Dưới Cơn Mưa Tầm Tã - Chương 5
21.
So với Chu Gia Thần dây dưa không rõ.
Lục Tây Dã ngược lại không tìm tôi nữa.
Cho đến đêm trước khi rời đi.
Bạn học có quan hệ tương đối tốt tổ chức một buổi tụ họp.
Đối mặt với sự xa cách sắp tới.
Có lẽ sau này sẽ khó gặp lại.
Mọi người uống chút rượu.
Khi tôi đi vệ sinh, tôi gặp hai người đàn ông say rượu.
Ngay từ đầu tôi cũng không nhận ra bị hai người theo dõi.
Cho đến khi từ toilet đi ra, hai người kia còn đứng ở bên ngoài hút thuốc.
Tôi mới cảm thấy có chút bất an.
Lúc ra ngoài không cầm điện thoại di động cũng không mặc áo khoác.
Váy dài đến đầu gối thật ra là kiểu dáng rất bảo thủ bình thường.
Nhưng ánh mắt của hai người đàn ông này lại làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Em gái, mời em uống một ly rượu, có đi không?”
“Xin lỗi, bạn của tôi ở ngay phòng trước…”
“Cùng bạn học cùng một chỗ thật không có ý nghĩa a, không bằng anh mang em chơi chút kích thích?”
Hai người đàn ông một trái một phải chặn đường tôi.
Tôi có chút hoảng nhưng cũng coi như trấn định.
Nhân viên phục vụ thỉnh thoảng sẽ tới, các bạn học cũng ở cách đó không xa.
Chỉ cần lớn tiếng kêu cứu, hai người này cũng không dám làm gì thì làm.
Chỉ là một người trong đó nắm cánh tay tôi, vẫn là chán ghét không được.
Tôi vừa muốn dùng sức hất ra.
Người nọ lại đột nhiên kêu thảm một tiếng bay thẳng ra ngoài, nặng nề đụng vào vách tường.
Mà đồng bọn của hắn, cũng bị người ta đạp ngã xuống đất, hung hăng giẫm lên mặt.
Sắc mặt Lục Tây Dã lạnh lùng.
Nhấc chân giẫm lên cổ tay người nọ.
Tiếng xương gãy nhìn thấy mà giật mình.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lục Tây Dã như vậy.
Ngược lại tôi thấy có vài phần thấy giống với lời đồn đại về xã hội đen.
“Sau này tôi không muốn nhìn thấy hai người bọn họ ở Hồng Kông và Ma Cao nữa.”
Hành động của vệ sĩ Lục Tây Dã rất nhanh gọn.
Lập tức thô bạo đem hai người bịt miệng kéo ra ngoài.
Trong hành lang chỉ còn lại tôi và hắn.
Lục Tây Dã không nhìn tôi cũng không nói gì.
Tôi đợi một lát vẫn nhỏ giọng nói cám ơn.
Hắn vẫn phớt lờ tôi.
Tôi chần chừ một lát, cúi đầu xa xa vòng qua hắn muốn trở về phòng bao.
Lục Tây Dã đưa tay nắm lấy cổ tay tôi.
Trên cánh tay còn có vết ngón tay vừa rồi người đàn ông kia cào ra.
Ánh mắt Lục Tây Dã càng lúc càng sâu.
“Lục Tây Dã…”
Tôi cố gắng rút tay ra nhưng Lục Tây Dã lại trực tiếp đẩy tôi vào tường.
“Còn muốn trốn anh bao lâu?”
“Im im liền muốn chạy về quê?”
“Chỉ là theo kế hoạch chuẩn bị tiếp tục thi nghiên cứu sinh mà thôi.”
“Cho nên, chuẩn bị cùng anh đoạn tuyệt quan hệ luôn sao?”
Tôi quay mặt đi, nhịn xuống một chút chua xót trong lòng.
“Giữa chúng ta cũng không có gì…”
Thật ra tối hôm đó Lục Tây Dã nói thích tôi.
Tôi là có chút vui mừng.
Nhưng sau đó tôi trốn tránh hắn, hắn cũng không xuất hiện nữa.
Tôi không khỏi lại lâm vào loại cảm xúc tự phủ định này.
Người chưa từng được yêu thương thường chấp nhận sự thật mình bị từ bỏ luôn dễ dàng hơn một chút.
“Liên Vụ, em nhìn sau lưng anh một chút.”
“Sau lưng?”
Lục Tây Dã không nói gì, chỉ xoay người đưa lưng về phía tôi.
Áo sơ mi đen bao bọc lấy thân hình gầy gò rắn chắc của hắn.
Tôi có chút bối rối, dưới sự hướng dẫn của hắn, xắn vạt áo sơ mi lên.
Chỉ lộ ra một đoạn thắt lưng, nhưng phía trên kia đã tràn đầy vết roi loang lổ chằng chịt.
Tôi không khỏi sợ ngây người: “Lục Tây Dã?”
“Trong khoảng thời gian này không tìm em, là bởi vì đang dưỡng thương.”
“Vì sao lại bị thương?”
“Gia pháp, đã bị mười chín roi.”
“Thật đúng là đau, thiếu chút nữa chịu đựng được.”
“Nếu không phải ông cụ nhà anh thương tình , em sẽ không gặp được anh đâu.”
“Tại sao lại là gia pháp?”
Không biết từ lúc nào, tầm mắt của tôi đã mơ hồ.
Đầu ngón tay run rẩy, muốn sờ một chút những vết thương đã khép lại kia.
Nhưng lại không dám đụng vào vết sẹo vặn vẹo dữ tợn kia.
“Bởi vì gia tộc muốn liên hôn với nhà khác, không cho anh quyền lựa chọn.”
Lục Tây Dã xoay người, ngón tay hơi thô ráp gạt nước mắt nơi khóe mắt tôi.
“Bởi vì nghĩ đến lá gan của em rất nhỏ, lại bảo thủ.”
“Hôn em vài lần, nếu không chịu trách nhiệm nhất định em sẽ trốn đi vụng trộm khóc.”
“Bởi vì hôn em vài lần, còn chưa hôn đủ, muốn làm càng nhiều, cho nên không bằng dứt khoát cưới em về.”
“Em không nói muốn gả…”
Giọng nói của tôi nghẹn ngào, nước mắt liên tục rơi xuống.
“Ngay từ đầu không cho hôn, anh cũng hôn.”
“Vậy hiện tại anh muốn cưới, em cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Lục Tây Dã vẫn giống như lúc mới gặp, vừa mạnh mẽ vừa bá đạo.
“Nào có người như anh, luôn bắt nạt em, hù dọa em, từ lần đầu tiên gặp mặt đã như vậy.”
“Đó là thích em.”
“Nào có ai thích người khác như vậy?”
“Anh cũng chưa từng thích người khác, đương nhiên không có kinh nghiệm.”
“Bất quá về sau, anh sẽ từ từ học.”
Lục Tây Dã nói xong, không đợi tôi mở miệng đã cúi đầu hôn tôi.
Hắn một tay chế trụ hai cổ tay của tôi, cố định ở đỉnh đầu.
Tay kia bóp chặt hàm dưới của tôi, ép tôi ngửa mặt thừa nhận nụ hôn sâu của hắn.
Cho đến cuối cùng tôi bị hắn hôn đến chân mềm nhũn đứng không vững.
Hắn mới buông một tay ra, chế trụ sau lưng tôi, muốn thân thể tôi dán sát vào hắn.
Khoảng thời gian đổi khí, tôi bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa cửa phòng mở ra.
Mấy người bạn học ước chừng là đi ra tìm tôi.
“Liên Vụ……”
Các cô ấy mới vừa hô một tiếng, liền nhanh chóng che miệng xoay người chạy.
Chạy vài bước còn không quên quay đầu hướng tôi hô một câu: “Chúng tôi cái gì cũng không thấy!”
Hai má tôi nóng bỏng giống như tôm luộc đỏ.
“Hôn em một cái liền thẹn thùng, thật sự làm em có phải muốn ngất đi luôn không ?”
“Lục Tây Dã!”
Lục Tây Dã nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng của tôi “Liên Vụ, kết hôn với anh đi.”
“Nếu em không đồng ý, anh có ném em xuống biển không?”
Mắt tôi còn đỏ đáy mắt lại mang theo nụ cười.
Lục Tây Dã dường như rất nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Không nỡ.”
“Cho em chút thời gian được không?”
Một hồi lâu Lục Tây Dã mới gật đầu:
“Được.”
Tuổi thơ đã ko hạnh phúc thì càng phải yêu bản thân. Thề rất ghét mấy con vô dụng cứ phải kí thác bản thân vào người khác mưu cầu hạnh phúc như con nu9 này í. M còn ko yêu nổi bản thân thì ai yêu m ?