Dưới Một Người, Trên Vạn Người - Chương 3
Thái tử mặt đỏ bừng, ho khan một tiếng không tự nhiên: “Đừng nói lời hoa mỹ nữa, ra ngoài đi.”
Ta muốn khóc không ra nước mắt, ôm chân Thái tử làm nũng: “Nô tài thân phận hèn mọn, không dám đối mặt với thiên tử, cứ để nô tài ở dưới bàn đi.”
Thái tử nhíu nhíu mày: “Có gì mà không thể gặp, ngươi có thể gặp ta, đương nhiên cũng có thể gặp thiên tử.”
Hai bên lại qua lại vài câu, trước mắt bỗng sáng trưng, ta và Hoàng thượng nhìn nhau.
Tên hỗn đản này, không yên ổn ngồi ở chỗ ngồi đi, lại chạy đến lật khăn trải bàn lên.
Hoàng thượng kinh ngạc: “Là ngươi?”
Ta mặt như tro tàn: “Thật sự không phải ta.”
16.
Yến hội vẫn tiếp tục, rượu mời qua lại, ca múa tưng bừng, nhìn qua thì thấy một mảnh thái bình.
Chỉ có ta và Hoàng thượng rơi vào một nỗi lo lắng kỳ lạ.
Hắn sợ ta đánh rắm, ta sợ hắn ta tưởng ta đánh rắm.
Cho dù là mỹ nhân dâng vũ hay Thục phi gảy đàn, hắn cũng phải tranh thủ thời gian liếc nhìn ta một cái vội vã.
Còn ta để tránh hiểu lầm, ánh mắt kiên định, đứng thẳng tắp, như thể sắp ra trận vậy.
Một bữa tiệc sinh nhật trôi qua, ta gần như kiệt sức.
Trên đường trở về, Thái tử do dự hỏi: “Ngươi và phụ hoàng ta… rất thân sao?”
Ta hữu khí vô lực: “Cũng tạm, trước kia chúng ta từng mặc chung một cái quần.”
Hắn không có mặc, ta mặc một cái.
Sao lại không tính là mặc chung một cái quần chứ?
Thái tử im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: “Phụ hoàng đã già rồi.”
Ý là gì?
Ta tỏ vẻ hoang mang.
Thái tử thở dài, ánh mắt phức tạp: “Không sao, đến khi ngươi đến tuổi này của ta thì sẽ hiểu.”
Ta: “…”
Sao ngươi dám vừa ngẩng đầu nhìn ta vừa nói như vậy?
17.
Gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ.
Đầu tiên là có người nửa đêm đi vệ sinh, nhìn thấy trong ngự hoa viên có một bóng trắng chạy loạn khắp nơi.
Tiếp đến là Thục phi đóng cửa cung nhiều ngày, trước cửa gió lạnh thổi vù vù, còn có thể nghe thấy tiếng cười quái dị.
Tin đồn càng truyền càng ly kỳ, có người nói là cung nữ chết oan làm loạn, cũng có người nói là một con quỷ tên là Đần độn ở phương Tây đến.
Trong lúc nhất thời, trong cung lòng người hoang mang.
Hoàng thượng lập tức triệu kiến ta:
“Ngươi có nhìn rõ hình dáng bóng trắng đó không?”
Ta ngơ ngác: “Ta không thấy.”
Hoàng thượng không hiểu: “Ngoài ngươi ra, còn ai đi vệ sinh ở ngự hoa viên nữa?”
Ta: “…”
Cảm ơn, ta không trêu chọc bất luận kẻ nào cả.
Chuyện này đến bao giờ mới có thể lật sang trang mới?
Dù thế nào đi nữa, chuyện ma quỷ cũng phải giải quyết.
Ta tự xin đi điều tra ở cung Thục phi, tiện thể xin chỉ thị về việc vỗ béo Thái tử bước tiếp theo.
Quan trọng nhất là báo cáo chi phí kế hoạch.
Ta vừa định quay người rời đi, Hoàng thượng đột nhiên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào ta, mặt lộ vẻ kinh hoàng, mắt mở to tròn.
Chuyện gì vậy?
Hoàng thượng bị quỷ nhập rồi sao?
Ta bị nhìn đến nổi da gà, ngón tay đã sờ vào một lọ máu gà trong tay áo.
May mà ta đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Hoàng thượng cử động một chút, ta sẽ tạt máu vào đầu ông, đảm bảo sẽ trị được oán linh ngoan ngoãn.
Hoàng thượng lên tiếng: “Ngươi… ngươi sao lại không có yết hầu? Ngươi là nữ tử?”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là phạm tội khi quân, ta còn tưởng ma quỷ gì chứ.
Chuyện này, lần đầu thì bỡ ngỡ, lần sau thì quen.
Ta ném một quả bóng rổ vào không khí, nâng cằm đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, rồi nói lớn: “Ngươi rất hiểu cách làm hoàng đế sao? Ta điến kiểm tra ngươi một chút.”
Hoàng thượng: “…”
“Ồ ồ, hóa ra là nam tử.”
18.
Cung Thục phi quả nhiên có chuyện kỳ lạ.
Ta áp tai vào cửa cung, lắng nghe, tiếng cười gian tà kỳ quái không dứt bên tai.
Ta không khỏi rùng mình, cảm thấy sau lưng có chút lạnh.
Xông vào thì quá nguy hiểm, ta trực tiếp lấy ra một bao kiếm gỗ đào ném vào trong.
Kiếm gỗ đào rơi xuống sàn kêu loảng xoảng, tiếng cười gian tà bên trong lại càng lớn hơn…
Nghe nói chân long thiên tử không sợ yêu tà, Hoàng thượng không dễ lừa, ta đành kéo Thái tử đến.
Mặc dù chỉ là chân long nhi tử thay thế cho chân long thiên tử nhưng chắc cũng có tác dụng.
Ta cổ vũ Thái tử: “Điện hạ cố lên, đá tung cửa ra, yêu tà sẽ bị chân long chi khí của người đánh cho tan biến!”
Thái tử giật giật khóe miệng, đẩy cửa ra.
Không có tiếng quỷ khóc, cũng không có tiếng ác quỷ thì thầm, thậm chí không có cả luồng khí đen bay ra ngoài.
Ta cẩn thận từng li từng tí thăm dò thò đầu vào, cùng hai người một chó nhìn nhau.
Thục phi dẫn theo hai tiểu cung nữ, ngồi thành vòng tròn, đang sờ soạng một con chó:
“He he he… Cún cưng, lại đây để nương hôn nào… he he he…”
Thục phi cười gian tà hai tiếng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy
Ta và Thái tử, sắc mặt cứng đờ: “Ha… ha ha, đều ở đây à, ha ha…”
Ta: “…”
19.
Cún cưng toàn thân trắng muốt, lắc đầu vẫy đuôi rất hoạt bát, chính là con mà ta và Thái tử đã nhìn thấy trong ổ chó trước đó.
Ta ôm Cún cưng xoa nắn một hồi, cọ cọ bộ lông mềm mại thở dài thỏa mãn: “Nương nương, tên của nó là Cún cưng sao?”
Thục phi nhướng mày: “Sao có thể? Tên chó của bản cung sao có thể qua loa như vậy?”
Ta gật gật đầu: “Có lý, vậy nó tên là gì?”
Thục phi: “Mông Mông.”
Ta: “Hả?”
Thục phi lộ vẻ nghi hoặc: “Chẳng lẽ ngươi không thấy nó trắng như mông của Hoàng thượng sao?”
Ta im lặng hồi lâu, lắc đầu: “Không biết, ta không thích nhìn chỗ đó.”
Thục phi cũng lắc đầu: “Ta cũng không thích nhìn.”
Thái tử đặt mạnh chén trà xuống, khinh thường hừ một tiếng: “Còn ra thể thống gì.”
Thục phi không vui: “Đúng vậy, ngươi có học thức, ngươi đặt tên đi.”
Thái tử sờ đầu Cún cưng, lại sờ đuôi Cún cưng, trầm tư hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Gọi là Tiểu Bạch.”
Thục phi: “Xì.”
Ta: “Ha.”
20.
Cún cưng lớn lên từng ngày, ta cũng có thể mượn cớ xem Cún cưng để thường xuyên đến cung Thục phi trao đổi tiến độ.
Ta phát hiện ra một chuyện.
“Thái tử, căn bản không thể nuôi béo được!”
Ta đau buồn nói ra sự thật này.
Thục phi lập tức đập bàn: “Lẽ nào lại như vậy!”
Ta quỳ rạp xuống đất, đầu chạm với Cún cưng: “Nô tài làm việc không tốt, xin nương nương thứ tội.”
Ta hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Thục phi khi làm mẫu thân.
Thái tử ăn hoài không mập, nhưng Cún cưng lại ngày càng lớn.
Thể chất của Thái tử vốn đã đáng sợ nhưng việc Cún cưng béo lên lại càng khiến người ta lo lắng hơn.
Thục phi chán nản ngồi phịch xuống đất, ôm chặt Cún cưng: “Mông, nương chỉ còn ngươi, ngươi không thể tiếp tục ăn nữa!”
Cún cưng lắc đầu lắc cổ, có vẻ không hiểu lắm.
Ta che mặt khóc ròng, không đành lòng nhìn cảnh chia ly đau lòng này.
Thục phi vẫy vẫy tay: “Nó từ nhỏ đã lớn lên trong thâm cung, chắc chắn là thiếu tình thương của cha nên mới như vậy, ngươi đi tìm cha nó về đây.”
Ta nhận lệnh vào ngự thư phòng:
“Hoàng thượng, Thục phi nương nương rất nhớ người, Cún cưng lại béo lên rồi.”
Hoàng thượng sửng sốt: “Con chó đó ngày nào mà chẳng béo lên?”
Nghe xem, thật là qua loa.
Đây là lời mà một người cha có thể nói ra sao?
Ta cố nén nước mắt, kéo Hoàng thượng vào cảnh Dương cung.
Thục phi ngẩn người, kéo ta sang một bên thì thầm:
“Ngươi đưa hắn ta đến đây làm gì?”
Ta không hiểu: “Nương nương không phải bảo ta đi tìm cha của Cún cưng sao?”
Thục phi càng không hiểu: “Cha của Cún cưng không phải là Đại Hoàng trong ngự hoa viên sao?”
Ta: “…”
Oa, chuyện này thật là… quá sức tưởng tượng.
Đã đến đây rồi thì cứ tạm dùng vậy.
Hoàng thượng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng giao lưu tình cảm với Cún cưng: “Chào ngươi, cún.”
Cún cưng: “Gâu?”
Thục phi không hài lòng: “Ngươi nói như vậy thì Mông làm sao hiểu được?”
Hoàng thượng do dự một chút, ngồi xuống đất: “Gâu!”
Cún cưng: “Gâu gâu!”
Thục phi an ủi dùng khăn tay chấm nước mắt ở khóe mắt.
Cún cưng có cha quan tâm, quả nhiên vui vẻ hơn nhiều.
Hai ngày sau, lại béo thêm ba cân.
21.
Thái tử đột nhiên bắt đầu cao lớn, thậm chí còn có xu hướng cao hơn ta.
Không thể chịu đựng được!
Vì vậy, ta bắt đầu vô cớ sờ đầu Thái tử.
Thái tử ăn cơm, ta sờ sờ.
Thái tử học thuộc lòng, ta sờ sờ.
Thái tử luyện chữ, ta sờ sờ.
Thái tử không chịu được nữa, nắm lấy tay ta, nghiêm mặt: “Ngươi sờ đầu ta làm gì?”
Chuyện sờ đầu sẽ không cao lên, sao có thể nói cho Thái tử biết?
Ta cười thật thà: “Quê ta có một phong tục, thích ai thì sờ đầu người đó.”
Thái tử giật mình, mặt đỏ tai hồng quay đầu đi: “Nhàm chán đến cực điểm.”
Nói vậy nhưng Thái tử cũng không còn để ý bàn tay ta đang nghịch ngợm trên đầu mình nữa.
Có lẽ việc ta sờ đầu rất hiệu quả, chưa kịp nhìn thấy Thái tử cao hơn ta thì cuộc sống trong cung của ta đã đột ngột dừng lại.
22.
Thư nhà truyền đến một tin tốt, cha ta đã thành công minh oan cho mình.
Án sai được giải quyết, cha ta lại làm Trung thư thị lang, việc đầu tiên là thông qua quan hệ để đón ta về nhà.
Ta cảm động đến rơi nước mắt, trước khi lên xe ngựa, ta ngoái nhìn thâm cung, chỉ thấy lưu luyến không thôi.
Tuy nhiên, dù có lưu luyến đến đâu, ta cũng không thể ở lại.
Một khi thân phận của ta bị phát hiện, lại vu cho cha ta tội khi quân thì mọi chuyện sẽ đổ sông đổ bể.
Thục phi nương nương đối xử rất tốt với ta, Hoàng thượng có vẻ không đáng tin cậy, Cún cưng thích làm nũng, còn có… Thái tử điện hạ.
Có lẽ đây là lời tạm biệt mãi mãi nhưng ta thậm chí không thể chào tạm biệt tử tế.
Ta ghi nhớ từng khuôn mặt của họ trong lòng, không ngoảnh đầu lại nữa.
Làm tiểu chính tử có thể sống đơn giản, mỗi ngày chỉ cần lo nghĩ làm sao để dỗ Thái tử ăn cơm nhưng làm con gái Trung thư thị lang thì không được.
Ta được cha mẹ che chở, bình an vui vẻ sống mười hai năm, cho đến trước ngày cha ta bị hãm hại, ta vẫn giữ được sự ngây thơ đó.
Một khi gia biến, ta lại chẳng làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh cây đổ bầy khỉ tan.
Từ nay về sau, ta không muốn trốn dưới đôi cánh của cha mẹ nữa.
23.
Sáu năm, ta giúp cha trừ khử mọi kẻ muốn ra tay với Triệu gia.
Nhà họ Triệu nhất thời như mặt trời ban trưa, ai cũng tránh mũi nhọn của họ.
Khi thắp nến, ta thường nhớ lại những ngày tháng trong cung.
Sáu năm rồi, Cún cưng hẳn đã trở thành một chú chó lớn.
Thái tử cũng đã mười bảy tuổi.
Ta nghĩ mãi cũng không tưởng tượng được Thái tử mười bảy tuổi sẽ như thế nào.
Nhưng nghĩ lại thì hẳn là không tệ.
Săn mùa thu, ta cùng cha vào trường săn.
Từ xa, ta đã thấy Hoàng hậu mặc trang phục nhung trang, tay cầm cung dài, một mình nhắm vào đầu chó của Hoàng thượng.
Thục phi không chịu thua kém, rút kiếm dài, đối mặt với Hoàng thượng kích động.
Ta cười khẽ: “Săn mùa thu chẳng lẽ là săn Hoàng thượng sao?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai: “Hoàng hậu và Thục phi nương nương từ trước đến nay việc gì cũng phải tranh giành.”
Ta quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên tóc đen buộc cao, mày mắt mỉm cười.