Dưỡng Phản Vi Chính - Chương 3
Đoạn Thanh Sơn không thiếu thủ đoạn, hắn có thể biến trắng thành đen, bẻ cong sự thật một cách dễ dàng.
Không những vậy, để ngăn thư ký phản bội, hắn còn nắm được điểm yếu của từng người, lấy người thân ra uy hiếp.
Tôi đã tạo ra một thân phận giả.
Tôi dựng chuyện rằng mình thân thiết với viện trưởng trại phúc lợi, xem ông ta như cha ruột mà đối xử.
Mà tên viện trưởng đó… chính là kẻ đã bán đứng Đoạn Hoài Xuyên và Mộc Lam năm xưa.
Vì vậy, tôi hoàn toàn không có vướng bận, chẳng hề lăn tăn khi làm nội gián bên cạnh hắn. Thời gian đó, tôi không thể tự mình đưa đón con đi học, nên giao cho vệ sĩ đáng tin cậy.
Sau này khi biết Đoạn Hoài Xuyên học boxing, tôi lại càng yên tâm hơn.
Trong điện thoại tôi, chứa đầy video và ghi âm cảnh Đoạn Thanh Sơn bạo hành, chơi đùa phụ nữ.
Tôi gửi tất cả những thứ đó cho vợ hắn.
Nhưng vợ hắn lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tin nhắn tôi gửi như chìm xuống đáy biển, không chút hồi âm.
Chính lúc đó, tôi bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Vợ hắn… hình như đã rất lâu rồi không xuất hiện trước công chúng.
09
Đoạn Thanh Sơn ngày càng tin tưởng tôi hơn.
Vì năng lực làm việc xuất sắc và vẻ ngoài nổi bật, hắn luôn dẫn tôi theo mỗi lần ra ngoài công tác.
Tôi vẫn luôn tìm cơ hội — cơ hội để đột nhập vào nhà riêng của hắn.
Đoạn Thanh Sơn là kẻ vô cùng thận trọng, mỗi lần về nhà đều lén lút kín đáo, không để ai biết nơi ở của mình.
Cho đến khi tôi giúp hắn xử lý xong một dự án khó nhằn, mức độ tín nhiệm của hắn với tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Hắn đặt một tập hồ sơ lên bàn làm việc của tôi.
“Đây là bản sao dự án, cô đến nhà tôi lấy bản gốc về cho tôi.”
Đoạn Thanh Sơn ngồi cao chỉ tay sai khiến, không quên kèm theo một lời cảnh cáo lạnh lẽo.
“Để tài xế đưa đi. Việc không nên thấy thì đừng nhìn. Việc không nên nói thì ngậm miệng lại.”
“Nếu không, cô và cả ông viện trưởng trại phúc lợi kia sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Tôi khẽ gật đầu, cụp mắt xuống như một kẻ phục tùng ngoan ngoãn.
Để hắn tin tưởng tuyệt đối, tôi vẫn thỉnh thoảng đến trại phúc lợi, diễn trò thân tình với lão viện trưởng.
Quả nhiên, lần này tới nhà hắn, tôi đã phát hiện được không ít thứ đáng giá.
Ngay tại cánh cửa tủ đông trong bếp, tôi nhìn thấy… vết máu.
Mà trong nhà, không hề có một ai.
Tôi lập tức hiểu ra.
Vợ hắn… chắc chắn đã bị giết.
Trên đường rời khỏi đó, tôi đã gọi điện báo cảnh sát, đồng thời nộp toàn bộ chứng cứ có được.
Nhân lúc Đoạn Thanh Sơn đang bận tham gia một cuộc họp cổ đông quan trọng, cảnh sát đột kích khám xét căn nhà.
Quả nhiên, trong phòng đông lạnh, họ tìm thấy những mảnh thi thể bị phân xác.
Người phụ nữ đó — chính là vợ hắn.
Đoạn Thanh Sơn vì tội giết người mà bị bắt, phải ngồi tù.
Đồng thời, tôi cũng liên kết với những thư ký từng bị hắn hại, cùng nhau khởi kiện ra tòa, nộp toàn bộ bằng chứng.
Toàn bộ hành vi bệnh hoạn của Đoạn Thanh Sơn được phơi bày trước công chúng, cũng là dấu chấm hết cho cuộc đời đê tiện của hắn.
Tiếng pháp chùy nện xuống.
“Theo quy định của Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, bị cáo Đoạn Thanh Sơn phạm các tội danh cố ý giết người và hiếp dâm, tính chất đặc biệt nghiêm trọng. Xét thấy không còn giá trị giáo hóa — tuyên xử tử hình.”
10
Tôi đã giúp hai đứa đổi lại tên thật của mình.
Lúc bọn trẻ trở về Đoạn gia, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.
Đoạn Mộc Lam ôm chặt tôi, khóc đến mức nghẹn lời.
“Cảm ơn mẹ… cảm ơn mẹ…”
Đoạn Hoài Xuyên cũng đỏ hoe mắt, siết chặt nắm tay.
Tôi nhìn theo bóng lưng hai đứa, không kìm được nụ cười mãn nguyện.
May mà… mọi chuyện vẫn còn kịp.
Ngay khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng nhiệm vụ công lược sắp kết thúc thì — một loạt dòng đạn mạc (bình luận hệ thống) đột ngột hiện ra trước mắt.
【Cô ta tưởng nhiệm vụ xong rồi sao? Ảo tưởng quá đấy. Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi. Tiếp theo nam chính và nữ chính sẽ xuất hiện, mà hai người kia thì vẫn không thoát khỏi số phận trở thành phản diện và nữ phụ độc ác đâu.】
【Chuẩn luôn, người công lược sắp phát hiện ra ngay thôi: hai đứa đó vốn dĩ đã có hắc hóa trong máu. Một đứa vì nữ chính mà sẵn sàng hi sinh tính mạng, không vừa ý thì liền nhốt nữ chính lại. Còn đứa kia thì luôn gây khó dễ cho nữ chính, chỉ vì muốn lấy lòng nam chính.】
Tôi đọc lướt qua hai dòng, sợ tới mức lập tức quay sang nhìn nét mặt hai đứa nhỏ bên cạnh.
Trên gương mặt chúng chỉ toàn là niềm vui vì giành lại được gia nghiệp, hoàn toàn không hề có chút gì là độc ác hay điên loạn cả.
Tôi nghĩ nên thăm dò khéo léo một chút.
Trong bữa ăn, tôi dè dặt mở lời:
“Các con bây giờ đều học cấp ba rồi, không biết ở trường có ai khiến con cảm thấy… đặc biệt thú vị không?”
Đoạn Mộc Lam vừa gặm đùi gà vừa suy nghĩ.
“Con thấy thầy dạy mỹ thuật của bọn con khá thú vị. Mỗi lần nhìn tranh của con là ánh mắt cứ như kiểu sùng bái ấy, buồn cười lắm.”
Còn Đoạn Hoài Xuyên thì nói thản nhiên:
“Em gái vẽ tranh trông thú vị nhất. Rất yên tĩnh.”
Đoạn Mộc Lam dưới bàn đá cho anh trai một cú:
“Ý anh là em ồn ào hả?!”
Hai anh em đấu khẩu khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Nhưng ngay sau đó, tôi lập tức hoàn hồn trở lại.
Chết thật, tôi là đang dò hỏi về nam – nữ chính cơ mà!
Tôi liền đổi hướng câu hỏi:
“Giờ là cấp ba rồi, trai gái đều đang trong tuổi dậy thì. Ở trường, mấy đứa không có ai khiến tim đập thình thịch à?”
Đoạn Mộc Lam cười ngả nghiêng lên bàn.
“Hóa ra từ nãy tới giờ mẹ cứ vòng vo là vì chuyện này á.”
Bé cười cong cả mắt:
“Con không có ai cả. Người con yêu nhất là mẹ! Thứ hai là vẽ tranh. Thứ ba… thì là thương anh trai một chút cũng được.”
Đoạn Hoài Xuyên bật cười mũi, chẳng để tâm đến việc bị em gái trêu chọc.
“Con cũng không có ai. Con chỉ muốn đậu vào A Đại.”
Rồi cậu đỏ mặt lầm bầm:
“Nhưng mà… con cũng yêu mẹ nhất.”
Tôi nhìn vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng của cậu mà không nhịn được cười. Đoạn Mộc Lam cũng phá lên:
“Haha! Hóa ra anh cũng biết ngượng nữa hả!”
“Anh đỏ cả mặt với tai luôn rồi, đáng yêu quá đi! Điện thoại đâu, em phải chụp lại mới được!”
“Đoạn Mộc Lam!”
Tôi nhìn hai anh em đùa giỡn, lòng ngập tràn niềm vui.
Chính lúc đó, tôi mới chợt hiểu ra…
Năm xưa, lý do bọn trẻ coi nam nữ chính như đấng cứu thế, là bởi vì — chúng quá thiếu thốn tình thương.
Tuổi thơ quá khốn khó khiến chúng chỉ cần một chút ấm áp cũng lập tức coi như cả đời.
Vậy nên sau này trong kịch bản gốc, chúng mới dần lệch hướng, sa ngã.
Tôi mỉm cười.
May mắn thay… trong suốt quá trình trưởng thành, tôi đã kịp trao cho chúng đủ đầy yêu thương. Mới có thể nuôi lớn được hai đứa trẻ khỏe mạnh, vui vẻ như bây giờ.
Tôi lại tiếp tục hỏi:
“Vậy nếu sau này mấy đứa có người trong lòng rồi, có kể cho mẹ biết không?”
“Rồi có đối xử tốt với người ta không đó?”
Đoạn Mộc Lam không chút do dự:
“Tất nhiên rồi! Con sẽ dẫn người đó về nhà ngay cho mẹ xem mặt!”
“Con cũng vậy.”
Đoạn Hoài Xuyên nghiêm túc ngồi lại, đáp một cách chắc chắn.
“Nếu con có người con thích, con nhất định sẽ yêu thương cô ấy… như mẹ đã yêu thương tụi con vậy.”
Tảng đá trong lòng tôi rơi xuống.
Xem ra, cách tôi nuôi dạy đã giúp bọn trẻ có được một tư duy tình cảm thật đúng đắn.
Những điều tồi tệ từng được viết trong kịch bản gốc…
Có lẽ… sẽ không còn xảy ra nữa.
Và cuối cùng, hai đứa trẻ này — sẽ có một cái kết trọn vẹn.
11
Nhưng ngay khoảnh khắc nam nữ chính thực sự xuất hiện, tôi vẫn hơi hoảng.
Lúc Đoạn Hoài Xuyên dẫn nam chính Cố Nam Sinh bước vào cửa, tôi suýt nữa làm rơi cái bát trên tay.
“Đây là… là ai vậy?”
Thấy tôi sững người, Đoạn Hoài Xuyên lập tức bước tới đỡ lấy bát.
“Mẹ, đây là anh em tốt của con. Cậu ấy đang có chút mâu thuẫn với gia đình, có thể ở nhờ nhà mình một đêm không?”
Tôi liếc mắt nhìn sắc mặt Đoạn Mộc Lam, thấy bé đang chăm chú vẽ tranh trong phòng vẽ, nên cũng không hỏi thêm gì.
“Được chứ.”
Phản diện và nam chính lại thành bạn thân?
Chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Hai cậu nhóc ngồi trên ghế sofa, còn mở cả laptop ra thảo luận kế hoạch dự án.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi lập tức hiểu ra.
Đây là hai thiên tài đồng điệu.
Bởi vì tam quan tương đồng, mục tiêu giống nhau, nên mới có thể trở thành tri kỷ, không những không đối đầu, mà còn sát cánh bên nhau.
Khi Đoạn Mộc Lam từ phòng vẽ bước ra nhìn thấy Cố Nam Sinh, bé chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại còn rất tự nhiên cất tiếng chào hỏi:
“Ơ, Nam Sinh ca ca sao lại ở đây?”
Đoạn Hoài Xuyên liền giải thích sơ qua tình hình, Đoạn Mộc Lam cũng chỉ chào một tiếng rồi xoay người lên lầu ngủ bù.
Tôi sững người:
“Khoan đã… mấy đứa quen nhau từ trước rồi à?”