
Cô ta dừng lại một lúc, giọng nói lạnh lẽo vang lên:
” Không cần biết trước đây cô như thế nào, sau này, chỉ cần xuất hiện trước mặt tôi thì phải biết ngoan ngoãn mà cúi đầu xuống.”
05
Đối mặt với sự sỉ nhục như vậy, tôi rất muốn lên tiếng phản bác lại cô ta.
Nhưng trong mắt cô ta, chẳng phải tôi chính là một thư ký chưa từng được thừa nhận, dựa vào Lục Tùy để leo lên hay sao?
Tình cảm bao năm qua, trong mắt người khác, chẳng khác nào một trò cười.
Vị trí của tôi, vốn dĩ không phải là nữ chính.
” Cô Bùi, thư ký Tống, Lục tổng đến rồi.”
Trợ lý gõ cửa, nhắc nhở chúng tôi.
” Lục Tùy, anh đến rồi. Vừa nãy anh đang nói chuyện với khách hàng, em rảnh quá nên trò chuyện với thư ký Tống vài câu.”
Bùi Niệm ngọt ngào gọi một tiếng, thân mật khoác tay anh.
Anh khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người tôi một thoáng rồi thu về ngay.
Bùi Niệm tiếp tục nói:
” Nghe nói thư ký Tống tốt nghiệp trường danh tiếng, lại làm ở Lục Thị suốt bảy năm, thật sự rất giỏi. Em muốn giao cho cô ấy lên kế hoạch đám cưới của chúng ta, anh thấy thế nào?”
Lục Tùy mỉm cười với cô ta, không chút do dự gật đầu:
” Được, em thích là được.”
Giọng điệu bình thản như thể đang bàn về một chuyện tầm thường nhất trên đời.
Bùi Niệm nhếch môi cười đắc ý, nhìn tôi nói:
” Vậy thì làm phiền thư ký Tống rồi.”
Tôi đứng trước mặt họ, chẳng khác gì một con hề để người ta cười nhạo.
Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng dường như không cảm nhận được đau đớn, chỉ còn lại sự nhục nhã và tủi hổ, từng hồi dội vào tâm trí.
” Xin lỗi Lục tổng, tôi không có đủ tinh thần để lên kế hoạch đám cưới cho ngài.”
Tôi cố nén nghẹn ngào, giọng nói run rẩy, lúc đó chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng nghĩ đến dự án mà cả đội vất vả giành được hôm qua, ai nấy đều mong chờ vào khoản thưởng này để đón một cái Tết ấm no.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, bình tĩnh giải thích:
” Dự án của Tổng giám đốc Giang, mọi người đều đang làm việc tăng ca không ngừng nghỉ, xin ngài tìm người khác phù hợp hơn.”
Bùi Niệm lại không để tâm:
” Vậy thì giao công việc hiện tại cho Phó tổng Lý làm là được rồi. Chú ấy là họ hàng với bác Lục, sau này đều là người trong nhà cả, giao việc cho người nhà vẫn đáng tin hơn, anh thấy đúng không, Lục Tùy?”
Lục Tùy gật đầu, quay sang tôi:
” Thư ký Tống, cô đi bàn giao lại dự án của Tổng giám đốc Giang cho Phó tổng Lý.”
Tôi không thể tin được, sững sờ nhìn anh.
Cảm xúc kìm nén bấy lâu bỗng chốc bùng nổ, không thể kiềm chế nổi:
” Dự án này do tôi dẫn đội đàm phán và giành được, tại sao phải bàn giao cho người khác?
Hơn nữa, Phó tổng Lý đó chẳng phải chỉ là kẻ dựa vào quan hệ họ hàng mà leo lên thôi sao? Ông ta chẳng biết gì về chuyên môn, làm sao có thể làm tốt dự án này cho khách hàng?”
Sắc mặt Lục Tùy ngay lập tức tối sầm lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi:
” Thư ký Tống, cô đang nghi ngờ quyết định của tôi hay đang dạy tôi cách làm việc?”
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, tôi chỉ thấy buồn cười vô cùng.
Rõ ràng ngày hôm qua chúng tôi còn cùng nhau ăn mừng dự án của Tổng giám đốc Giang.
Buổi tối, anh ôm tôi triền miên, nói những lời ngọt ngào đầy mê hoặc.
Vậy mà giờ đây, anh lại tuyệt tình như vậy.
Tôi không hiểu nổi, rốt cuộc là vì sao.
” Tôi xin từ chức.”
Tôi cắn chặt răng, giọng nói cứng rắn.
” Được, bây giờ đi viết đơn, một tháng sau rời đi.”
Giọng anh lạnh lùng nhắc nhở tôi.
” Tôi sẽ đi ngay bây giờ!”
Tôi xoay người bỏ đi, không muốn ở lại thêm dù chỉ một giây.