Đúng Người Đúng Thời Điểm - Chương 6
9
Hiện tại, cũng coi như là đã sửa lại quỹ đạo sai lầm ở kiếp trước theo hướng đúng đắn, đi trên con đường vốn dĩ nên như vậy.
Chỉ có điều, mặc dù tôi không lấy trộm bức thư tình sau khi bắt đầu lại lần nữa, nhưng tôi cũng không vì thế mà cố ý xa lánh Cố Phỉ của kiếp này, ít nhất là trước khi thi đại học, tất cả mọi thứ vẫn giống hệt kiếp trước.
Chỉ là sau này, suy cho cùng thì chúng tôi cũng sống trong vòng tròn khác nhau suốt bốn năm, thế nên khi họp lớp, chúng tôi không hề nói với nhau câu nào từ lúc gặp gỡ cho đến khi buổi tiệc kết thúc.
Thật ra mối quan hệ ngày càng xa cách này không hề ảnh hưởng gì đến tôi, thế nên tôi cũng không chủ động tìm cậu ấy hòa giải.
Cho đến khi mẹ cậu ấy bị bệnh phải nhập viện.
Mẹ tôi đưa tôi đến thăm mẹ cậu ấy, sau khi đặt trái cây mình mang đến xuống, tôi ngồi trong căn phòng tràn ngập mùi nước sát trùng, nghe mẹ tôi và mẹ cậu ấy nói về những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày.
Sau đó, tôi ra ngoài nghe một cuộc gọi, lúc quay lại thì tình cờ gặp Cố Phỉ bên bồn hoa.
Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác màu đen, giữa chân mày tràn đầy sự mệt mỏi và buồn phiền, đầu ngón tay kẹp nửa điếu thuốc đang cháy dở.
Vẻ mặt quen thuộc này khiến tôi ngây người trong chốc lát.
Ở kiếp trước, cậu ấy thường có vẻ mặt này khi gặp phải cản trở trong các dự án nghiên cứu khóa học, hoặc là những khi muốn níu kéo Giang Thu Ngôn nhưng không được.
Lúc đó, mặc dù cậu ấy rất nổi tiếng, nhưng vẫn âm thầm cố gắng rất nhiều, bởi con đường học thuật luôn gian khổ và cô đơn như vậy.
Còn về phần níu kéo Giang Thu Ngôn, thật ra Cố Phỉ đã từng đi tìm cô ấy sau khi có được thành công nhất định, cũng từng liên lạc lại với cô ấy.
Lúc đó, tất cả các mối quan hệ, nguồn lực, các mối xã giao của Cố Phỉ đều ở thành phố cậu ấy học đại học, hơn nữa phần lớn thời gian cậu ấy đều ở trong phòng thí nghiệm, thế nên nếu so với những cậu ấm con nhà giàu vừa có tiền, vừa có thời gian rảnh đang theo đuổi Giang Thu Ngôn, thì cậu ấy chẳng hề chiếm ưu thế.
Cuối cùng, sau nửa năm Cố Phỉ theo đuổi mình, Giang Thu Ngôn đã từ chối cậu ấy, và hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cậu ấy.
Từ đó, cậu ấy không bao giờ có được ánh trăng sáng ấy nữa.
Mà tội danh lấy trộm thư tình, ngăn cản họ ở bên nhau cũng theo tôi suốt cả đời.
Dù gì thì đứng từ góc độ của cậu ấy, nếu như năm đó cậu ấy học cùng trường đại học với Giang Thu Ngôn, hai người vẫn luôn ở bên nhau, thì chắc chắn kết quả sẽ khác.
Hiện tại nhìn cậu ấy đang ngồi đây, tôi không biết tại sao cậu ấy lại lộ ra vẻ mặt như vậy, khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy đã dập tắt điếu thuốc trên tay.
Sau đó đứng dậy, bình tĩnh đi về phía tôi, giọng nói cậu ấy hơi khàn vì hút thuốc:
“Lần trước gặp mặt không kịp chào hỏi, Ôn Thiển, cậu đã thay đổi rất nhiều, trở nên càng xinh đẹp, càng giỏi giang hơn rồi…”
Dừng một lúc, dường như cậu ấy có chút hổ thẹn nói xin lỗi tôi:
“Năm đó không hiểu biết, vì lo lắng cô ấy hiểu lầm, sợ tình cảm bị ảnh hưởng, thế nên đã nói chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, quả thật là do tôi chưa chín chắn.”
Tôi yên lặng đợi cậu ấy nói hết, sau đó thản nhiên mỉm cười nhìn cậu ấy, hào phóng đáp lại:
“Không sao cả, Cố Phỉ, chúng ta vốn là bạn bè bình thường.”
Nếu không còn có quan hệ gì nữa chứ?
Vẻ mặt cậu ấy hơi cứng đờ rồi sa sầm hẳn, sau đó nhìn ánh hoàng hôn đang dần khuất trên bầu trời, bật cười như tự chế giễu bản thân mình, thất vọng nói:
“Thật ra sau này tôi đã tưởng tượng vô số lần, nếu như năm đó tôi không nhìn thấy bức thư tình đó, thì hiện tại sẽ như thế nào.”
Tôi tiếp lời cậu ấy, giọng điệu có hơi hờ hững:
“Sẽ không đâu, bức thư tình được đặt ngay đó, cậu không thể nào không nhìn thấy được.”
Cậu ấy bỗng nghiêng đầu nhìn tôi:
“Vậy nếu có người lấy nó đi thì sao?”
Tôi sững người trong giây lát, tôi còn chưa kịp nói gì đã nghe cậu ấy hỏi:
“Ôn Thiển, nếu như cậu nhìn thấy bức thư đó trước, cậu có lấy nó đi không?”
Tôi nhìn kỹ vẻ mặt của cậu ấy, muốn tìm kiếm điều gì đó nhưng lại chẳng phát hiện được gì, thế là tôi bình tĩnh lắc đầu:
“Không, tôi sẽ không lấy bức thư.”
Chúng tôi im lặng tránh né ánh mắt nhau, cậu ấy bỗng bật cười, giống như là cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, câu ấy lặp đi lặp lại một câu như thể rất vui:
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Sau đó cậu ấy lại nói:
“Sau khi chia tay, tôi cứ liên tục mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy năm đó cậu lấy bức thư tình đó đi, cuối cùng tôi và cô ấy không đến với nhau.”
“Nhưng lại hận cậu cả một đời.”
“Cuối cùng, vì tôi mà chúng ta ch//ết trong một vụ tai nạn xe cộ.”
“Cảm giác ấm nóng của m//áu tươi rất chân thực, cứ như là đã từng xảy ra vậy.”
Tôi “ồ” một tiếng, tôi định quay lại phòng bệnh nên nhẹ nhàng nói với cậu ấy:
“Tất cả đều là giả thôi, không cần để ý làm gì.”