Dưới Cơn Mưa Tầm Tã - Chương 1
1.
Chu Gia Thần gọi điện thoại cho tôi.
Bảo tôi đến câu lạc bộ mà hắn thường đến, vào phòng 808 tìm hắn.
Khi tôi đến, đúng lúc trời đổ mưa.
Ra khỏi xe, tóc tôi bị ướt.
Khí lạnh thổi qua, tôi không khỏi rùng mình một cái.
Cửa phòng khép hờ truyền đến tiếng hát.
Một lúc lâu sau tôi mới tìm được bóng dáng của Chu Gia Thần.
Hắn ôm một cô gái vô cùng trẻ tuổi xinh đẹp.
Nhìn thấy tôi, vẻ mặt Chu Gia Thần một chút cũng không thay đổi.
Thậm chí còn ôm cô gái kia chặt hơn một chút.
Tôi ngơ ngác đứng, trong đầu trống rỗng.
Không nghĩ ra.
Chu Gia Thần nhiệt tình theo đuổi tôi suốt một năm.
Tôi đồng ý làm bạn gái hắn còn chưa tới một tháng.
Ba ngày trước, hắn còn nắm cằm tôi cười nói rất yêu tôi.
Nhưng bây giờ trên đùi hắn đang là một cô gái khác.
Đẹp và sexy gấp trăm lần tôi.
2
“Liên Vụ.”
Giọng nói Chu Gia Thần nhàn nhạt: “Có mấy câu muốn nói rõ ràng với em.”
Tiếng nhạc trong phòng ngừng lại.
Tất cả mọi người nhất thời yên tĩnh lại.
Tôi đứng tại chỗ chỉ cảm thấy khó xử.
Quả thật lúc trước rất thích hắn.
Nhưng tôi yêu đương, không phải kiểu bất chấp mù quáng.
Trong giọng của Chu Gia Thần nhiễm men say, nhưng vẫn duy trì sự ôn hòa.
Tôi tôn trọng suy nghĩ của hắn, hắn không muốn tiếp tục , ok tôi cũng không miễn cưỡng.
“Chỉ là, anh chán rồi, cho nên chúng ta chia tay đi.”
Mái tóc ướt đẫm dính vào mặt tôi.
Chạm vào da thịt là một mảnh lạnh lẽo.
Tôi không nghe thấy âm thanh xung quanh, cũng không nhìn thấy ánh mắt khác thường của những người đó nhìn tôi.
Chỉ kinh ngạc nhìn Chu Gia Thần: “Nhưng ba ngày trước, anh còn nói anh yêu em.”
“Chu Gia Thần, không phải em không muốn anh hôn em, chỉ là em còn chưa chuẩn bị xong…”
“Được rồi Liên Vụ, không nói những thứ này nữa.”
Chu Gia Thần giơ tay cắt ngang lời tôi, vẫn ôn hòa nhìn tôi.
“Anh muốn chia tay, em hiểu không?”
3
Nước mắt đảo quanh hốc mắt hồi lâu, bỗng nhiên liền rơi xuống.
Tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân, ngoại hình bình thường, tính tình nhát gan yếu đuối.
Từ sơ trung đến đại học, đều sống như người vô hình.
Cho đến khi đến Hồng Kông học, cho đến khi gặp được Chu Gia Thần.
Lần đầu tiên được người ta nhiệt tình theo đuổi như vậy.
Được người ta nâng niu trong lòng bàn tay quan tâm yêu thương như vậy.
Rất dễ rung động.
Nhưng hắn nói chán rồi.
Bởi vì khi hắn muốn hôn bị tôi đẩy ra sao?
Hay là vì tôi từ chối yêu cầu của hắn để tôi chuyển đến sống với hắn?
Tâm tôi loạn như ma, trong tiềm thức lại còn muốn cứu vãn mối quan hệ này.
“Chu Gia Thần, có thể đừng chia tay…”
“Liên Vụ, em nhất định muốn anh phải nói lời tổn thương em sao?”
Chu Gia Thần nhíu mày: “Anh không thích em, thẩm mỹ của anh chỉ là nhất thời lệch khỏi quỹ đạo mà thôi, hiểu chưa?”
Tôi giơ tay lên và lau nước mắt.
Lại chậm rãi lui về phía sau hai bước.
“Hiểu rồi… Chu Gia Thần.”
“Sau này đừng tìm anh, cũng đừng liên lạc với anh nữa, được không?”
“Được, em sẽ làm được.”
Tôi dùng sức gật đầu, muốn ép mình nặn ra một nụ cười.
Nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà rơi nước mắt.
“Tôi đi về trước, không làm phiền các người chơi nữa.”
Tôi lại một lần nữa lau nước mắt, xoay người lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
4
“Cô ta thật quê mùa, sao anh có thể thích được chứ?”
Cô gái bên cạnh Chu Gia Thần bỗng nhiên mở miệng.
“Nhất thời muốn tìm chút mới mẻ.” Chu Gia Thần cầm ly rượu lên, lạnh nhạt đáp lại.
Rồi lại nhìn thoáng qua về phía cửa.
Lần đầu tiên nhìn thấy Liên Vụ, hắn đã biết lá gan của cô rất nhỏ, lại rất ngoan.
Lúc hắn ngăn cô lại xin số điện thoại, mắt cô mở rất lớn tròn trịa, giống như giây tiếp theo sẽ sợ tới ngất xỉu.
Nghĩ đến những thứ này vẫn cảm thấy thú vị.
Hắn chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy cảm thấy rất mới mẻ.
Chỉ là hắn không phải là một người đàn ông có kiên nhẫn.
“Bên ngoài mưa lớn rồi.”
Bỗng nhiên có người nhỏ giọng nói một câu.
Chu Gia Thần nhìn về phía sân thượng bên kia.
Trời giông bão, mưa to tầm tã.
“Các người nói xem, Liên Vụ sẽ nghĩ không thông chứ?”
“Khó nói lắm, bộ dạng vừa rồi của cô ấy, hình như thương tâm lắm rồi.”
“Gia Thần, có muốn đi xem chút không?”
Một tiếng sấm sét xé rách màn trời đen kịt.
Chu Gia Thần bỗng nhiên buông ly rượu trong tay xuống.
“Tây Dã.”
Hắn nhìn về phía Lục Tây Dã, người cả đêm không nói gì.
Để những người khác đi, nói thật Chu Gia Thần không yên tâm lắm.
Những tên kia đều là kẻ chơi bời, mà Liên Vụ quá ngoan quá thành thật.
Cũng chỉ có Lục Tây Dã đối với con gái căn bản không có hứng thú gì.
“Hay là, cậu giúp tôi đi xem một chút đi?”
“Nếu cô ấy thật sự muốn nhảy xuống biển, chuyện cũng rất phiền phức.”
Lục Tây Dã chậm rãi ngước mắt, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía bạn tốt.
Chu Gia Thần nói xong cũng có chút hối hận.
Lục Tây Dã tính tình lạnh nhạt, căn bản lười xen vào việc của người khác.
Hắn đây quả thực là tự tìm mất mặt.
“Cậu nếu lười quản……”
“Được.”
Bỗng nhiên Lục Tây Dã đồng ý.
Chu Gia Thần có chút ngoài ý muốn.
Nhưng Lục Tây Dã đã đứng lên, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
5
Trời mưa quá to.
Tôi đứng trên bậc thang một lúc lâu.
Người giữ cửa lần thứ ba tới hỏi tôi, có cần một cái ô hoặc giúp tôi gọi xe hay không.
Tôi ngây ngốc gật đầu đồng ý.
Mở dù ra tôi không dừng lại nữa.
Không chút do dự đi vào trong cơn mưa to.
Có lẽ vì mưa.
Đi ra ngoài không bao xa, đã cảm thấy rất khó chịu.
Mưa to gió lớn, chiếc ô trong tay bị thổi bay trái ngã phải.
Lúc này chiếc Rolls Royce của Lục Tây Dã dừng trước mặt tôi.
Cửa sổ xe phía sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng mà đẹp đẽ của hắn.
Ngón tay tôi lạnh đến trắng bệch, gắt gao nắm chặt cán ô.
Theo bản năng muốn lui về phía sau.
Tôi nghe Chu Gia Thần nói qua vài lần.
Gia tộc Lục Tây Dã có bối cảnh xã hội đen.
Mà nhận thức của tôi đối với hắc đạo đều đến từ phim Hồng Kông trước đây đã xem qua.
Những tên xã hội đen kia giết người như ngóe.
Cho nên lần đầu tiên gặp Lục Tây Dã tôi đã rất sợ hắn.
Thậm chí cho tới bây giờ cũng không dám nhìn thẳng hắn một cái.
6
“Lên xe.”
Tôi vừa lùi lại một bước.
Lục Tây Dã liền mở miệng.
Mưa rơi như hạt đậu lăn trên mặt ô, vô cùng ồn ào náo động.
Giọng nói của hắn cũng không lớn.
Nhưng nghe vào trong tai tôi lại giống như là một tiếng sấm nổ.
Bước chân tôi cứng đờ.
Sợ hãi mở to hai mắt.
Mưa bụi dày đặc, căn bản tôi không thấy rõ cảm xúc đáy mắt hắn.
Chỉ là sợ hãi, cái loại sợ hãi tự biết mình nhỏ bé giống như con kiến hôi.
Từ lòng bàn chân lan ra toàn thân.
Tôi run rẩy đi tới bên cạnh xe.
Tài xế xuống giúp tôi mở cửa xe, thuận tay cầm ô trong tay tôi.
Tôi nhẹ giọng cảm ơn khom lưng lên xe.
Nhưng hai chân giống như bị đổ chì gần như không nhấc nổi.
Giày thể thao ướt sũng giẫm lên thảm xe sạch sẽ.
Một mảnh bùn nước bám lên.
Tôi co quắp đến tay chân không biết nên đặt ở nơi nào.
Hạ mi mắt khẩn trương xoắn ngón tay, hận không thể đem chính mình co thành một cái gì đó nhỏ nhoi.
Xe chậm rãi chạy về phía trước.
Đèn xe sáng như ban ngày, xuyên thấu mưa bụi.
Rolls-Royce giống như một chiếc thuyền đơn độc trên biển.
Không biết sẽ đi tới đâu.
Tôi đang thất thần Lục Tây Dã bỗng nhiên gọi tên tôi.
“Liên Vụ.”
“Hả.”
Tôi hoàn hồn, theo bản năng giương mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Vạt áo vest của Lục Tây Dã nhăn nheo, cúc áo sơ mi mở ba nút rồi.
Hắn tựa vào ghế xe, chân dài tùy ý mở rộng.
Như là sư tử đang ngủ đông, im lặng rồi lại mang theo khí thế khiếp người khống chế hết thảy.
Tôi hoảng loạn dời tầm mắt.
Tim đập như trống.
Xe sẽ chạy đến đâu?
Lục Tây Dã sẽ làm gì?
Giết người phanh thây, hay là ném xuống biển?
Nếu không, bán đến chợ đen……
Nhưng tôi, hình như chưa từng đắc tội với hắn.
Hắn nhấc chân, giày da nhẹ nhàng trượt qua quần jean của tôi.
Ngón tay thon dài chỉ vào đầu gối của hắn.
“Lại đây.”
Tôi chỉ cảm thấy bên tai ù một tiếng.
Mở to mắt nhìn hắn, hai má và sau gáy nóng ran.
7
“Nghe không hiểu?”
Lục Tây Dã khẽ nhướng mày.
“Lại đây, ngồi chỗ này.”
Hắn nói lại lần nữa.
Tốc độ nói chậm lại một chút, tiếng phổ thông rất chuẩn.
Tôi nghe rõ ràng, chỉ là cả người đều choáng váng.
Cho đến khi hắn có chút không kiên nhẫn: “Hửm?”
Bỗng nhiên xe xóc nảy một chút.
Tôi chỉ cảm thấy trái tim thiếu chút nữa là nhảy ra.
Các loại hình ảnh máu tanh lộn xộn tràn vào trong đầu.
Thần kinh trong nháy mắt căng thẳng đến cực điểm.
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể cũng đã lựa chọn tự bảo vệ mình trước.
Tôi gần như dùng cả hai tay và chân để trèo lên đầu gối hắn.
Thậm chí còn ngoan ngoãn ra hiệu cho hắn, ngồi thẳng tư thế.
Lục Tây Dã khẽ nhếch môi.
Đưa tới một cái khăn lông mềm mại: “Lau mặt một chút.”
Tôi nghe lời nhận lấy.
Điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên.
Lục Tây Dã cầm lên, mở máy nghe, giọng nói uể oải: “Alo, Gia Thần.”
8
Chiếc khăn trong tay tôi rơi thẳng xuống.
Lục Tây Dã liếc tôi một cái bỗng nhiên nở nụ cười.
“A, tìm được cô ấy rồi.”
Giọng nói hắn nói chuyện trong không gian kín mít có vẻ vô cùng trầm thấp.
“Cậu cứ chơi thật vui vẻ đi.”
Lục Tây Dã siết chặt di động.
Tay kia lại nhẹ nhàng nắm lấy hàm dưới của tôi.
Mưa to tầm tã, tầm nhìn không rõ.
Xe chợt có chút xóc nảy, bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể tôi mất khống chế lao về phía trước.
Đôi môi mỏng manh của Lục Tây Dã sượt qua mặt tôi.
Hơi thở ấm áp mà lại mập mờ, phất qua tai tôi.
Cả người tôi đều cứng đờ.
Lục Tây Dã cũng không đẩy tôi ra, ngược lại thuận thế hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
Lại mở miệng, giọng nói đã hơi khàn khàn.
“Yên tâm, hiện tại cô ấy…… Rất ngoan.”
Vừa dứt lời cuộc gọi cũng bị cắt đứt.
Trong thế giới nhỏ khép kín bị ngăn cách ra.
Ngón tay Lục Tây Dã xoa xoa cằm tôi, từng chút từng chút kéo tôi lại gần.
“Liên Vụ.”
Ngón tay hắn hơi dùng sức.
Tôi nhíu mày, đôi môi ngập ngừng
Lại vừa lúc nhận được nụ hôn sâu của hắn.
“Chu Gia Thần không thích ngoan.”
“Nhưng tôi thích.”
Hắn hôn quá sâu và nặng đến nỗi tôi vụng về không thở được.
Gần như không thể thở được.
Lục Tây Dã ngừng lại một lát, ngón tay dài thò vào áo của tôi.
Kẹp lấy phần thịt mềm bên hông, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cho đến khi tôi hô hấp hỗn loạn.
Ngón tay nắm chặt ống tay áo hắn, siết chặt lại buông ra, căng thẳng đến thần kinh run rẩy.
“Đừng sợ.” Hắn trấn an, lại cúi đầu khẽ hôn tôi.
“Lần đầu tiên của em, chúng ta sẽ không làm ở chỗ này.”
Tuổi thơ đã ko hạnh phúc thì càng phải yêu bản thân. Thề rất ghét mấy con vô dụng cứ phải kí thác bản thân vào người khác mưu cầu hạnh phúc như con nu9 này í. M còn ko yêu nổi bản thân thì ai yêu m ?