Dưỡng Phản Vi Chính - Chương 2
Nghĩ vậy, tôi rót sữa ra ba ly, đưa cho từng đứa.
Ánh mắt Đoạn Hoài Xuyên vẫn đầy cảnh giác, sợ tôi bỏ thuốc vào sữa.
Tôi liền uống một ly trước, rồi ra hiệu cho tụi nhỏ.
“Uống xong sữa thì đi ngủ nhé.”
Đoạn Mộc Lam đã hoàn toàn buông cảnh giác với tôi, bé cầm ly sữa ấm áp, liền uống một hơi.
Đoạn Hoài Xuyên nhìn em gái vẫn bình an vô sự, thở dài một tiếng.
Cuối cùng, cậu cũng nâng ly lên, uống cạn.
05
Nửa đêm, tôi đang suy nghĩ về hướng đi tiếp theo của cốt truyện, thì chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Tôi mở cửa ra, nhìn thấy cô bé đang ôm chặt con búp bê mềm, tim tôi bỗng mềm nhũn.
“Dì ơi, dì kể chuyện cho con nghe được không? Con hơi khó ngủ…”
Tôi nhìn cục bông nhỏ nhào vào lòng mình, gật đầu nhẹ: “Đương nhiên là được rồi.”
Lời vừa dứt, tôi liền thấy Đoạn Hoài Xuyên lao từ phòng ngủ ra ngoài.
“Không được.”
Đoạn Mộc Lam khựng lại, nhưng vẫn nép chặt trong vòng tay tôi.
Đoạn Hoài Xuyên nhìn em gái mà tức đến độ không nói nên lời, giơ tay ngoắc em về.
Thế mà Đoạn Mộc Lam lại tham luyến vòng tay của tôi, cứ ôm chặt, không chịu rời.
Tôi khẽ xoa đầu bé, mỉm cười nói: “Không sao, phòng dì rộng mà. Hay là anh trai cũng đến luôn đi? Dì kể chuyện cho cả hai đứa cùng nghe.”
Đoạn Mộc Lam cười tít mắt: “Dạ được ạ được ạ! Lam Lam muốn ngủ cùng với anh và dì!”
Đoạn Hoài Xuyên vẫn giữ vẻ mặt khó ở, nhưng rồi cũng bị em gái kéo tay áo, bị lôi vào phòng tôi.
Phòng tôi có bày sẵn mấy món đồ chơi và búp bê vải, Đoạn Mộc Lam nhìn thấy là thích mê.
Ba người chúng tôi nằm chung trên chiếc giường lớn, tôi mở điện thoại, chọn một quyển truyện tranh thiếu nhi rồi bắt đầu đọc cho hai đứa nghe.
Khóe mắt tôi liếc thấy Đoạn Mộc Lam đã nhắm mắt ngủ ngon lành, còn Đoạn Hoài Xuyên thì vẫn mở to mắt cảnh giác, như thể sợ tôi sẽ làm hại em gái bất cứ lúc nào.
Tôi khẽ cong môi, rồi nghe thấy tiếng lòng của cậu ta.
【Người phụ nữ này rốt cuộc vì sao lại đối xử tốt với tụi mình như thế… Cô ấy… giống mẹ quá.】
【Chết tiệt! Mình cũng bị cô ta mê hoặc rồi. Không được nghĩ như vậy! Mình chỉ có một người mẹ, người thân duy nhất của mình bây giờ chỉ còn em gái, mình nhất định phải bảo vệ con bé!】
【Buồn ngủ quá… giọng của người phụ nữ này đúng là… chết tiệt, nghe êm tai thật.】
Tôi nhìn Đoạn Hoài Xuyên dần dần khép mắt lại, rơi vào giấc ngủ, không khỏi khẽ mỉm cười.
Dù gì… vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Tôi kéo chăn đắp cho em gái, nhưng vô tình phát hiện cánh tay nhỏ lộ ra bên ngoài chăn của bé chi chít vết sẹo và vết bầm tím.
Tôi không nhịn được mà cúi xuống xem kỹ hơn, càng nhìn càng thấy đau lòng.
Làm sao có người lại có thể ra tay tàn nhẫn đến mức ấy với một đứa trẻ như vậy chứ…
Thật quá đáng.
Những kẻ như vậy… có giết đi cũng còn quá nhẹ.
Tôi nhìn về phía sau gáy Đoạn Hoài Xuyên, thấy rõ vết bầm tím như từng bị bóp mạnh.
Trên lưng bọn trẻ, còn có cả vết roi chồng chéo lên nhau.
Tôi siết chặt tay lại, tim nhói lên từng cơn, âm thầm thề rằng…
Tôi nhất định sẽ nuôi hai đứa nhỏ này khỏe mạnh, bình an.
06
Sáng sớm hôm sau, tôi đặt đồng phục lên mép giường, nhẹ nhàng gọi hai đứa nhỏ dậy.
“Hôm qua dì đã giúp mấy đứa làm xong thủ tục nhập học rồi. Hôm nay bắt đầu đi học nhé.”
Vừa nghe đến chuyện được đi học lại, ánh mắt hai đứa nhỏ liền sáng lên.
Xem ra tâm tính hiện tại của chúng… vẫn còn chưa bị bẻ cong.
Nhưng ngay giây tiếp theo, khi nhìn thấy phù hiệu trên đồng phục, sắc mặt của Đoạn Hoài Xuyên liền khựng lại rõ ràng.
Tôi hiểu rất rõ — ngôi trường này vốn do cha của bọn trẻ đầu tư.
Nhưng sau tai nạn, mọi quyền quản lý đã rơi vào tay người cậu.
Chúng sợ rằng nếu xuất hiện ngay dưới mắt người cậu, sẽ lại gặp họa.
Tôi xoa đầu Đoạn Hoài Xuyên, dịu dàng dỗ dành:
“Dì đã giúp mấy đứa đổi tên, đổi thân phận rồi. Từ hôm nay, dì chính là mẹ của các con. Hai đứa sẽ là Giang Niệm Niệm và Giang Như Sơ.”
“Đây chỉ là cái tên tạm thời để bảo vệ sự an toàn của các con. Sau này các con vẫn là Đoạn Hoài Xuyên và Đoạn Mộc Lam, vẫn luôn là con của ba mẹ mình.”
Đoạn Mộc Lam nhào vào lòng tôi, nức nở nói:
“Cảm ơn… cảm ơn mẹ.”
Trái tim tôi chợt ấm lên, suýt nữa thì rơi nước mắt.
Đoạn Hoài Xuyên cúi đầu, che giấu cảm xúc.
“Ah Xuyên, dì biết con có thể làm được, đúng không?”
Cậu ngẩn ra một chút, rồi ánh mắt bỗng trở nên vô cùng kiên định.
Tôi biết… trong lòng cậu đã có mục tiêu rồi.
Trên đường đưa hai đứa tới trường, tôi luôn miệng nhắc phải học hành chăm chỉ, phải lắng nghe thầy cô.
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự cảm thấy mình đang nuôi con.
Nhưng bất chợt, ngồi ở ghế sau, Đoạn Hoài Xuyên đập mạnh một cú lên lưng ghế trước.
Âm thanh nặng nề làm tôi giật mình.
Tôi quay lại nhìn thì thấy bên vệ đường, có một người đàn ông mặc vest đang nói chuyện với ai đó.
Tôi biết người đàn ông ấy — chính là người cậu của bọn trẻ.
Là kẻ từng ngược đãi chúng, cũng chính tay đưa chúng vào trại phúc lợi.
Tôi siết chặt tay lái, lòng dâng lên một luồng oán hận.
Đoạn Mộc Lam cũng trông thấy gã, sợ đến nỗi trốn hẳn xuống gầm ghế xe, run rẩy co rúm.
“Không muốn đâu! Chú ơi, đừng đánh con mà!”
Đoạn Hoài Xuyên siết chặt nắm tay, toàn thân run lên, rõ ràng là đang cực kỳ sợ hãi.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy tiếng lòng của cậu.
【Tôi phải giết hắn! Sớm muộn tôi cũng sẽ giết hắn! Chính hắn là thủ phạm cướp đi gia nghiệp của chúng tôi!】
【Đợi tôi lớn lên… kẻ đầu tiên tôi sẽ dùng dao chém chết, chính là tên khốn đã làm hại em gái tôi này!】
Tim tôi siết chặt, lập tức đạp ga, rời khỏi nơi đó.
Khi dừng lại ở cổng trường, tôi quay người chui xuống ghế sau, ngồi đối diện hai đứa trẻ vẫn còn chưa hết kinh hoàng.
“Con có thể sợ, nhưng không thể sợ cả đời.”
“Chẳng lẽ cứ mỗi lần nhìn thấy hắn là lại trốn tránh như mèo bị chó rượt thế này sao?”
Ánh mắt Đoạn Hoài Xuyên đầy căm hận và sát khí:
“Không.”
Tôi nhìn thẳng vào cậu, siết lấy bàn tay đang nắm chặt của cậu.
“Các con phải học cách trở nên mạnh mẽ, dùng cách đúng đắn để giành lại tất cả những gì thuộc về mình. Rồi hãy báo thù.”
“Hắn đúng là kẻ xấu, nhưng chúng ta thì không. Chúng ta phải sống dưới ánh sáng cả đời. Điều đầu tiên cần làm là biến nỗi sợ thành sức mạnh, sau đó đánh gục kẻ ác.”
Ánh mắt Đoạn Hoài Xuyên khẽ lay động.
“Nhất định làm được, đúng không?”
“Đừng quên, thứ mà bọn họ cướp đi chính là tài sản ba mẹ con để lại.”
Đoạn Hoài Xuyên khẽ gật đầu.
Tôi hơi ngẩn ra.
“Chúng con sẽ làm được. Con nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết… Đoạn Hoài Xuyên đã thực sự buông bỏ đề phòng với tôi.
07
Vì sự an toàn của hai đứa nhỏ, tôi đích thân đưa đón chúng đến trường mỗi ngày.
Cũng chủ động dẫn các con đi học những lớp năng khiếu mà chúng quan tâm.
Tôi rất tôn trọng sở thích của bọn trẻ.
Khi Đoạn Mộc Lam nói muốn học đàn piano lại từ đầu, tôi lập tức đồng ý.
Piano thì tốt mà.
Thanh tâm dưỡng tính, dịu dàng nho nhã.
Sau đó, tôi lại phát hiện bé có năng khiếu vẽ tranh, thế là sau khi hỏi ý bé, tôi lại đăng ký thêm cho bé lớp học mỹ thuật.
Từ đó có thể nhìn thấy rõ ràng Đoạn Mộc Lam trở nên vui vẻ, hoạt bát hơn.
Còn Đoạn Hoài Xuyên thì dồn hết tâm trí vào việc học hành, mỗi tối đều vùi mình trong thư phòng, suốt mấy tiếng đồng hồ không ra. Thành tích luôn duy trì trong top ba, rất ổn định.
Nhưng đến khi Đoạn Hoài Xuyên chủ động đề nghị muốn học boxing, tôi vẫn hơi sững lại.
“Box… boxing á?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, trong lòng thầm nghĩ: mình đã kéo thằng bé ra khỏi con đường sai trái gần xong rồi mà, sao giờ vẫn muốn học đánh nhau?
Thế nhưng lời nói tiếp theo của Đoạn Hoài Xuyên khiến tôi lập tức mềm lòng.
“Mẹ, con học boxing không phải để bắt nạt ai đâu, mẹ yên tâm.”
“Con muốn bảo vệ mẹ và em gái. Con không muốn sau này nếu đụng mặt con thú kia, con vẫn phải chịu thiệt, vẫn không đánh lại được.”
“Báo thù, chẳng phải là phải chuẩn bị thật tốt sao? Chính là mẹ đã dạy con điều đó mà.”
Tôi ngẩn người.
Ngay sau đó, hốc mắt tôi bất giác ươn ướt.
“Được.”
“Mẹ sẽ tìm huấn luyện viên giỏi nhất dạy con.”
Đoạn Hoài Xuyên đúng là có thiên phú.
Cậu học boxing rất nhanh. Huấn luyện viên còn phản hồi rằng nếu được đào tạo bài bản, có thể thi đấu chuyên nghiệp, đoạt giải nhất cũng chẳng thành vấn đề.
Nhưng tôi đã từ chối.
Tôi biết huấn luyện viên kia không thuyết phục được Đoạn Hoài Xuyên chuyển hướng làm vận động viên chuyên nghiệp, nên mới quay sang thuyết phục tôi.
Tôi cũng không muốn.
Đoạn Hoài Xuyên là một đứa trẻ có chính kiến.
Thời gian qua, tôi nhìn ra được điều đó rất rõ.
Cậu ấy học boxing… thật sự chỉ vì muốn bảo vệ chúng tôi.
08
Đoạn Hoài Xuyên và Đoạn Mộc Lam dần dần lớn lên.
Năng lực của hai đứa cũng ngày một vượt trội.
Một người nổi bật xuất sắc trong lĩnh vực hội họa, còn người kia thì đúng chuẩn “chiến thần toàn năng”, việc gì cũng giỏi.
Tôi nhìn hai đứa trẻ, trong lòng thầm thắc mắc.
Tài năng như vậy, sao lại có thể… một đứa thì trở thành phản diện chuyên đi cướp nữ chính, hành hạ nữ chính, còn một đứa lại thành nữ phụ độc ác, bắt nạt nữ chính, tranh giành nam chính chứ?
Ánh mắt chúng giờ đây đã thuần khiết hơn rất nhiều.
Nhưng tôi vẫn nhìn thấy, nơi sâu thẳm đáy mắt của bọn trẻ, vẫn còn đó một ngọn lửa hận.
Chúng muốn trả thù.
Vậy thì để tôi giúp chúng.
Trong thời gian hai đứa đi học, tôi cũng không rảnh rỗi gì.
Tôi âm thầm trà trộn vào tập đoàn Đoạn thị, trở thành thư ký của tổng tài Đoạn thị — Đoạn Thanh Sơn, chính là gã cậu biến thái từng hành hạ bọn trẻ.
Đoạn Thanh Sơn đúng thật là một tên biến thái bệnh hoạn.
Gã có cả một phòng đầy thư ký, mỗi người phụ trách một chức năng riêng.
Tôi chỉ lo phần công việc văn phòng.
Nhưng gã lại có thư ký chuyên để phát tiết dục vọng, có thư ký chuyên hầu hạ sinh hoạt, còn có cả thư ký đóng vai “nạn nhân bị tra tấn”, đúng chuẩn loại thích hành hạ người khác.
Thậm chí ngay tại văn phòng, chỉ cần gã nổi hứng, liền có thể gọi người vào, sau đó bên trong truyền ra… chính là tiếng phụ nữ la hét thảm thiết.
Chính tại nơi ghê tởm đó, tôi liều mình thu thập chứng cứ phạm tội của Đoạn Thanh Sơn.
Tôi ghi âm lại không ít đoạn hội thoại, lưu giữ rất nhiều bằng chứng âm thanh.
Nhưng… vẫn chưa đủ.