Dưới Cơn Mưa Tầm Tã - Chương 2
9.
Mãi cho đến rạng sáng.
Mưa to mới chậm rãi ngừng lại.
Chu Gia Thần đứng bên cửa sổ sát đất.
Không yên lòng hút một điếu thuốc.
Một người bạn đi tới, thở dài một tiếng.
“Lá gan của Liên Vụ nhỏ đến đáng thương, lúc này cũng không biết sợ thành cái dạng gì rồi.”
“Hẳn là Tây Dã sẽ không làm khó cô ấy.”
“Tính tình Tây Dã cậu cũng không phải không biết, thứ hắn ghét nhất là phải tiếp xúc với con gái.”
“Nhất là cái loại khóc lóc thút thít này.”
Chu Gia Thần phun ra một hơi thuốc: “Dọa cô ấy một chút cũng tốt.”
“Lúc trước cậu thích người ta như vậy, theo đuổi người ta một năm, sao lại quen một tháng đã chán rồi?”
“Không có ý nghĩa, giống như khúc gỗ.”
Chu Gia Thần cười cười: “Không cho hôn không cho chạm, tôi cũng không phải hòa thượng.”
“Từ từ sẽ đến thôi, Liên Vụ vừa nhìn đã biết là ngoan ngoãn rồi.”
Chu Gia Thần tựa vào cửa kính, đáy mắt tràn ra nụ cười nhẹ nhàng.
“Cậu thì biết cái gì, trải qua chuyện lần này, cô ấy sẽ không làm giá nữa.”
“Vẫn là cậu có thủ đoạn.”
Bạn bè nhịn không được cười: “Liên Vụ kia làm sao có thể chơi được cậu.”
“Sau này còn không phải ngoan ngoãn nghe lời cậu, mặc cho cậu chơi chán thì thôi.”
“Tôi cũng sẽ không bắt nạt cô ấy.”
Chu Gia Thần dập tắt tàn thuốc: “Mấy ngày nay hai người đừng qua lại với cô ấy, lạnh nhạt với cô ấy một chút rồi nói sau.”
“Được, chờ ngày cậu ôm được mỹ nhân về.”
“Cô ấy tính là mỹ nhân gì chứ.”
“Cô ấy dáng dấp cũng thanh tú, ăn mặc như thế sao lại không tính là tiểu mỹ nhân?”
Chu Gia Thần lại cười: “Sao trước đây không thấy các cậu khen cô ấy như vậy?”
“Trước kia cô ấy vừa tới Hồng Kông, còn nhà quê.”
“Tôi thấy mấy tháng gần đây, cô ấy rõ ràng cũng ăn mặc chỉnh chu hơn rồi.”
“Lần trước hai người hẹn hò, cô ấy mặc váy xanh.”
“Chậc, hai cái chân nhỏ, trắng đến chói mắt.”
Ý cười trong đáy mắt Chu Gia Thần bỗng nhiên thu lại.
“Nói cái gì vậy.”
“Ha ha, đúng là rất ngoài ý muốn, dù sao lúc mới tới thật tầm thường.”
Chu Gia Thần lạnh mặt, xoay người đi ra ngoài: “Nếu cậu thích, thì cậu theo đuổi đi?”
“Trong lòng Liên Vụ chỉ có cậu, tôi sẽ không làm loại chuyện mất mặt xấu hổ này.”
Những lời này ngược lại là đang lấy lòng Chu Gia Thần.
Thần sắc hắn giãn ra một chút.
Trong lòng nghĩ, vốn định lạnh nhạt với cô một tháng.
Để cho cô về sau đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng.
Bây giờ nghĩ lại nửa tháng cũng được rồi.
Dù sao Liên Vụ vừa nhát gan vừa mẫn cảm lại thích khóc.
10
Khi tôi đi ra sau khi tắm xong.
Lục Tây Dã đã hút thuốc trên sân thượng.
Hắn để trần thân trên, chỉ mặc quần ngủ màu xanh da trời ở phía dưới.
Lưng quần lỏng lẻo trên eo hẹp gầy gò.
Lộ ra một lồng ngực cường tráng cùng cơ bụng sáu múi.
Tôi đứng bất động tại chỗ.
Không dám tiến lên cũng không dám mở miệng.
Câu nói lúc nãy Lục Tây Dã nói trên xe.
Hiện giờ trong lòng tôi như sấm rền cuồn cuộn không ngừng.
“Còn không tới?”
Lục Tây Dã dập tắt điếu thuốc, quay đầu nhìn tôi một cái.
“Bên ngoài hình như không mưa…”
Tôi căng thẳng đến mức mím môi.
Nhà của Lục Tây Dã thật sự quá lớn.
Thậm chí tôi không thể tìm thấy lối ra nếu hắn không chỉ tôi đi.
Lục Tây Dã xoay người, tựa vào lan can màu trắng nhìn về phía tôi.
“Muốn nói cái gì?”
Tóc hắn ướt một nửa, cặp mắt sâu không lường được kia hình như cũng nhiễm hơi ẩm lạnh như băng.
Tôi đánh bạo liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng cụp mắt.
Giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Em, em muốn về trường…”
“Hơn nửa đêm về trường?”
“Có bạn học thuê một căn hộ nhỏ bên cạnh trường, có thể đi ở tạm một đêm trước…”
“Sợ anh sao?”
Tôi theo bản năng lắc đầu, nhưng sắc mặt lại càng ngày càng trắng.
Lục Tây Dã không nói gì chỉ dừng ánh mắt trên người tôi.
Từ đầu đến chân đánh giá từng tấc từng tấc.
Trang phục tôi mặc trên người là do người hầu chuẩn bị.
Chất liệu tơ lụa màu xanh đậm, cũng giống như chất liệu trên người Lục Tây Dã.
Thoạt nhìn là đồ đôi bình thường.
“Muốn về trường, cũng không thể.”
Tôi ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn về phía hắn.
Khi Chu Gia Thần nhắc tới Lục Tây Dã, hắn thường nói một câu.
Lục Tây Dã tính tình rất xấu, cực kỳ không dễ ở chung.
Nhưng bây giờ hắn lại giống như rất dễ nói chuyện.
“Liên Vụ, lại đây.”
Tôi có chút chần chừ cuối cùng vẫn kiên trì đi tới.
Điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi đây.
Vì vậy tốt nhất là đừng làm phiền hắn.
Tôi đứng ở trước mặt hắn, lại còn cách không quá một mét.
Thân hình hắn so với Chu Gia Thần còn cao hơn một chút.
Tôi mang dép lê miễn cưỡng đến ngực hắn.
“Yêu đương với Chu Gia Thần bao lâu rồi?”
Tôi trong nháy mắt mím chặt môi.
Nghe được cái tên Chu Gia Thần trái tim như kim đâm, đau đớn dày đặc không thôi.
Lục Tây Dã vừa dứt lời vành mắt tôi đã đỏ lên.
“Một tháng ba ngày.”
“Nhớ rất rõ.”
“Đương nhiên nhớ rõ, dù sao, Chu Gia Thần cũng là mối tình đầu của em.”
“Là người đầu tiên em thích.”
“Tại sao không cho hắn hôn?”
Lục Tây Dã nắm cằm tôi, muốn tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tôi không muốn rơi nước mắt, không muốn rơi lệ vì Chu Gia Thần.
Nhưng vẫn không chịu thua kém, đáy mắt dần dần ẩn ra một mảnh hơi nước.
“Không phải không cho, tại vì còn chưa chuẩn bị tốt…”
Tôi quay mặt đi muốn tránh tay Lục Tây Dã.
Nhưng hắn lại siết chặt hơn một chút: “Vừa rồi ở trên xe hôn anh, không phải rất ngoan sao?”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
11
Hắn nhắc tới chuyện trên xe, trong lòng tôi không khỏi càng thêm ủy khuất tức giận.
Nếu như không phải quá sợ hãi quá hoảng hốt, tôi cũng sẽ không cứ như vậy mặc cho hắn sắp đặt, đánh mất nụ hôn đầu tiên.
“Sợ anh lắm sao?” Lục Tây Dã cười nhạo một tiếng: “Anh cũng sẽ không ăn em.”
“Nhưng anh sẽ giết em.”
“Ai nói anh sẽ giết em?”
“Bọn họ đều nói như vậy……”
“Cho nên, em vì sợ anh, nên mới ngoan?”
Tôi cụp mắt không lên tiếng.
Lục Tây Dã buông tay ra, giọng nói bỗng nhiên lạnh: “Mấy ngày nay em ở lại đây đi.”
“Không cần……”
Tôi gấp đến độ không chịu được: “Vừa rồi anh đồng ý với em rồi, nói em có thể trở về trường.”
“Tôi chỉ nói, muốn quay về trường học cũng không phải là không thể.”
“Vậy phải làm sao anh mới để cho em trở về?”
Tôi không muốn nghỉ học, trao đổi du học này là tôi dùng hết toàn bộ cố gắng mới lấy được.
Chỉ muốn thuận lợi tốt nghiệp rồi đi làm.
Sau đó hoàn toàn thoát khỏi gia đình của mình.
“Rất đơn giản.”
Lục Tây Dã vươn tay, ngón tay thon dài hất mái tóc mai hơi ẩm ướt của tôi.
“Chủ động hôn anh.”
“Một, một chút?”
Lục Tây Dã như bị sự ngây thơ ngu ngốc của tôi chọc cười.
“Hôn đến khi anh thấy sảng khoái.”
Tôi từng chút từng chút nghẹn họng mở to đôi mắt.
Không dám tin làm sao có người có thể công khai nói ra loại lời nói khó nghe này.
Bỗng nhiên Lục Tây Dã vươn tay ôm lấy eo tôi.
Chỉ hơi dùng sức cả người tôi liền đụng vào lồng ngực trần của hắn.
Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, đôi mắt hơi cụp xuống.
Hơi thở bạc hà xen lẫn mùi khói nhàn nhạt.
“Liên Vụ, hôn không khiến anh thoải mái.”
Khóe môi mỏng manh của hắn khẽ nhếch lên:
“Ngoài cửa chính là biển.”
“Anh sẽ tự tay ném em xuống cho cá ăn.”
Dưới bàn tay nóng bỏng, da thịt của tôi đều đang run rẩy.
Nhưng Lục Tây Dã càng siết chặt hơn.
Cho nên cơ thể của tôi cùng hắn cơ hồ là kín kẽ kề sát.
Cái loại sợ hãi lúc lên xe càng mãnh liệt mà xuất hiện.
Tôi há miệng, đầu lưỡi đều có chút thắt lại.
Một hồi lâu mới run giọng hỏi:
“Như thế nào, như thế nào mới tính, mới tính là hôn tới sảng khoái?
12
Lục Tây Dã nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm trước mặt.
Bộ dạng không tính là xinh đẹp.
Ánh mắt không lớn, lông mày cũng nhàn nhạt.
Mắt hai mí rất nông, là hình quạt, chỉ kéo ra độ cong nhàn nhạt ở cuối đuôi.
Nhưng lông mi mắt lại rất dày rất dài.
Sống mũi không tính là cao, có chút ngây thơ.
Cằm cũng tròn.
Ưu điểm lớn nhất của toàn thân đại khái chính là làn da rất trắng.
Khung xương nhỏ nhắn hơn người thường một chút.
Lúc hắn ôm cô, trong đầu chỉ có một từ.
Mềm mại không xương.
Lục Tây Dã nhớ tới lúc cô ở trên xe, ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn.
Tóc bị ướt, trên mặt dính hơi nước.
Hắn hôn môi cô, mềm mại như thạch.
Cũng kỳ quái.
Cô còn chưa chủ động bắt đầu hôn hắn.
Hắn chỉ nghĩ đến nụ hôn đứt quãng trên xe.
Cũng đã có phản ứng.
Lúc này cô mở to mắt nhìn hắn.
Trong đôi mắt đen nhánh chỉ phản chiếu ra khuôn mặt của hắn.
Tầm mắt hắn lại rơi xuống đôi môi hơi cong của cô.
Sau khi tắm nước nóng, cánh môi trở lại màu đỏ tươi ban đầu.
Hắn có chút ác liệt muốn dày vò cô.
“Muốn biết?”
Ngón tay hắn đặt lên môi tôi vuốt ve.
Tôi giống như đặc biệt mẫn cảm, cả người lại bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy
“A.”
Lục Tây Dã cười cười:
“Lát nữa em sẽ hiểu.”
“Hiện tại, nên hôn anh, Liên Vụ.”
Tuổi thơ đã ko hạnh phúc thì càng phải yêu bản thân. Thề rất ghét mấy con vô dụng cứ phải kí thác bản thân vào người khác mưu cầu hạnh phúc như con nu9 này í. M còn ko yêu nổi bản thân thì ai yêu m ?