Đúng Người Đúng Thời Điểm - Chương 7
10
Nhưng tôi biết, đó là sự thật.
Tai nạn xe cộ xảy ra vào ngày Giang Thu Ngôn kết hôn.
Trước đó, chúng tôi được trường cấp ba cũ mời về tham gia hội cựu học sinh, giáo viên chủ nhiệm cũ bảo chúng tôi quay một video trưởng thành lấy chủ đề ‘Luôn tiến về phía trước’, để chiếu cho các em học sinh khóa dưới xem.
Cứ như thế, tôi ngồi lên xe của Cố Phỉ, chọn một quãng đường để quay video.
Theo kịch bản đã chuẩn bị từ trước, tôi ngồi ở ghế phụ vừa điều chỉnh thiết bị quay phim, vừa trao đổi vấn đề góc quay với Cố Phỉ, đó là lần ở chung hòa bình nhất của chúng tôi kể từ sau khi thi đại học.
Quá trình quay phim rất suôn sẻ, trên đường về, tôi yên lặng dựa vào cửa sổ xe, ngắm nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài chứ không nói thêm gì nữa, sau đó tôi bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Cố Phỉ reo lên.
Cậu ấy vô thức ấn vào loa ngoài của ô tô, ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của Giang Thu Ngôn vang lên:
“Cố Phỉ, hôm nay là ngày cưới của em, em quên gởi thiệp mời cho anh, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, đều là bạn bè cả, lát nữa em sẽ gởi thời gian và địa điểm của lễ cưới cho anh.”
Sau tiếng ngắt điện thoại, bên trong xe rơi vào im lặng, lúc tôi đang định nói mình sẽ xuống xe ở đây rồi tự bắt taxi về, cậu ấy đột ngột quay đầu xe.
Tôi biết, cậu ấy muốn đến lễ cưới.
Nhưng rất tiếc, không thể đến được.
Bởi vì chúng tôi đã bị một chiếc xe tải tông phải ngay sau đó.
Cảm giác lục phủ ngũ tạng đảo lộn hết cả lên đó thật sự rất đau, nhưng khi đau đến mức tê liệt, tôi lại cảm thấy mình như được giải thoát.
Trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy Cố Phỉ yếu ớt gọi vài tiếng “Thiển Thiển”, sau đó chính là câu nói nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu, xin tôi đừng phá hoại duyên phận của cậu ấy và Giang Thu Ngôn đó.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về lúc mình mới vào lớp mười chưa được bao lâu.
Tôi không biết câu nói “Vậy thì tốt” đó của Cố Phỉ, và giấc mơ liên tục xuất hiện ấy có ý nghĩa gì.
Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Lần thứ hai tôi gặp lại Cố Phỉ là vào ngày mẹ cậu ấy xuất viện.
Tôi đem phần canh đã nấu đến nhà cậu ấy thay mẹ tôi.
Sau đó tôi đã ở lại nói chuyện với bà ấy một lát, nghe bà ấy kể lại những chuyện ngày xưa.
Bà ấy lục những tấm ảnh trước đây ra, cầm lấy tấm ảnh tôi và Cố Phỉ chụp cùng nhau khi giành được giải thưởng trong cuộc thi hồi cấp hai, rồi nói:
“Thời gian qua nhanh thật đấy, năm xưa lúc sắp sinh, dì và mẹ cháu đã nằm cùng một phòng bệnh, cháu chỉ sinh sau Cố Phỉ một ngày, mới đó thôi mà đã hơn hai mươi năm rồi.”
“Thiển Thiển à, cháu vẫn xinh đẹp như lúc nhỏ vậy, lúc đó bố của Tiểu Phỉ thích cháu lắm, lúc ông ấy bế cháu, cháu không hề ồn ào hay khóc lóc, chỉ yên lặng mỉm cười mà thôi.”
“Sau này lớn hơn một chút, cháu và Tiểu Phỉ cứ dính lấy nhau cả ngày, mấy người lớn chúng ta còn nói, hai đứa nhất định sẽ đến với nhau khi trưởng thành.”
Tôi mỉm cười rồi tiếp lời bà ấy:
“Dì à, đây đều là những chuyện lúc nhỏ, không thể coi là thật được.”
Bà ấy vỗ vỗ tay tôi, thở dài:
“Là Tiểu Phỉ không có phúc, hiện tại khoảng cách giữa cháu và nó ngày một lớn hơn, nó không còn xứng với cháu nữa.”
Tôi cười khẽ, định nói suy nghĩ này của bà ấy không đúng:
“Dì à, không có gì là xứng hay không xứng cả, quan trọng là hai người có phải là người cùng đường hay không thôi.”
Có lẽ bà ấy đã hiểu sai ý của tôi, bà ấy nói với tôi:
“Dì nghe Tiểu Phỉ nói nó đang chuẩn bị thi thạc sĩ, thi vào ngôi trường ban đầu nó chọn lúc thi đại học, vừa hay cũng là thành phố cháu học đại học, đến lúc đó…”
Tôi nhẹ nhàng cắt ngang lời bà ấy: “Dì à, cháu sắp đi du học rồi.”
“Còn nữa, cháu đã có bạn trai rồi, nhưng vẫn chưa kịp nói cho bố mẹ cháu biết.”
Đúng lúc Cố Phỉ vào bếp rửa tay sau khi về nhà, chúng tôi ngồi trên sô pha trong phòng khách, tôi không biết cậu ấy có nghe thấy hay không, nhưng cậu ấy chỉ yên lặng đứng đó đưa lưng về phía tôi.
Rất lâu sau cũng không hề di chuyển.
Bầu không khí yên tĩnh vài giây, có lẽ mẹ Cố Phỉ muốn làm dịu bầu không khí nên đã hỏi đến bạn trai của tôi.
Tôi mỉm cười kể về quá trình quen biết anh ấy.
Anh ấy là người cùng tham gia thi đấu với tôi, dịu dàng, sáng suốt, khiêm tốn, kỷ luật, học liên thông từ bậc đại học đến tiến sĩ, năm nào anh ấy cũng giành được giải Quốc gia, cũng nhận được rất nhiều giải thưởng khi tham gia các kỳ thi khác nhau, anh ấy biết thư pháp, biết đánh cờ, còn biết chơi trống.
Sau đó, tôi tìm một tấm ảnh anh ấy đang phát biểu tại diễn đàn học thuật trong điện thoại.
Xem xong, tôi nói với bà ấy:
“Anh ấy là người cháu thích, cũng là bạn đồng hành của cháu.”
Chủ đề nói chuyện kết thúc tại đây.
Sau đó, trên đường về tôi đột nhiên nhớ đến cảnh Cố Phỉ đứng trước bồn rửa tay xắn tay áo, trên cánh tay cậu ấy có một vết sẹo rất mờ.
Đó là vết sẹo xóa hình xăm.
Trong chốc lát, thời gian như chồng chéo lên nhau.
Cái tên từng bị gạch rất nhiều lần trên giấy nháp nhưng vẫn rõ ràng, là tín hiệu bắt đầu của cậu ấy và Giang Thu Ngôn.
Hiện tại hình xăm mờ nhạt trên cánh tay cậu ấy, lại trở thành ký hiệu cho sự kết thúc của bọn họ.
Sự bùng nổ hoocmôn đột ngột trong những năm tháng tuổi trẻ, cuối cũng cũng biến mất như thủy triều.