Đúng Người, Sai Thời Điểm - Chương 4
10
“Chờ thêm chút đi.”
Tống Nham uống một ngụm bia, nhìn chằm chằm vào thông báo Kỳ Lộc vừa like bài đăng của mình trên điện thoại, lòng chợt bực bội.
Bạn cùng phòng tò mò hỏi:
“Chờ cái gì? Chờ thanh mai của cậu không chịu nổi mà chạy đến tìm cậu chất vấn à?”
“Cậu không hiểu đâu.”
Tống Nham khẽ cười, vẻ mặt đầy tự tin:
“Tôi hiểu Kỳ Lộc mà. Cô ấy chắc chắn đang giận tôi rồi.”
“Giờ mà tìm cô ấy thì không hay, phải từ từ kích thích cô ấy trước.”
“Đợi đến khi cô ấy không chịu nổi nữa, tự khắc sẽ nhận ra lòng mình.”
Cậu ấy đã nghĩ thông rồi.
Kỳ Lộc không thể nào có WeChat của Giang Thịnh Hàn, lấy đâu ra mà tỏ tình với cậu ta?
Nên bài đăng kia chắc chắn vẫn là dành cho cậu ấy xem.
Còn chuyện xảy ra ngoài phòng dụng cụ hôm đó, chắc chắn là do cô ấy nghe thấy điều gì đó, sợ mất mặt nên mới nhờ Giang Thịnh Hàn giúp bày trò che mắt.
Nhất định là như vậy.
Tống Nham đắc ý, vừa huýt sáo vừa đi tắm.
Bạn cùng phòng của cậu ấy nhìn nhau đầy khó hiểu.
“Chẳng phải Tống Nham không thích thanh mai của cậu ta sao?”
“Đúng vậy, dù Kỳ Lộc có tỏ tình với cậu ta thì cậu ta cũng sẽ từ chối mà, giờ lại đang làm cái quái gì thế này?”
“Không hiểu nổi.”
“Chịu.”
Lúc nhận được điện thoại của Tống Nham, tôi đang xuống cầu thang.
“Kỳ Lộc, trường cậu bắt đầu nghỉ rồi phải không?”
Giọng điệu cậu ấy thoải mái như thường lệ.
“Chờ tôi hai ngày đi, rồi cùng nhau về nhà.”
Trước giờ vẫn vậy.
Trường tôi lúc nào cũng nghỉ sớm hơn một chút, nên tôi sẽ ở lại chờ, đợi đến khi Tống Nham được nghỉ, rồi cả hai cùng bắt tàu cao tốc về.
Cậu ấy lại bổ sung:
“Kỳ Kỳ nhõng nhẽo đòi tôi đưa đi Disneyland chơi một ngày, nài nỉ mãi không từ chối được.”
Tôi khựng lại, đứng bên cạnh cầu thang.
Xung quanh, các bạn học đều kéo vali xuống tầng, chuẩn bị về nhà.
“Không sao, cậu cứ đi chơi với cô ấy đi.”
Tống Nham cười lớn:
“Haha, được rồi. Lát nữa tôi đặt vé tàu cho cậu nhé, xem như—”
“Không cần.”
Tôi cắt ngang lời cậu ấy.
“Hôm nay tôi về rồi, đã mua vé tàu xong.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó mới lên tiếng:
“Cậu giận à?”
“Không.”
“Tôi giận gì chứ.”
Thật sự không giận.
Chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ.
Dạo gần đây tôi rất bận, gần như không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện liên quan đến cậu ấy nữa.
Tống Nham không hỏi thêm, giọng điệu cũng thay đổi:
“Vậy tôi tiễn cậu ra ga tàu cao tốc. Cậu đi chuyến mấy giờ?”
“Không cần đâu—”
Bước chân phía sau càng lúc càng gần.
Tôi quay đầu lại, thấy Giang Thịnh Hàn đang xách vali của tôi đi xuống.
Nhìn thấy tôi nhìn mình, cậu ấy mỉm cười, hỏi:
“Sao thế?”
Giọng nói không hề hạ thấp, đủ để người bên kia điện thoại nghe thấy rõ ràng.
“Ai đang ở bên cậu?”
Gần như ngay lập tức, Tống Nham truy hỏi.
“Giang Thịnh Hàn.”
Tôi trả lời thẳng thắn:
“Cậu ấy sẽ đưa tôi ra ga tàu cao tốc.”
“Vậy nhé, tôi cúp máy đây.”
Cúp điện thoại xong, tôi cùng Giang Thịnh Hàn xuống cầu thang, tiện tay giúp cậu ấy cầm túi nhỏ.
“Phiền cậu rồi.”
Cậu ấy xách chiếc vali lớn của tôi, trông có vẻ chẳng tốn chút sức lực nào:
“Không sao đâu.”
Kể từ tin nhắn hôm đó, cậu ấy thường xuyên nhắn tin với tôi.
Nhưng lại rất đúng mực, luôn biết dừng lại đúng lúc.
Không khiến tôi có chút cảm giác khó chịu nào.
Cậu ấy cũng hay rủ tôi ra ngoài—
Khi thì đi xem phim, khi thì dẫn tôi đến những quán ăn ngon cậu ấy tình cờ khám phá được.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, tôi đã dần trở nên quen thuộc với cậu ấy.
Người này thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất lại rất ấm áp, tính cách cũng khá thú vị.
Sau khi đưa tôi đến ga tàu cao tốc, Giang Thịnh Hàn rời đi.
Buổi chiều cậu ấy còn có trận đấu tập ở trường.
Tôi ngồi chờ trong khu vực đợi tàu.
Khoảng hai mươi phút sau, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa, càng lúc càng gần.
“Cậu chạy cái gì?! Nhìn đường đi chứ!”
“Xin lỗi.”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Tôi sững lại, theo phản xạ quay đầu nhìn.
Tống Nham đang chạy về phía tôi.
Cậu ấy dừng lại ngay trước mặt tôi, chống hai tay lên đầu gối, thở dốc mấy hơi rồi mới đứng thẳng người.
Nhìn tôi, giọng nói mang theo sự sốt ruột lẫn bực bội.
“Kỳ Lộc, cậu có ý gì?”
Sự xuất hiện bất ngờ của cậu ấy khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
“Gì cơ?”
“Kỳ Lộc, cậu có thể đừng trẻ con như vậy được không?”
Ánh mắt cậu ấy vô thức lướt qua màn hình điện thoại của tôi, đúng lúc đang dừng ở giao diện trò chuyện với Giang Thịnh Hàn.
Sắc mặt cậu ấy lập tức tối sầm.
“Vừa thấy tôi có bạn gái, cậu đã không chờ nổi mà đi dụ dỗ Giang Thịnh Hàn à?”
Lời này thật sự quá khó nghe.
Nét mặt tôi lạnh đi ngay lập tức.
“Cậu bị bệnh à? Chạy đến tận đây chỉ để sỉ nhục tôi sao?”
Tống Nham nghẹn lại, dường như đã bình tĩnh hơn một chút.
“Không, tôi không có ý đó…
“Ý tôi là, cậu và Giang Thịnh Hàn chẳng hề quen thân, cậu cũng không biết cậu ta là kiểu người thế nào.
“Không cần phải… tiếp cận cậu ta nhanh như vậy.”
Giọng cậu ấy càng lúc càng nhỏ, đáy mắt cũng thoáng qua một tia lúng túng.
Có lẽ, cậu ấy cũng chợt nhớ ra…
Bạn gái của cậu ấy cũng chỉ là một người mà cậu ấy mới gặp vài lần.
Cậu ấy còn công khai khoe khoang tình cảm trên vòng bạn bè.
Thế thì cậu ấy lấy tư cách gì để nói tôi đây?
Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy, đợi cậu ấy im bặt, rồi mới hỏi:
“Nói xong chưa?”
“Nói xong rồi thì cút đi.”
Tôi hiếm khi đối xử với cậu ấy tệ như vậy.
Nhưng tôi thực sự thấy thất vọng.
Tống Nham bây giờ đã không còn là thiếu niên mà tôi từng quen biết nữa.
Trước đây, tôi từng dành cho cậu ấy tất cả sự kiên nhẫn, thân thiện và thích thú.
Nhưng hiện tại, cậu ấy không còn xứng đáng nữa.
Lúc này, ga tàu cao tốc bắt đầu kiểm tra vé.
Tôi xách hành lý lên, không buồn để ý đến Tống Nham, người vẫn còn ngẩn ra tại chỗ.
Bình thản quẹt thẻ căn cước, bước vào cổng soát vé.
11
Sau khi nghỉ hè về nhà, tôi và Giang Thịnh Hàn vẫn luôn giữ liên lạc.
Tôi đang nằm dài trên sofa nghịch điện thoại thì mẹ đột nhiên gọi:
“Kỳ Kỳ, con đang yêu đấy à?”
Tôi giật mình suýt làm rơi điện thoại:
“Không có mà!”
“Mà sao cứ cười ngốc nghếch thế?”
Bà nhìn tôi đầy trêu chọc.
Mặt tôi nóng bừng, lập tức cúi đầu xuống.
Nhìn thấy phản ứng của tôi, mẹ tiếp tục hỏi:
“Không phải… là Tống Nham chứ?”
“Không phải!”
Tôi vội phủ nhận.
Mẹ nghe xong, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Tôi chợt suy nghĩ một chút, rồi hỏi lại:
“Mẹ không thích Tống Nham à?”
“Không phải là không thích.”
“Mẹ nhìn thằng bé lớn lên từ nhỏ.”
Mẹ nói, giọng điệu bình thản.
“Mẹ chỉ cảm thấy… hai đứa không hợp nhau.”
Tôi sững sờ.
“Sao lại không hợp?”
Mẹ bỗng trở nên nghiêm túc hơn:
“Bởi vì, khi ở bên nó, con không thực sự vui vẻ.”
“Có thể chính con cũng không nhận ra, nhưng con lúc nào cũng nhường nhịn nó.”
“Con nhớ nó thích ăn gì, nhưng nó không nhớ con thích ăn gì.”
“Con nhớ sinh nhật nó, nhưng nó thường chúc mừng con trễ hai, ba ngày.”
“Nó muốn đi đâu, con sẽ đi cùng nó.”
“Nhưng con muốn đi đâu, nó chưa chắc đã đi cùng con.”
“Kỳ Kỳ, con luôn là người cho đi.”
“Nhìn con giống như đang chăm sóc một đứa em trai hơn.”
“Mối quan hệ như vậy… không hợp để làm người yêu.”
Mẹ xoa đầu tôi, dịu dàng nói:
“Con gái của mẹ cũng xứng đáng được người khác yêu thương, chiều chuộng.”
Câu nói này như một nhát dao nhẹ nhàng, cắt vào lòng tôi.
Mũi tôi chợt cay xè.
Tôi há miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Chỉ vỏn vẹn mấy câu, mẹ đã chỉ ra sự bất bình đẳng trong suốt mười mấy năm tôi và Tống Nham ở bên nhau.
Và sự bất bình đẳng đó, trong mắt Tống Nham, lại là điều hiển nhiên.
“Còn cậu con trai bây giờ thì sao?”
Mẹ nhẹ nhàng hỏi.
Tôi ngẩn ra, cúi đầu nhìn vào cuộc trò chuyện với Giang Thịnh Hàn trên điện thoại.
【Cậu thích ăn cherry, cherry quê tôi rất ngọt, tôi đã gửi cho cậu một thùng, đang trên đường rồi.】
⋯⋯
【Lần trước cậu nói muốn đến Trường Bạch Sơn ngắm tuyết, kỳ nghỉ đông này tôi đi cùng cậu nhé?】
⋯⋯
【Hôm nay trời rất đẹp, cậu nói dã ngoại thú vị, nên tôi đã thử trải nghiệm một chút.】