Duyên Ngộ An Ninh - Chương 1
1
7 giờ sáng, chuông báo thức vang lên đúng giờ.
Tôi nhắm mắt, đưa tay đẩy nhẹ lồng ngực nóng bỏng phía sau lưng: “Dậy đi, Lục Tùy…”
Cánh tay đang vòng qua eo tôi bất ngờ siết chặt, ghì tôi vào lòng.
Một luồng nhiệt nóng bỏng lại mạnh mẽ tiến vào.
Cơ thể vẫn còn lưu lại cảm giác nhức mỏi sau cơn cuồng nhiệt đêm qua, tôi khàn giọng nhắc nhở: “Muộn giờ mất…”
“Không cần đâu…”
Anh cúi đầu, hôn lên cổ tôi, giọng khàn đặc: “Anh nhanh thôi…”
Trên giường chúng tôi luôn ăn ý, và nhu cầu của anh thì luôn đáng sợ đến mức không tưởng.
Một giờ sau.
Tôi run rẩy đôi chân, vừa giúp anh thắt cà vạt.
Anh đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của tôi, giọng điệu lười nhác, mãn nguyện: “Vẫn còn giận à?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt vẫn còn thoáng chút đỏ bừng: “Toàn bộ công sức giữ điểm chuyên cần của em đã bị anh phá tan rồi, Lục tổng.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua vết đỏ trên xương quai xanh của tôi, kéo dài âm cuối: “Anh bồi thường gấp đôi cho em, được không?”
Tôi bực bội gạt tay anh ra: “Thật sự muộn rồi mà!”
Hơn ba mươi tuổi rồi, sao anh vẫn còn khỏe như thế chứ.
Tôi chỉnh lại sắc mặt, bắt đầu báo cáo lịch trình hôm nay: “10 giờ là lễ ký kết hợp đồng, 12 giờ ăn trưa với Tổng giám đốc Lý, 2 giờ chiều họp với cấp cao công ty, 4 giờ gặp Tổng giám đốc Trần để bàn về hợp tác thi công giai đoạn hai, 6 giờ 30 tham dự tiệc tối tại diễn đàn ngành.”
“Ừ.”
Anh gật đầu, đeo đồng hồ vào cổ tay, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng cấm dục như thường ngày.
Anh liếc đồng hồ trên cổ tay, như chợt nhớ ra điều gì, liền dặn dò: “Tháng Tư, để trống lịch cho anh. Dùng để kết hôn.”
Tay tôi bất giác run mạnh.
Nút thắt Windsor gần như hoàn chỉnh lập tức bung ra.
Tôi nhất thời không phản ứng lại được.
Anh vừa nói… kết hôn…
Đây là anh… đang cầu hôn sao?
Mắt tôi đỏ hoe, nước mắt bỗng nhiên không thể kiểm soát được.
Cuộc tình gần mười năm, ngày này, tôi đã đợi quá lâu rồi.
” Không phải?”
Giọng anh trên đầu mang theo chút lúng túng.
Anh nhìn tôi, nhíu mày rồi bật cười:
” Em không nghĩ rằng anh định kết hôn với em chứ?”
Như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu.
Tôi sững sờ tại chỗ.
Nhìn vết tích ám muội khắp nơi trên giường, bỗng nhiên thấy chướng mắt vô cùng.
Anh dừng lại một chút rồi giải thích:
” Là với Bùi Niệm.”
Thiên kim tiểu thư của Bùi gia, được cưng chiều từ bé, gia thế môn đăng hộ đối với anh.
Im lặng rất lâu.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, môi run rẩy khẽ hỏi:
” Vậy… em thì sao?”
Anh hơi quay mặt đi, tránh ánh mắt của tôi.
” Em cũng biết đấy, sức khỏe của ông nội dạo này không tốt, Lục Minh thì nhảy nhót không yên, công ty sắp lên sàn chứng khoán, liên hôn với Bùi gia là lựa chọn tốt nhất.”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, nhìn tôi, trong mắt có chút an ủi:
” Ninh Ninh, anh làm vậy cũng là vì sự nghiệp của chúng ta.”
Nghe thật hay ho, sự nghiệp của chúng ta.
” À đúng rồi, Bùi Niệm tính tình kiêu ngạo, sau này em nhường cô ấy một chút, đừng chấp nhặt với cô ấy.”
Nói xong, anh lại xoa đầu tôi:
” Tất nhiên, anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí tưng bừng đón năm mới hòa cùng ánh nắng, xuyên qua khung cửa kính lớn chiếu vào phòng.
Chói mắt đến cay xè.
Tôi nhìn anh trân trối, trái tim bị bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi:
” Vậy ra, anh chưa bao giờ có ý định cưới em sao?”
Gương mặt anh thoáng hiện lên vẻ khó chịu:
” Tống Ngộ Ninh, một tờ giấy đó quan trọng với em đến vậy sao?”
” Em cũng hiểu rõ gia đình nhà họ Lục là người như thế nào rồi, nếu em cưới vào nhà đó, chắc chắn sẽ phải chịu nhiều khó khăn và ấm ức. Giữ em ở bên ngoài tự do hơn, cũng là bảo vệ em.”
Tôi cười chua chát, hóa ra anh lại dụng tâm lương khổ như vậy.
Cha mẹ anh từ lâu đã không chấp nhận cô gái nhà quê như tôi, dù sự nghiệp của tôi có xuất sắc đến đâu, trong mắt họ, tôi cũng chỉ là kẻ bám vào đàn ông để leo lên.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi:
” Lục Tùy, vậy những năm qua em rốt cuộc là gì của anh?”
” Là tình nhân của anh? Hay chỉ là con chim hoàng yến được nuôi nhốt?”
Anh bất lực thở dài, đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt tôi:
” Em đang nghĩ linh tinh gì thế? Em thấy ai nuôi tình nhân suốt gần mười năm không?”
Anh đưa tay kéo tôi vào lòng:
” Ngoan, đây chỉ là cuộc hôn nhân thương mại, anh đảm bảo sẽ không đụng vào cô ấy, người anh yêu nhất vẫn là em.”
” Nhiều năm như vậy, trái tim anh đều đặt hết trên người em, chưa từng có hai lòng. Em nhìn đi, trong giới này, có ai làm được như anh chứ?”
Anh nói không sai, người trong giới này đều hưởng thụ tài nguyên hàng đầu.
Vợ chồng ngoài mặt hòa thuận nhưng thực chất chơi bời riêng lẻ, người tình thay đổi liên tục, điều đó đã quá bình thường.
Nhưng Lục Tùy thì khác, ai ai cũng biết Lục tổng bị thư ký nhỏ bên cạnh quyến rũ, suốt chín năm qua cưng chiều đến mức muốn nâng niu trên tay.
02
Lần đầu tiên tôi gặp Lục Tùy là vào năm tôi học lớp 12.
Khi đó, anh vừa tiếp quản gia nghiệp, đại diện cho tập đoàn Lục Thị đến trường tôi làm từ thiện.
Là đại diện học sinh, tôi phải dâng hoa cho anh.
Đúng lúc đó, ba tôi xông vào trường, túm lấy tôi bắt về nhà nghỉ học.
Lý do là vì mùa thu hoạch đã đến, tôi phải về nhà làm việc.
Sau khi thu hoạch xong, khi tôi vừa tròn mười tám tuổi, ba sẽ gả tôi đi để lấy sính lễ.
Ở độ tuổi mà lòng tự trọng dễ bị tổn thương nhất, trước mặt bao người, tôi bị ba tát hai cái bạt tai.
Khi tuyệt vọng đến mức gần như nghẹt thở, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên cao:
” Bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả.”
Tôi sững sờ ngẩng đầu lên.
Khi đó, Lục Tùy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lông mày kiếm mắt phượng, dù còn trẻ nhưng đã toát lên vẻ chín chắn vượt xa tuổi tác.
Anh trả 160 nghìn tệ cho số sính lễ đáng giá 80 nghìn, mua đứt mối quan hệ cha con giữa tôi và ba.
Giống như vị thần giáng trần, anh kéo tôi ra khỏi vũng bùn nhơ nhớp.
Nhưng tôi không biết rằng, 160 nghìn tệ đó, thậm chí còn không đủ mua một linh kiện nhỏ của chiếc đồng hồ trên tay anh.
Một hành động thiện ý đơn giản của anh đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời của một cô gái nông thôn như tôi.
Từ đó trở đi, trợ lý của anh mỗi năm đều gửi tiền chu cấp học phí cho tôi.
Còn tôi, cũng chưa từng gặp lại anh lần nào.
Trong suốt thời gian dài đằng đẵng, tôi chỉ có thể âm thầm khắc ghi hình ảnh của anh trong trái tim.
Cho đến năm hai mươi tuổi, tôi đã tích góp đủ số tiền anh đã giúp tôi và muốn trả lại cho anh.
Không có cách nào liên lạc, tôi đành ngồi đợi dưới tòa nhà công ty của anh với hy vọng gặp được anh.
Giữa mùa đông giá rét, tôi đợi ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy xe của anh chậm rãi đi qua.
” Lục tiên sinh!”
Tôi đứng bật dậy, tiến lên phía trước, anh liếc nhìn tôi một cái rồi nhíu mày.
Giây tiếp theo, cửa sổ xe từ từ kéo lên, ngăn cách anh và tôi.
Anh đã hoàn toàn quên mất tôi.
Trong lúc hoảng loạn, tôi vội vàng bước tới, ngón tay bị kẹp giữa tấm kính xe, đau đến thấu xương.
” Lục tiên sinh, tôi là Tống Ngộ Ninh, ba năm trước ngài đã giúp đỡ tôi.”
Cửa sổ xe dần hạ xuống, anh quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người tôi.
Tôi đưa phong bì chứa đầy tiền cho anh, ngón tay run rẩy vì đau:
” Từ nay về sau, tôi không cần sự giúp đỡ của ngài nữa. Đây là số tiền tôi trả lại ngài.”
” Còn 160 nghìn năm đó, tôi sẽ từ từ trả hết cho ngài.”
Tôi cúi đầu thật sâu trước anh:
” Cảm ơn ngài vì lòng tốt năm đó đã cứu tôi. Ngài nhất định sẽ được phúc báo.”
” Là em sao.”
Anh nhìn tôi một lượt, ánh mắt dừng trên ngón tay sưng đỏ bị kẹp bởi cửa kính xe.
” Lên xe đi, đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
” Không cần đâu, Lục tiên sinh, tôi… tôi không sao đâu.”
Tôi xấu hổ nắm chặt tay lại, theo phản xạ lùi về sau.
Lúc đó, mũi tôi đỏ ửng vì lạnh, trên người mặc bộ đồ chưa đến trăm tệ, toàn thân toát lên vẻ nhếch nhác và quê mùa.
Hoàn toàn không hợp với vẻ xa hoa của chiếc xe sang trọng của anh.
Sau đó, tài xế của anh bước xuống xe, mở cửa xe cho tôi.
Tôi rụt rè ngồi vào ghế.
Bên trong xe ấm áp, hoàn toàn khác biệt với cái lạnh cắt da cắt thịt bên ngoài.
Nhìn xuống chiếc áo len cũ kỹ bị xù lông và đôi bốt bông đã sờn, tôi bất giác thu mình lại, cảm giác xấu hổ tràn ngập.
Hơi ấm phả vào mặt, hòa cùng sự bẽ bàng, khiến tai tôi đỏ bừng.
Anh phá vỡ bầu không khí im lặng trong xe:
” Hai năm đại học mà đã kiếm được ngần ấy tiền à?”
Tôi đỏ mặt gật đầu, giải thích:
” Vâng, năm nào em cũng giành được học bổng. Năm nay em đến miền Nam nhập hàng quần áo và đồ dùng nhỏ, rồi đem về bán ở chợ đêm trường, kiếm được không ít tiền.”
Anh hơi nhướn mày, trong mắt ánh lên tia tán thưởng:
” Cô bé này cũng có đầu óc kinh doanh đấy chứ.”
Anh ngừng lại một chút, rồi hỏi tôi:
” Nghỉ hè có muốn đến tập đoàn Lục Thị thực tập không?”
Tôi không dám tin vào tai mình, vội vàng gật đầu:
” Thật ạ? Em đồng ý, cảm ơn Lục tiên sinh!”
Tập đoàn Lục Thị là doanh nghiệp nổi tiếng trong vùng, cũng là nơi mà rất nhiều sinh viên ưu tú mơ ước được làm việc sau khi tốt nghiệp.