Dưỡng Phản Vi Chính - Chương 1
01
Hai nhóc tròn mắt nhìn bánh kem dâu trong tay, ngẩn người.
Cầm thì không biết làm gì, ăn cũng không dám ăn.
Tôi nhìn theo động tác của hai đứa, hơi nghiêng đầu.
Ủa? Không ăn à?
Lẽ nào nghi ngờ tôi bỏ độc?
Nghĩ gì đâu mà đúng trúng phóc luôn.
Ngay sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của hai cục bông nhỏ:
【Cô ta chắc chắn bỏ độc rồi, cái bánh dâu xinh xắn thế này vừa nhìn đã thấy đáng ngờ, chắc chắn là có thuốc.】
【Tôi biết cô ta định làm gì rồi, chắc cho thuốc xổ vào để hại bọn tôi. Tụi mình không dễ bị lừa vậy đâu!】
【Đồ đàn bà ngu xuẩn, tưởng bọn tôi không có đầu óc hả? Loại bánh này ai mà thèm ăn chứ, ngu ngốc, sớm muộn cũng bị anh tôi cho bay màu!】
Tôi rùng mình một cái, tay chân lạnh ngắt.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy thêm một giọng nữa – là của người anh.
【Lại chiêu này à, có hết trò chưa đấy? Người nhận nuôi lần trước bỏ thuốc ngủ vào cháo của tụi tôi, suýt nữa em gái tôi không tỉnh lại được.】
【Còn người trước nữa, cho thuốc mê vào nước, định xâ/m hạ/i em ấy. Nếu không có tôi kịp thời xuất hiện thì…】
【Tại sao ai nhận nuôi cũng đều thủ đoạn rẻ tiền vậy chứ? Tất cả những kẻ muốn hại tôi và em gái đều sẽ không có kết cục tốt!】
Tôi nuốt nước bọt, bị ba giọng nói nội tâm dọa cho toát mồ hôi lạnh.
Hai đứa nhỏ này… cuộc sống của tụi nó cũng quá cực rồi đi?
Lẽ nào cứ là nhân vật chính thì nhất định phải trải qua mấy bi kịch này à?
Phản diện đâu phải vừa sinh ra đã là phản diện, chẳng lẽ cậu ấy và gia đình cậu ấy không thể có một tuổi thơ hạnh phúc sao?
Phải bắt họ chịu đựng đắng cay thì cốt truyện mới tiếp tục được à?
Tôi học suốt đêm mấy chiêu “tán trai thần tốc”, giờ thì hoàn toàn không có đất dụng võ rồi.
Tôi thở dài, trong lòng trào dâng chút xót xa cho hai nhóc tì này.
Không dám uống nước, không dám ăn cơm, ngay cả lòng tốt từ người khác cũng phải nghi ngờ có thuốc độc.
Sống như vậy… quá mệt mỏi rồi.
Nhưng các em đâu có quyền chọn lựa, chỉ có thể chấp nhận số phận tàn khốc của kịch bản, sống dở chết dở như người chẳng ra người, ma chẳng ra ma.
Lúc này, ánh mắt nghi ngờ của đứa anh – Đoạn Hoài Xuyên nhìn tôi ngày càng nặng, sát khí cũng bốc lên ngùn ngụt.
Còn em gái – Đoạn Mộc Lam, nhìn ánh mắt của anh mình cũng đoán ra bánh kem có vấn đề, sợ đến mức tay run lên, “bịch” một tiếng, chiếc bánh rơi xuống đất.
Cả ba chúng tôi cùng nhìn chằm chằm chiếc bánh dâu nằm cô đơn trên mặt đất, không ai nói một lời nào.
Không khí… cứng đờ.
02
Đôi mắt to tròn của Đoạn Mộc Lam lập tức hoe đỏ.
Bé chớp chớp mắt, ánh mắt ngập nước, như thể chỉ cần chớp thêm một cái là sẽ khóc òa ra ngay.
“Xin lỗi, dì ơi… con không cố ý, con không cố ý làm rơi bánh đâu.”
Giọng nói mềm nhũn ấy đầy sợ hãi, như thể bé rất lo tôi sẽ mắng, sợ rằng ngay giây tiếp theo tôi sẽ giơ tay đánh bé.
Đoạn Mộc Lam lập tức nép ra phía sau lưng Đoạn Hoài Xuyên, mà Đoạn Hoài Xuyên cũng đưa tay ra chắn trước người em gái, tư thế như sẵn sàng phòng thủ.
Để giúp hai đứa nhỏ bớt cảnh giác, tôi cúi xuống chỉ vào chiếc bánh kem dâu rơi dưới đất, dùng ngón tay chạm nhẹ lên chút kem vẫn còn sạch rồi bỏ vào miệng.
“Ừm, không sao đâu, rơi xuống đất cũng đâu phải lỗi của con.”
Tôi nhai chậm rãi, rồi lại dùng ngón tay lấy thêm chút kem, bỏ tiếp vào miệng.
“Không được lãng phí nhé, lãng phí là xấu lắm đó, bánh ngon như vậy cơ mà.”
Đoạn Mộc Lam ngẩn người khi thấy hành động của tôi.
Ngay sau đó, bé cũng đưa tay chạm nhẹ vào kem, đang định đưa lên miệng thì bị Đoạn Hoài Xuyên ngăn lại.
Tôi nhìn là biết liền.
Người anh này vẫn chưa chịu buông phòng bị với tôi.
Tôi cầm lấy cái thìa, xúc một miếng bánh đã rơi dưới đất bỏ vào miệng: “Mấy đứa ăn phần bánh còn sạch, dì ăn phần rơi dưới đất. Mình không lãng phí gì hết nha.”
Đoạn Hoài Xuyên ngẩn người, rồi có lẽ vì muốn bảo vệ em gái, cậu ta liền thuận theo động tác của tôi, nhắm mắt lại rồi ăn miếng bánh tôi đưa.
Vị ngọt dịu lan ra khiến cậu ta hơi sững lại.
An toàn rồi.
Ngay sau đó, Đoạn Hoài Xuyên chia phần lớn chiếc bánh trong tay mình cho em gái, bản thân chỉ giữ lại một mẩu nhỏ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng chịu thả lỏng cảnh giác rồi ha.
Nhìn hai cục bông nhỏ ăn ngon lành mà tôi không nhịn được bật cười.
Dù sau này có trở thành phản diện, thì giờ đây cũng chỉ là hai nhóc tì thôi mà.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Đoạn Hoài Xuyên, từ sâu trong đáy mắt cậu bé ấy, tôi thấy được một chút bướng bỉnh.
Còn có cả khát vọng với tương lai.
Một đứa trẻ, mà lại suốt ngày nghĩ đến giết người phóng hỏa… chắc là đã bị ép đến đường cùng rồi.
Đã thế hệ thống lại giao cho tôi nhiệm vụ công lược cả hai đứa một lúc, vậy thì… tôi sẽ dùng tình yêu thương của một người mẹ để cảm hóa các em.
Bọn trẻ còn nhỏ, vẫn có thể dẫn dắt theo con đường đúng đắn.
03
Tôi dẫn hai đứa nhỏ về nhà, hai cục bông nhỏ nắm chặt tay nhau, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Tôi mở cửa, vừa định nhiệt tình mời hai bé vào nhà thì lại nghe thấy tiếng lòng của tụi nhỏ.
【Cuối cùng cô ta cũng sắp lộ bản chất rồi sao? Tôi biết ngay mà, cái bánh kem dâu ngon lành kia chỉ là mồi nhử thôi, giờ thì mặt thật sẽ hiện ra thôi!】
【Sau cánh cửa kia có phải cũng giống mấy người trước không, có một tầng hầm, trong tầng hầm có một cái lồng, chắc để nhốt bọn tôi vào đó.】
Đúng là người xấu rồi, muốn dụ bọn tôi về nhà rồi hành hạ, đánh đập.
Tôi đi đến trước mặt hai đứa, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt, nhìn thật nghiêm túc.
“Những bảo bối à, đây là nhà của dì, sau này cũng sẽ là nhà của mấy đứa. Không cần lo sợ gì nữa, sẽ không ai làm tổn thương các con đâu. Từ giờ, các con đã có một mái nhà rồi.”
Ánh mắt của Đoạn Mộc Lam dao động đôi chút.
Bé nhìn bàn tay tôi đang đưa ra, rồi rụt rè đặt bàn tay nhỏ xíu của mình vào.
Tôi đẩy cửa ra, không khí ấm áp của ngôi nhà khiến sự cảnh giác của hai đứa nhỏ dịu bớt.
Tôi dẫn bọn trẻ lên lầu, làm quen với phòng ngủ của mình.
Tôi chỉ vào căn phòng công chúa màu hồng phấn:
“Đây là phòng của em gái.”
Căn phòng bên cạnh thì theo phong cách trung tính, đơn giản nhưng tinh tế.
“Phòng của anh trai là đây. Hai đứa ở phòng sát nhau, dễ chăm sóc lẫn nhau. Phòng của dì ở tầng hai, có chuyện gì cứ đến tìm dì nhé.”
Đoạn Mộc Lam nhìn căn phòng công chúa mà vui không giấu nổi.
Tâm hồn vẫn còn non nớt, bé ôm chặt con búp bê mềm, vui sướng không thôi.
Bé chạy lon ton đến trước mặt tôi: “Cảm ơn dì ạ.”
Tôi xoa đầu bé, rồi ôm bé vào lòng.
Còn Đoạn Hoài Xuyên thì cứ đứng lặng ở một bên, rõ ràng là thích nhưng lại chẳng dám thể hiện.
Tôi khẽ cong môi cười.
Xem ra, tâm phòng bị của cậu anh trai này… vẫn còn cao lắm đây.
04
Tôi biết đại khái nội dung cốt truyện ở đây.
Trước khi hệ thống bận việc đi xử lý nhiệm vụ khác, nó cũng từng kể sơ cho tôi nghe.
Tuổi thơ bất hạnh của hai đứa nhỏ… chẳng qua là để làm nền cho con đường phản diện của chúng về sau.
Kể từ sau khi ba mẹ bị tai nạn máy bay, chỉ trong một đêm, hai đứa từ tiểu thư công tử được người người tâng bốc, rớt thẳng xuống vực thẳm.
Từ chỗ ai cũng ngợi khen, trở thành kẻ ai cũng muốn xua đuổi. Ngay cả gia sản ba mẹ để lại cũng bị người thân tranh giành sạch sành sanh, chẳng để lại cho chúng một đồng.
Chưa hết, chính người thân lại là kẻ ngược đãi chúng. Sau khi trốn thoát, cũng không có ai chịu nhận nuôi, cuối cùng bị đưa vào trại phúc lợi.
Mà trại phúc lợi thấy chúng xinh xắn, lại đem bán cho một tên phú hào khét tiếng trong vùng – gã này có sở thích biến thái, thích chơi đùa với trẻ con.
Tên đó chính là kẻ suýt nữa đã bỏ thuốc định làm hại em gái.
Là Đoạn Hoài Xuyên phát hiện, cậu ta phóng hỏa đốt biệt thự rồi mang em gái bỏ trốn.
Sau đó, hai anh em lại gặp một cặp vợ chồng khác. Hai người này thấy hai đứa nhỏ lang thang ngoài đường, phát thiện tâm, đưa chúng về nhà.
Cho ăn ngon, mặc đẹp, nhìn thì như thật lòng yêu thương.
Nhưng đến tối, bản chất mới lộ ra.
Họ nhốt hai đứa nhỏ vào lồng trong tầng hầm, dùng roi đánh, dùng gậy vụt, đủ mọi thủ đoạn tra tấn chúng.
Đoạn Hoài Xuyên chịu hết nổi, thừa lúc không để ý, dùng gạt tàn đập chết người chồng, rồi dùng thuốc ngủ hạ gục người vợ, mới thoát ra được.
Cậu ta mang đầy thương tích, cõng em gái trên lưng từng bước lê ra phố.
Từ đó, hai đứa bắt đầu cuộc sống lang bạt, không nơi nương tựa. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt, Đoạn Hoài Xuyên bắt đầu đánh boxing chui để kiếm tiền nuôi em.
Nhưng ngày tháng không yên ổn bao lâu, gia tộc cũ phát hiện ra. Sợ Đoạn Hoài Xuyên quay lại tranh giành tài sản, họ cho người phế chân cậu.
May là Đoạn Mộc Lam kịp thời gọi cảnh sát, mới giữ được đôi chân cho anh trai, nhưng từ đó cũng để lại di chứng.
Trải qua ngần ấy đau khổ, Đoạn Hoài Xuyên từ lâu đã trở nên cay nghiệt, lạnh lẽo. Trong mắt cậu ta, ai cũng là kẻ xấu, ai cũng có dã tâm. Cậu phòng bị với tất cả, đề phòng mọi người, tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn.
Cho đến khi gặp nữ chính – người luôn bên cạnh cậu, dạy cậu biết yêu thương – thì cậu lại cho rằng đó là sự sỉ nhục.
Cậu nhốt nữ chính lại, dùng những cách từng bị tra tấn thời nhỏ để trả thù.
Còn Đoạn Mộc Lam – vì đã quá quen với việc nương tựa vào anh trai – nên khi thấy nữ chính xuất hiện, bé cho rằng người phụ nữ ấy đến để tranh giành tình cảm của anh.
Từ đó, bé trở nên ghen tị.
Mà bé cũng lại phải lòng nam chính. Vì nam chính yêu nữ chính, nên sự ghen tị ấy càng thêm điên cuồng, khiến bé trở nên độc ác, tìm đủ cách hành hạ và bắt nạt nữ chính.
Cuối cùng, hai anh em trở mặt. Còn bé thì thành vật cản trong chuyện tình của nam – nữ chính.
Kết cục, Đoạn Mộc Lam bị nam chính ép đến mức phải nhảy từ toà nhà cao tầng, tự sát.
Đoạn Hoài Xuyên trong cơn đau lòng liền bắt nữ chính về, giam cầm và tra tấn cô như một cách trút giận lên người mà anh cho là nguyên nhân cái chết của em gái.
Tôi càng nhớ lại, trong lòng càng nhói.
Chúng cũng chỉ là những đứa trẻ thôi mà… nhưng lại vì cái nhãn “phản diện” và “nữ phụ ác độc” mà phải đi theo một cuộc đời hoàn toàn khác biệt, thậm chí… âm dương đôi ngả.
Mà nhiệm vụ của tôi, vẫn là công lược phản diện và công lược nữ phụ ác độc.
Tôi nhìn hai cục bông nhỏ ngồi rụt rè trên ghế sofa, trong lòng bỗng nghẹn lại.
Nếu như được nuôi dạy đàng hoàng, nếu không phải chịu những chuyện đó… thì liệu có thể kéo chúng quay lại con đường đúng không?