Đúng Người, Sai Thời Điểm - Chương 1
01
“Mọi người, nhìn cái này nè.”
“Hahahaha, tối qua Kỳ Lộc đăng vòng bạn bè tỏ tình với tớ đấy!”
“Đúng là ngốc nghếch quá mà.”
Hai câu nói của cậu ấy như đóng đinh tôi tại chỗ.
Bàn tay đang định gõ cửa bỗng khựng lại giữa không trung, tôi sững sờ ngước lên, không thể tin vào tai mình.
Đứng bên ngoài phòng dụng cụ thể thao, tôi có thể nghe rõ mồn một giọng nói của Tống Nham và đám bạn thân của cậu ấy.
“Đỉnh thật đấy, Tống ca. Sao cậu còn giả vờ không biết? Kỳ Lộc chẳng phải thanh mai trúc mã của cậu sao? Hai người quen nhau hơn chục năm rồi, bên nhau thì quá hợp còn gì.”
Tống Nham bật cười hai tiếng.
“Kỳ Lộc không tệ.”
“Tớ và cô ấy từ tiểu học đã là bạn cùng bàn, rồi đến cấp hai, cấp ba, đại học cũng vậy. Nếu nói ngoài ba mẹ tớ ra, trên đời này còn ai hiểu tớ nhất, thì chắc chắn là cô ấy.”
“Nhưng tìm người yêu thì không thể chọn người quá thân được.”
“Một khi dây dưa vào rồi, sẽ rất khó để thoát ra.”
Cánh cửa phòng dụng cụ không đóng chặt, chỉ khép hờ.
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy Tống Nham lười biếng ngồi trên tấm thảm.
Có lẽ vừa tập luyện xong, trên người cậu ấy còn đọng lại một lớp mồ hôi mỏng.
Tống Nham không phải kiểu đẹp trai truyền thống.
Cậu ấy có làn da hơi ngăm, tóc cắt ngắn gọn gàng.
Nhưng ngũ quan cân đối, rất ưa nhìn, dáng người cao ráo, thân hình săn chắc, nên dù trong học viện thể thao vẫn có không ít người theo đuổi.
Đám bạn xung quanh tiếp tục trêu chọc, hỏi lý do.
Cậu ấy ngửa đầu suy nghĩ một chút.
Không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi bỗng nở nụ cười.
Rồi nói: “Kỳ Lộc là người… rất có tình có nghĩa. Nhưng cô ấy nghiêm túc với tình cảm quá, điều đó khiến tớ có chút sợ hãi.”
Có tình có nghĩa…
Thì ra có một ngày, trong miệng của Tống Nham, cái gọi là “có tình có nghĩa” của tôi cũng sẽ trở thành một lời chê bai.
Trở thành cái cớ để cậu ấy từ chối tôi.
Cách cửa mỏng manh ngăn cách hai người chúng tôi.
Tôi sững sờ nhìn cậu ấy.
Thời gian dường như quay ngược lại trong khoảnh khắc này.
Tôi và Tống Nham quen nhau từ thuở nhỏ. Học kỳ đầu năm lớp hai, cậu ấy chuyển trường từ nơi khác đến và trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Cậu ấy cho tôi một chiếc bánh quy nhỏ, thế là tôi kéo cậu ấy hòa nhập vào nhóm bạn của mình.
Hồi bé, Tống Nham có làn da đen sạm, dáng người mũm mĩm.
Những đứa trẻ ở độ tuổi đó thường không hiểu chuyện, rất thích đặt biệt danh chế giễu người khác.
Tôi từng bắt gặp cậu ấy bị mấy cậu con trai vây lại trong góc lớp.
Tống Nham sợ đến mức bật khóc.
Tôi lao lên, mạnh mẽ kéo cậu ấy ra ngoài.
Cậu ấy luôn mang đồ ăn ngon cho tôi, nên trong ý thức của tôi, cậu ấy đã là bạn mình rồi.
Mà đã là bạn, thì phải có nghĩa khí.
Tôi làm ầm lên, ép mấy cậu con trai kia phải xin lỗi.
Thậm chí còn dọa sẽ mách thầy cô, khiến bọn họ miễn cưỡng thỏa hiệp.
Tống Nham nhận được lời xin lỗi qua loa, còn tôi thì có thêm biệt danh “đứa mách lẻo”.
Từ đó trở đi, cậu ấy bắt đầu thân thiết với tôi hơn.
Lên cấp hai, Tống Nham dần cao lớn, vóc dáng cũng thon gọn hơn.
Cậu ấy bộc lộ năng khiếu thể thao, trở thành gương mặt quen thuộc trong các cuộc thi của trường.
Nhưng thành tích học tập của cậu ấy lại rất tệ, mỗi lần thi cử đều nằm cuối bảng.
Tôi bắt đầu kèm cậu ấy học, cố gắng kéo cậu ấy tiến bộ.
Có lúc cậu ấy thấy phiền, bực dọc nói:
“Kỳ Lộc, cậu là mẹ tớ à? Đừng có quản tớ nữa!”
“Ồ.”
Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu, thu dọn sách vở rồi về nhà.
Sau đó, tôi im lặng suốt một tuần, không nói với cậu ấy câu nào.
Một tuần sau, cậu ấy chủ động nhượng bộ.
Vừa cầm sách vừa cười hì hì sáp lại gần tôi.
“Kỳ giáo sư, tớ có một câu hỏi!”
“Kỳ giáo sư, dạy tớ đi mà?”
…
Tôi lúc nào cũng dễ bị cậu ấy làm mềm lòng.
Thế là cứ thế, hết lần này đến lần khác, chúng tôi lại hòa giải.
Tôi kéo cậu ấy đi cùng mình, từ cấp hai đến cấp ba.
Nhưng lên cấp ba, thành tích của Tống Nham hoàn toàn không theo kịp nữa.
Cậu ấy quyết định đi theo con đường thể thao, ngoài giờ học còn phải tập luyện mỗi ngày.
Chúng tôi gặp nhau ít dần.
Thỉnh thoảng, vào thứ sáu, cậu ấy sẽ chạy về trường.
Một khuôn mặt rám nắng ghé sát vào khung cửa sổ lớp học, tìm kiếm tôi giữa đám đông.
Khi nhìn thấy tôi, cậu ấy sẽ cười.
Hàng răng trắng sáng lộ ra trông thật ngốc nghếch.
Cậu ấy giơ xiên thịt nướng vừa mua bên đường lên, cố gắng dụ dỗ tôi.
Bị giáo viên phát hiện, cậu ấy sẽ nhanh chóng bỏ chạy.
Có lẽ ngay cả chính cậu ấy cũng không biết rằng…
Trong cuộc sống cấp ba khô khan và bận rộn của tôi, cậu ấy là một trong số ít những niềm vui bất ngờ.
2
Buổi tự học tối năm lớp 12, chúng tôi thường tan học rất muộn.
Lúc đó, Tống Nham dường như có nguồn năng lượng vô tận.
Biết tôi sợ tối, dù ban ngày đã tập luyện mệt nhoài, buổi tối cậu ấy vẫn đến trường đón tôi tan học.
Trên con đường vắng người, giọng cậu ấy vang to:
“Kỳ Lộc, không có tớ, cậu sống sao đây?”
Cậu ấy áp sát mặt tôi, muốn nhìn thấy dáng vẻ tôi xấu hổ nổi giận.
Nhưng tôi chỉ nhướng mày:
“Chẳng sao cả, lớp trưởng đi cùng đường với tớ, tớ có thể đi với cậu ấy.”
“Tch…”
Cậu ấy làm mặt quỷ:
“Nhìn cậu ta gầy như que củi, chẳng đáng tin chút nào.”
Nhưng phải thừa nhận rằng, nhờ có cậu ấy, quãng đường về nhà sau khi tan học của tôi luôn tràn đầy cảm giác an toàn.
Trước kỳ thi tuyển sinh thể thao, Tống Nham đã tìm đến tôi.
Cậu ấy nói:
“Kỳ Lộc, tớ muốn thi vào Đại học Thể dục Thể thao A. Tớ đã tra thử rồi, gần đó có Đại học Khoa học và Công nghệ, với thành tích của cậu, chắc chắn có thể đỗ.”
“Hay là chúng ta cùng nhau lên đại học đi?”
Tôi vừa làm bài tập vừa liếc cậu ấy một cái:
“Sao? Cậu sợ ở một mình à?”
“Sợ cái gì chứ?”
Tống Nham ngồi trên bàn học, đung đưa hai chân.
“Tớ chỉ nghĩ rằng, nếu sau này vào đại học, tớ vẫn có thể che chở cho cậu.”
“Cậu quá trọng tình cảm, như vậy rất dễ bị người khác lợi dụng. Nếu chúng ta học cùng trường, ai bắt nạt cậu, chỉ cần nói một tiếng, tớ lập tức đấm người đó một trận ngay.”
“Kỳ Lộc, cơ hội tốt thế này, cậu không muốn nắm lấy à?”
Tay tôi khựng lại giữa không trung.
Tim cũng bất giác lỡ một nhịp.
Tôi cúi đầu, vùi cằm vào cổ áo, lí nhí đáp:
“Biết rồi, phiền quá, đi đi.”
“Trời ạ! Kỳ Lộc, cậu thật có nghĩa khí!”
Cậu ấy bật dậy, một tay ôm lấy vai tôi, lắc lắc mấy cái.
“Vậy cố lên nhé, học bá Kỳ!”
Chiều hôm đó.
Chỉ vì một hành động vô ý của cậu ấy, trái tim tôi cứ bồi hồi mãi.
Chỉ vì một câu “cố lên” của cậu ấy.
Dường như tôi đã có thêm một mục tiêu để phấn đấu.
Tôi dành gấp đôi thời gian, nỗ lực học tập, giải đề.
Chỉ để có thể biến mục tiêu này trở nên chắc chắn hơn một chút.
Nghĩ kỹ lại, hình như tôi luôn là người nhường nhịn Tống Nham.
3
Năm nay là năm thứ mười ba tôi và Tống Nham quen biết nhau.
Cũng là năm thứ tư tôi thầm thích cậu ấy.
Một ngày trước, tôi thức trắng cả đêm, dồn hết dũng khí để đăng một bài tỏ tình chỉ mình cậu ấy có thể thấy trên vòng bạn bè.
Bây giờ, vì bài đăng đó, tôi trở thành trò cười.
Trong phòng dụng cụ, một người bạn cùng phòng của Tống Nham bỗng lên tiếng:
“À đúng rồi, mấy hôm trước có một cô gái khoa múa gửi thư tình cho cậu phải không? Sao rồi?”
Tống Nham sững lại một chút, rồi cười nhạt:
“Đương nhiên, cưa đổ rồi!”
“Uầy, Tống ca giỏi đấy! Cô gái đó vừa xinh lại vừa có dáng người đẹp, cậu đúng là có phúc!”
Tống Nham nhướng mày, có chút đắc ý:
“Thế nên mới nói, tìm người yêu thì phải tìm kiểu như vậy.”
“Cô ấy chơi bời thoải mái, sau này dù có chia tay cũng rất dứt khoát.”
Những người xung quanh gật gù tán đồng.
Rồi lại hỏi cậu ấy:
“Chuyện cậu có bạn gái, thanh mai trúc mã của cậu đã biết chưa?”
Nghe đến đây, nét mặt của Tống Nham thoáng vẻ mất kiên nhẫn.
Cậu ấy đưa tay vò tóc.
“Chưa biết, tạm thời cứ giấu đã.”
“Phiền phức lắm.”
Bên ngoài cánh cửa, tôi siết chặt bức thư trong tay.
Lá thư này tôi đã chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần mới dám viết ra.
Nhưng giờ đây, nó không còn ý nghĩa gì nữa.
Nó, cùng với tôi, đã trở thành một trò cười.
Các đốt ngón tay tôi vì siết quá chặt mà trắng bệch.
Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống đất, bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười của Tống Nham.
Tôi không muốn nghe tiếp nữa.
Càng không muốn cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này của tôi.
Vì thế, tôi giơ tay, mạnh mẽ lau đi những giọt nước mắt vừa ầng ậng nơi khóe mi.
Sau đó quay người rời đi.
Nhưng…
Phía sau tôi từ khi nào lại có một bức tường?
Còn gần như vậy?!
Không kịp né tránh, tôi va thẳng vào đó.
Không đau lắm, nhưng rất rắn chắc…
Cảm giác ấm nóng từ “bức tường” khiến tôi bị bật ngược ra sau mấy bước.
Đứng vững rồi, tôi ngước mắt nhìn lên.
Dù ngược sáng, tôi vẫn nhận ra khuôn mặt đó.
Giang Thịnh Hàn.
Đội trưởng đội bóng rổ của học viện nơi Tống Nham theo học.
Cậu ấy rất cao, dáng người vạm vỡ, rắn chắc.
Gương mặt sắc nét, góc cạnh, lạnh lùng như một nhân vật trong game FPS, tỏa ra khí thế “người lạ chớ lại gần”.
Dáng vẻ cậu ấy trông chẳng hiền chút nào.
Nhưng không thể phủ nhận, sự nam tính gai góc đó vẫn thu hút không ít người.
Mỗi lần có trận đấu bóng rổ, một nửa số nữ sinh đến xem không phải vì trận đấu, mà là vì cậu ấy.
Tôi từng đi xem một trận của cậu ấy, bị Tống Nham kéo theo.
Hai người họ ở ký túc xá sát bên nhau, quan hệ khá thân thiết.
Nên tôi cũng có chút ấn tượng về cậu ấy.
Nhưng lúc này đây, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Cậu ấy đứng đây bao lâu rồi?
Nghe được những gì rồi?
Tôi rối bời, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Chỉ biết cúi đầu tránh ánh mắt cậu ấy, muốn lách qua mà rời đi.
Nhưng đúng lúc này…
Cánh cửa phòng dụng cụ bị ai đó kéo ra từ bên trong.
“Ai đấy?”
Nghe thấy tiếng động, Tống Nham bước ra.
Tôi giật mình hoảng loạn, theo bản năng giấu lá thư tình ra sau lưng.
Khi nhìn thấy tôi, cậu ấy đứng sững lại.
Một lúc lâu không nói gì.
Tôi không biết gương mặt mình lúc này trông như thế nào.
Nhưng chắc chắn là rất tệ.
“Kỳ Lộc… Cậu… đến đây bao lâu rồi?”
Hiếm khi nào, trong giọng nói của Tống Nham lại có chút hoảng hốt.
Cậu ấy đang sợ điều gì?
Sợ tôi nghe thấy những lời vừa rồi sao?
Tôi bỗng cảm thấy buồn cười.
Ngước lên nhìn khuôn mặt quen thuộc đến mức in sâu trong trí nhớ.
Lòng tôi như có một vết nứt lớn, gió lạnh không ngừng tràn vào, đau đến tê dại.
Tôi khẽ cong môi, định mở miệng nói gì đó.
Nhưng…
Lá thư giấu sau lưng, đã bị ai đó nhẹ nhàng rút đi.
Tôi giật mình, quay đầu nhìn “thủ phạm”.
Giang Thịnh Hàn.
Cậu ấy không nhìn tôi, chỉ cúi đầu xem lá thư.
Rồi nhẹ nhàng đọc lên.
“Khoảnh khắc dũng cảm nhất trong đời tôi—Gửi đến…”
Tôi bỗng nhiên mở to mắt, lao đến định giật lại.
Nhưng ngay lúc đó, giọng cậu ấy đổi hướng:
“Giang Thịnh Hàn.”
Sau đó, cậu ấy nhét phong thư màu hồng vào túi áo.
“Cho tôi à? Cảm ơn nhé.”
Tôi sững sờ nhìn cậu ấy.
Mà bên cạnh, ngay giây phút cái tên ấy vang lên, sắc mặt của Tống Nham lập tức thay đổi.