Dưới Cơn Mưa Tầm Tã - Chương 4
17
Lúc Lục Tây Dã đến hội sở, vừa mới bảy giờ.
Hắn nhận lấy hai túi giấy từ tay vệ sĩ.
Mùi thơm tản ra, xen lẫn hương hoa hồng nhàn nhạt.
Liên Vụ bỏ thêm một chút nước hoa quả vào bánh bích quy.
Cô ấy nói loại trái cây này có thể cầm ho.
Rất thích hợp để ăn với thời tiết hiện tại.
Kỳ thật hắn cũng không thích ăn đồ ngọt.
Chỉ là hiện tại ước chừng là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Nhân viên phục vụ cung kính mở cửa phòng.
Lúc Lục Tây Dã đi vào, Chu Gia Thần đang ngồi trên sô pha hút thuốc.
Sắc mặt hắn thoạt nhìn có chút u ám tâm tình không tốt lắm.
Mọi người nhìn thấy Lục Tây Dã nhao nhao đứng dậy.
Chu Gia Thần cũng bóp điếu thuốc đứng lên:
“Tây Dã, sao lần này lại ở Úc lâu như vậy?”
Lục Tây Dã cười cười đặt túi giấy lên bàn trà.
“Có chút việc riêng, trì hoãn vài ngày.”
Chu Gia Thần đang định mở miệng, ánh mắt bỗng nhiên bị hai cái túi giấy hấp dẫn.
“Đây là cái gì?”
“Bánh quy.”
Lục Tây Dã cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ.
Hắn ngồi xuống, giọng nói lười nhác:
“Mùi vị rất ngon, tôi mỗi ngày đều ăn, cậu nếm thử?”
Sắc mặt Chu Gia Thần dần dần trắng bệch.
Nhưng vẫn đưa tay cầm lấy một cái túi giấy.
Khi mùi hương quen thuộc ập tới.
Hắn cũng nhìn thấy trên cái hộp nhỏ bên trong là con dấu quen mắt kia.
“Bánh quy nhỏ của Sương.”
Liên Vụ thích làm bánh bích quy và bánh ngọt.
Cô có một con dấu hoạt hình được in trên hộp nhỏ đựng bánh quy.
Cô ấy đã làm cho hắn mấy lần.
Nhưng hắn không thích đồ ngọt, mỗi lần đều là tiện tay ném cho người khác.
Cho dù Liên Vụ chỉ làm bánh quy cho một mình hắn.
Cho dù là phần tâm ý này cũng chỉ thuộc về hắn.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không để ở trong lòng.
Nhưng bây giờ điểm tâm đánh dấu tên Liên Vụ lại xuất hiện trong tay Lục Tây Dã.
Dự báo cái gì?
Chu Gia Thần có chút thất thần, hắn kinh ngạc nhìn về phía Lục Tây Dã.
Muốn hỏi, rồi lại không hiểu sao kháng cự đáp án trong lòng kia.
Điện thoại của Lục Tây Dã vừa vặn vang lên.
Hắn nhận máy, trầm giọng hỏi: “Đến đâu rồi?”
“Lạc đường?”
“Ngốc.”
“Đứng ở đó chờ, anh đi xuống tìm em.”
Hắn cúp điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Gia Thần có chút cứng ngắc hỏi:
“Tây Dã, cậu ra ngoài làm gì?”
Cảm xúc trên mặt Lục Tây Dã có chút không kiên nhẫn, đáy mắt lại mang theo nụ cười rất nhạt.
“Đi đón người, cô ấy rất ngốc, không tìm được đường.”
“Người nào còn muốn cậu tự mình đi đón?”
Lục Tây Dã vừa mặc áo khoác vừa nhìn về phía Chu Gia Thần.
Hắn bí cùng bạn bè ở chung, luôn luôn tùy ý.
Sẽ làm cho người ta quên bối cảnh cùng xuất thân của hắn đáng sợ cỡ nào.
Lần này lại khó có được lộ ra vài phần cường thế.
“Đương nhiên là người tôi thích.”
18
Vườn của hội sở quá lớn.
Tôi đứng dưới một gốc cây hoa, có chút chán đến chết.
Lục Tây Dã bảo tôi đứng tại chỗ chờ.
Tôi ngoan ngoãn không đi lại xung quanh nữa.
Mấy căn nhà lớn màu trắng, thấp thoáng dưới tán cây xanh um tùm.
Tôi không biết Lục Tây Dã sẽ xuất hiện từ hướng nào.
Nhưng không hiểu sao bất an trong đáy lòng đã lần lượt tản đi.
Tôi ngồi xuống băng ghế lắc lư hai chân.
Một thân ảnh cao lớn cao ngất kia, chậm rãi hiện lên.
“Liên Vụ.”
Lục Tây Dã gọi tên tôi.
Tôi nhìn hắn quên cả đứng dậy.
Gió đêm dường như đều yên tĩnh.
Trong hồ nước bên cạnh có tiếng côn trùng kêu rất nhỏ.
Người đàn ông đến gần trước mặt đã làm chuyện rất thân mật với tôi.
Nhưng mấy ngày không gặp rồi lại xa lạ như thế.
Lục Tây Dã vươn tay nắm lấy cằm tôi.
Nâng mặt tôi lên, nâng đến một góc độ thích hợp nhất để hắn cúi người hôn tôi.
Sau đó không chút dây dưa dài dòng mà hôn môi xuống.
Hơi thở của tôi, oxy trong phổi, ý thức tỉnh táo.
Từng cái bị tách ra cướp đi.
Hôn đến cuối cùng, tiếng nước chậc chậc.
Sợ đêm tối yên tĩnh này bị người ta nhìn trộm được sự riêng tư như vậy.
Đến cuối cùng nụ hôn ấm áp của Lục Tây Dã rơi vào tai tôi: “Đêm nay theo anh trở về.”
Tôi còn chưa mở miệng.
Mắt nhìn thấy ở phía sau hắn cách đó không xa.
Chu Gia Thần đứng ở nơi đó.
Mặt hắn bị bóng đêm nhuộm thành một mảnh u ám.
Tôi không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
19
Lục Tây Dã nhận ra sự bất thường của tôi.
Hắn đứng thẳng dậy theo ánh mắt của tôi nhìn về phía sau.
“Theo dõi tôi à.”
Lục Tây Dã cười một tiếng vươn tay kéo tôi dậy.
Ôm vào lòng.
“Tây Dã, tôi cảm thấy cậu cần cho tôi một lời giải thích.”
Giọng Chu Gia Thần coi như bình tĩnh.
“Cậu muốn giải thích cái gì?”
Lục Tây Dã quay mặt đi hôn lên mặt tôi một cái.
“Bây giờ, hiểu chưa?”
“Tây Dã.”
Sắc mặt Chu Gia Thần càng ngày càng khó coi: “Cậu làm như vậy, không thích hợp lắm.”
“Chỗ nào không thích hợp?”
“Cậu biết rõ Liên Vụ và tôi……”
“Không phải chia tay rồi sao?”
Lục Tây Dã ôm tay tôi cũng không yên ổn.
Có chút nhéo thịt mềm trên lưng tôi.
“Không phải cậu sợ cô ấy nghĩ không thông nhảy xuống biển, để cho tôi đi tìm cô ấy sao?”
“Tôi là sợ cô ấy nghĩ không thông, là bảo cậu giúp tôi đi xem, nhưng tôi không cho cậu…”
Chu Gia Thần rốt cuộc vẫn không thể nói ra ba chữ “Đào chân tường”.
Dù sao hắn quả thật cùng Liên Vụ chia tay.
Dù sao, cuối cùng hắn vẫn không có dũng khí nói như vậy với Lục Tây Dã.
“Chu Gia Thần.”
Lục Tây Dã từ trên cao nhìn xuống hắn một cái.
“Người là cậu không cần.”
“Người cũng là tôi thích.”
“Sao cậu lại thích cô ấy…”
Chu Gia Thần ngơ ngẩn cả người.
Tôi cũng kinh ngạc nhìn về phía Lục Tây Dã.
Nhưng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn.
“Vì sao không thể thích cô ấy?”
Lục Tây Dã ôm tôi càng chặt hơn: “Cô ấy hôn rất tốt.”
“Người lại rất ngoan.”
“Bánh quy làm rất ngon.”
“Và quan trọng nhất rất tử tế.”
Rõ ràng lá gan nhỏ đến đáng thương.
Lúc gặp chuyện rồi lại không chút khiếp đảm.
Đối mặt với đám côn đồ tóc vàng.
Cô gái cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra.
Xông lên bảo vệ trước người nữ sinh khác.
Bị người ta hung hăng đá một cước.
Cũng không buông lỏng tay che chở cho bạn.
Có lẽ hắn bị hấp dẫn bởi điều này.
Mấy ngày sau đó, hắn luôn nhớ tới Liên Vụ ngày đó.
Sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vừa khóc vừa không nhường một bước.
Chỉ là hắn chậm một bước.
Khi đó Chu Gia Thần đã cuồng nhiệt theo đuổi cô thật lâu.
Mà cô rất nhanh đã trở thành bạn gái của Chu Gia Thần.
Cho đến đêm đó Chu Gia Thần bỗng nhiên muốn chia tay với cô.
20
Tôi trốn Lục Tây Dã rất lâu.
Chu Gia Thần đã tìm tôi vài lần, tôi cũng không gặp hắn.
Sau đó hắn chặn tôi mấy lần ở dưới lầu ký túc xá của tòa nhà dạy học.
Tôi bị ép buộc đến bất đắc dĩ, chỉ có thể gặp hắn một lần.
“Liên Vụ, là vì Lục Tây Dã nên em mới không chịu quay lại với anh phải không?”
“Không phải bởi vì anh ấy.”
“Chu Gia Thần, chúng ta không thích hợp.”
“Không chỉ với anh, em và Lục Tây Dã cũng không thích hợp.”
Sau khi tốt nghiệp tôi sẽ trở về quê, tiếp tục thi nghiên cứu sinh.
Sau này tôi sẽ không quay lại đây nữa.
“Liên Vụ, anh thừa nhận lúc trước anh làm quả thật không đúng.”
Chu Gia Thần thoạt nhìn có chút chán chường: “Nhưng sau khi chia tay, anh phát hiện mình vẫn thích em.”
“Nhưng em đã không còn thích anh.”
“Vậy em thích Lục Tây Dã không?”
Mắt Chu Gia Thần hơi đỏ: “Tối hôm đó anh thấy hai người hôn nhau, em không đẩy hắn ra.”
Trong lúc nhất thời tôi trầm mặc xuống.
Lại có chút không biết trả lời như thế nào.
Lúc đầu tôi rất sợ Lục Tây Dã.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, tôi không sợ hắn nữa.
Những ngày không gặp mặt hắn, tôi thỉnh thoảng cũng sẽ thất thần nghĩ đến hắn.
Tuy rằng rất nhanh lại tỉnh táo, hắn là người có địa vị như vậy.
Cao cao tại thượng, kiêu ngạo vô cùng.
Tôi không phải là người cùng một thế giới.
“Bởi vì xuất thân của anh ấy tốt hơn em, đúng không?”
“Tùy anh nghĩ thế nào.”
“Nhưng Liên Vụ, hắn xuất thân như vậy, sẽ cưới em sao?”
“Em cũng không nghĩ tới chuyện kết hôn, em nói rồi, em còn muốn tiếp tục đi học.”
“Sau này đừng gặp lại nữa, Chu Gia Thần.”
“Liên Vụ… ”
Chu Gia Thần muốn kéo tôi lại.
Nhưng tôi đã né tránh.
Tôi không nhìn hắn một cái cũng không quay đầu lại.
Tuổi thơ đã ko hạnh phúc thì càng phải yêu bản thân. Thề rất ghét mấy con vô dụng cứ phải kí thác bản thân vào người khác mưu cầu hạnh phúc như con nu9 này í. M còn ko yêu nổi bản thân thì ai yêu m ?