Dưỡng Phản Vi Chính - Chương 4
Đoạn Hoài Xuyên gật đầu.
“Lúc trước con bận không đón được Mộc Lam, là cậu ấy giúp con đón. Đi lại nhiều lần nên quen nhau luôn.”
Một đáp án bỗng bật ra trong đầu tôi.
“Vậy… Nam Sinh à, con cãi nhau với gia đình là vì một cô gái đúng không?”
Cố Nam Sinh có hơi ngượng ngùng, đưa tay đỡ trán.
“Xem ra Hoài Xuyên nói với mẹ rồi. Nhà con phản đối chuyện con quen một cô gái, còn bắt con đi liên hôn, nên con mới phản kháng.”
Đoạn Hoài Xuyên liền tiếp lời:
“Mà cô gái đó còn là bạn thân của Mộc Lam nữa, hai người thân lắm, chắc giờ đang tám chuyện với nhau rồi ấy chứ.”
Tôi bật cười bất lực.
Cốt truyện vẫn cứ theo tiến trình ban đầu.
Nam chính và nữ chính vẫn sẽ gặp nhau.
Nam phụ và nữ phụ cũng sẽ xuất hiện bên cạnh nam nữ chính theo cách nào đó.
Chỉ khác là… dưới sự nỗ lực hết mình của tôi, mọi thứ đã rẽ sang một hướng khác.
Không còn đấu đá ngươi sống ta chết, không còn oán hận bủa vây, mà thay vào đó là tình bạn, sự hòa hợp — và một cuộc sống rất đỗi yên bình.
12
Tôi lên lầu mang hoa quả cho Đoạn Mộc Lam, thì thấy bé đang vừa vẽ tranh, vừa gọi video call.
Trên bức tranh là hình một cô gái.
Cô gái ấy đứng giữa cánh đồng hoa cải vàng, mặc váy trắng, tóc dài bay bay trong gió.
Ở góc bức tranh, có một đôi tay đang cầm máy ảnh, ghi lại khoảnh khắc ấy.
Mà người họa sĩ — chính là Đoạn Mộc Lam — lại vẽ lại toàn bộ khoảnh khắc ấy bằng đôi mắt và trái tim của mình.
Thấy tôi bước vào, Mộc Lam chẳng hề hoảng hốt, mà vui vẻ giới thiệu người trong điện thoại với tôi, đầy hào hứng.
“Mẹ ơi, để con giới thiệu với mẹ nhé, đây là chị gái con thường hay nhắc tới — bạn thân của con, Kỷ Nam Giai!”
Dáng vẻ hồ hởi, ánh mắt lấp lánh của Mộc Lam khiến trái tim tôi cũng trở nên mềm mại.
“Chào con nhé.”
Cô gái nhỏ trong video — chính là nữ chính của thế giới này.
Trên gương mặt cô ấy là một nụ cười dịu dàng, toát lên vẻ nhẹ nhàng và thông minh. Quả thật… khó trách sao đàn ông lại dễ xiêu lòng đến vậy.
“Thấy chưa mẹ, xinh không? Còn rất có năng khiếu nữa. Tụi con quen nhau ở triển lãm tranh đấy, trời ơi, người gì mà vừa đẹp vừa giỏi như vậy, đúng là nghệ sĩ hiếm có.”
“Con còn thấy tiếc nếu mà để chị ấy rơi vào tay tên ‘gian thương’ dưới lầu kia nữa.”
Tôi bật cười, đưa tay xoa đầu con gái:
“Thế mà nãy dưới nhà con không nói vậy nha.”
Mộc Lam ôm lấy tôi, nũng nịu:
“Mẹ ơi~ mẹ không hiểu đâu~ đây gọi là tâm lý ‘bên nhà gái’ đó!”
Tôi nhìn hai cô bé ríu rít kể chuyện với nhau, rồi lại quay sang khoe tôi những chuyện thú vị, kể cả những rung động đầu đời của tuổi trẻ — mà cảm thấy lòng thật nhẹ tênh.
Tất cả đã trở về đúng quỹ đạo.
Mọi người… đều sống một cách thiện lương, chính trực, tử tế.
13
Bọn trẻ… đã lớn rồi.
Dưới đôi cánh che chở của tôi, hai cục bông nhỏ từng đầy cảnh giác ngày nào, giờ đã trưởng thành, có thể tự mình gánh vác mọi việc.
Một người tiếp quản tập đoàn Đoạn thị, đưa công ty lên tầm cao mới, sự nghiệp như diều gặp gió, trở thành ngôi sao mới nổi trong giới thương trường.
Người còn lại thì trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, suốt ngày bay qua bay lại khắp thế giới, lúc thì đi xem show thời trang, lúc thì rúc trong nhà miệt mài vẽ bản thiết kế, đắm chìm trong công việc.
Hệ thống — đã biến mất suốt bao năm — lại một lần nữa vang lên trong đầu tôi.
“Tít ——”
“Ký chủ, chúc mừng bạn. Qua kiểm tra của hệ thống, bạn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ công lược phản diện và công lược nữ phụ độc ác. Kênh trở về thế giới ban đầu sắp được mở ra.”
Trở về thế giới cũ sao…
Tôi nhìn tấm ảnh selfie mà Đoạn Mộc Lam vừa gửi đến trên điện thoại, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác không nỡ.
Từng ấy năm bên nhau, tôi đã sớm xem hai đứa nhỏ như con ruột của mình rồi.
Chúng không còn là những nhân vật trong kịch bản.
Chúng là những con người sống động, có tình cảm, có suy nghĩ — là những đứa con tôi đã tận tay nuôi nấng và dõi theo từng bước trưởng thành.
Bây giờ bỗng dưng nói rời đi… sao mà dễ dàng cho nổi?
Tôi cố kìm nén cảm xúc, cố không để lộ điều gì trong bữa cơm tối.
Nhưng…
“Mẹ, dạo này mẹ mệt quá phải không? Con thấy sắc mặt mẹ không ổn lắm…”
Đoạn Mộc Lam nhạy bén nhận ra ngay sự khác thường.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của Đoạn Hoài Xuyên.
Trong mắt cậu là sự nghi ngờ rõ ràng — tôi biết, cậu cũng phát hiện rồi.
Chúng tôi đã sống cùng nhau ngần ấy năm, bất kỳ thay đổi nhỏ nào cũng có thể cảm nhận được.
Chúng tôi đã là người một nhà rồi…
Chính vì nghĩ thế, lòng tôi càng thêm quyến luyến.
Tôi chỉ nhẹ nhàng gắp mỗi đứa một con tôm.
“Mẹ không sao đâu, chắc dạo này ngủ không ngon. Bao giờ mấy đứa ổn định chuyện hôn nhân, chắc mẹ sẽ hết mất ngủ ngay.”
Đoạn Mộc Lam lè lưỡi tinh nghịch:
“Mẹ à~ sao mẹ cứ mong tụi con lấy chồng lấy vợ thế? Tụi con còn nhỏ mà, còn muốn ở bên mẹ thêm chút nữa. Sau này dù tụi con có cưới ai, cũng phải sống chung với mẹ, mẹ là người tụi con không thể rời xa được.”
Tay tôi siết nhẹ đôi đũa.
Tiếng gọi “mẹ” ấy… thực sự chạm đến sâu trong trái tim.
Tôi cố gắng che giấu cảm xúc, mỉm cười:
“Ăn cơm đi, mẹ chỉ tiện miệng nói vậy thôi.”
Đoạn Mộc Lam và Đoạn Hoài Xuyên nhìn nhau, không nói gì thêm.
Sáng hôm sau, tôi thấy trên bàn phòng khách đặt hai chiếc hộp quà và hai tờ giấy ghi chú.
Trong hộp là túi mới ra của D-family, còn có cả vòng cổ kim cương phiên bản giới hạn.
Tôi khẽ cong môi.
Hai đứa này… đúng là ăn ý không cần nói.
Tôi mở giấy ghi chú ra, từng dòng chữ quen thuộc đập vào mắt:
Đoạn Hoài Xuyên:
“Mẹ, có con ở đây, sẽ không sao đâu.”
Đoạn Mộc Lam:
“Mẹ ơi, mấy hôm nữa con xong việc rồi, chúng ta cùng đi du lịch vòng quanh thế giới nha! Giờ con kiếm được rất rất nhiều tiền rồi đó! (P/S: Không cho anh trai đi cùng đâu!)”
Tôi đọc mà như thể nghe được giọng của con bé — chắc chắn là vừa nghịch ngợm vừa nhí nhảnh.
Nghĩ đến đó, trong lòng tôi lại càng nặng trĩu không nỡ rời xa.
Đúng lúc đó, hệ thống lại vang lên lần nữa:
“Ký chủ, kênh trở về thế giới gốc sắp mở ra. Bạn đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Tất cả những gì ở đây đều là sản phẩm của cốt truyện, bạn không cần luyến tiếc.”
Không luyến tiếc ư…
Làm sao có thể không luyến tiếc cho được?
Tôi hít sâu một hơi, hỏi:
“Tôi có thể… không rời đi được không?”
14
Hệ thống cũng ngẩn ra một lúc.
“Ký chủ, cô không muốn quay về sao?”
Quay về?
Quay về rồi tôi sẽ phải đối mặt với áp lực từ công ty, với cha mẹ nuôi nghiện rượu và bạo hành.
Còn cả đứa con trai ăn chơi trác táng của họ — cái tên cầm thú ấy luôn tìm cách quấy rối tôi mỗi khi say xỉn.
Cuộc sống của tôi sau khi quay lại… hoàn toàn không tốt đẹp gì.
Vì vậy, ban đầu tôi đã giao kèo với hệ thống.
Chỉ cần tôi công lược thành công, hệ thống sẽ tặng tôi mười triệu trong thế giới thật, cùng một thân phận hoàn toàn mới.
Thế nhưng bây giờ… tôi không muốn quay về nữa.
Ở đây, tôi có gia đình, có bạn bè, có tình thương — và có vô số cái “mười triệu” mà dùng mãi không hết.
Tôi sao có thể nỡ rời xa nơi này?
Sao có thể nỡ rời xa hai đứa trẻ mà tôi đã nuôi nấng bằng cả trái tim?
Hệ thống thấy tôi trầm mặc hồi lâu, lại nhẹ nhàng hỏi lại:
“Ký chủ, cô thật sự muốn từ bỏ phần thưởng, ở lại thế giới này sao?”
Tôi lại nghĩ đến gương mặt của Đoạn Mộc Lam và Đoạn Hoài Xuyên.
Rồi lại nhớ đến chính mình trong thế giới cũ — một kẻ chạy vạy bươn chải giữa xã hội, tránh xa gia đình nuôi như tránh hủi, sống không nơi nương tựa.
Tôi siết chặt quyết tâm.
“Tôi xác định rồi. Tôi muốn ở lại.”
Hệ thống lập tức tiến hành thiết lập lại:
“Ký chủ, từ giờ trở đi, cô sẽ tiếp tục sống với thân phận Giang Hà tại thế giới này. Tôi sẽ chính thức rời khỏi não bộ của cô.”
“Chúc cô một cuộc sống hạnh phúc.”
Tôi cảm nhận rõ ràng khoảnh khắc hệ thống rút ra khỏi đầu mình — yên tĩnh, thanh thản.
Tôi lấy lại tinh thần, trong tay vẫn còn giữ hai tờ giấy ghi chú của lũ trẻ.
Tôi chụp lại, gửi cho Đoạn Mộc Lam.
“Mộc Lam, đặt vé đi, mẹ con mình đi du lịch vòng quanh thế giới nào.”
Đoạn Mộc Lam nhận được tin nhắn thì vô cùng phấn khích.
“Tuyệt quá đi mất! Mẹ ơi, con lo hết, cứ để con sắp xếp, mẹ chỉ cần xách vali theo con là được!”
Ngay sau đó, con bé gửi thêm một câu nữa:
“Thật đó nha, không cho anh đi cùng đâu~ Đây là thời gian của hai mẹ con tụi mình!”
Tôi cười, nhẹ nhàng nhắn lại:
“Được.”
(Toàn văn hoàn)