Đừng Để Cô Ấy Gánh Tội Thay - Chương 2
5
Tần Trạm ở nhà tôi suốt một tuần.
Mẹ anh ta gọi tới mười hai cuộc điện thoại.
Năm cuộc đầu là năn nỉ anh ta về nhà, mấy cuộc sau thì chuyển sang mắng chửi thậm tệ, nào là đồ bất hiếu, đáng lẽ phải bóp chết từ khi mới sinh ra.
Nghe đến đây, tôi lập tức bịt tai Tri Tri lại.
Con bé còn nhỏ, không thể để nó biết trên đời này lại có loại mẹ như thế.
Tần Trạm nghe cũng phát chán, nên ngay khi khu dân cư thông báo dỡ phong tỏa, anh ta nói với mẹ rằng ngày mai sẽ về nhà.
Tối hôm đó, tôi thấy Tần Trạm đang thu dọn hành lý.
Chỉ là… tại sao anh ta lại bỏ cả đồ của tôi và Tri Tri vào vali?
Tôi liền ngăn lại:
“Vợ cũ mà vào nhà anh thì không hợp lý đâu. Anh tự về đi.”
Tần Trạm liếc tôi một cái, tay vẫn không ngừng lại:
“Em không muốn xem Tần Phương Ngữ gặp xui xẻo à?”
Tôi còn chưa kịp đáp, Tần Trạm đã nói tiếp:
“Thôi bỏ đi, tôi cứ tưởng em thích xem mấy cảnh kích thích như thế.”
Vừa nói, anh ta vừa làm động tác định lấy đồ của tôi ra khỏi vali.
Đầu óc tôi còn chưa kịp phản ứng, tay đã nhanh hơn, ngăn lại động tác của anh ta.
Tần Trạm nhướng mày nhìn tôi.
Tôi nghiến răng:
“Đi thì đi!”
Hừ, đàn ông đúng là biết cách nắm thóp tôi.
Tần Trạm bật cười, cúi người định hôn lên trán tôi.
Tôi lập tức đưa tay chặn trước ngực anh ta, nghiêm túc nói:
“Tần tiên sinh, đừng tùy tiện hôn vợ cũ, ảnh hưởng không tốt đâu.”
Tần Trạm:
“…”
Tống Tri Vi bé bỏng đang chăm chú bới tung đống đồ trong vali, nghe thấy tiếng nói liền cười toe toét.
Tôi ngáp một cái, bế con bé lên:
“Đi thôi, đi ngủ nào.”
Chỉ để lại Tần Trạm một mình thu dọn hành lý.
6
Đoán chừng Tần Phương Ngữ biết hôm nay Tần Trạm sẽ về nhà, nên đã chuẩn bị sẵn màn kịch từ trước.
Vì vậy, vừa bước vào phòng khách, chúng tôi đã thấy Tần Phương Ngữ xõa tóc ngồi bệt dưới đất, giọng đầy ai oán:
“Chắc chắn là tại em, nên anh trai mới không muốn về nhà.”
“Đều là lỗi của em, em không nên làm anh trai không vui.
Mẹ, con xin lỗi.”
“Chỉ cần em đi, quan hệ giữa anh trai và mọi người sẽ tốt đẹp trở lại!”
Nghe giọng điệu đậm chất “trà xanh” của cô ta, tôi và Tần Trạm không hẹn mà cùng nhíu mày.
Nhưng mẹ Tần Trạm lại chẳng nhận ra.
Bà ta ngồi xuống ôm lấy Tần Phương Ngữ vào lòng, miệng không ngớt gọi:
“Bảo bối của mẹ, tim gan của mẹ.”
Thậm chí còn tuyên bố:
“Thằng bất hiếu đó, tốt nhất cả đời đừng về nhà nữa!”
Rồi vừa quay đầu lại đã thấy tôi và Tần Trạm đang đứng cạnh nhau.
Ồ, còn đang bế theo một đứa trẻ nữa.
Mẹ Tần Trạm giật mình, ngã phịch xuống đất:
“Hai đứa về khi nào vậy?”
Tần Phương Ngữ nghe tiếng động cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức biến đổi như gặp phải ma quỷ:
“Hai người chẳng phải đã ly hôn rồi sao? Cô về đây làm gì?”
Tôi vừa ngắm lớp trang điểm của cô ta, vừa mỉm cười nói:
“Đến tiễn cô một đoạn đường đấy.”
Còn chưa kịp để Tần Phương Ngữ phản ứng, tôi đã bổ sung thêm:
“Muốn chết thì nhanh lên, tôi đang vội.”
Mẹ Tần Trạm vừa thoát khỏi trạng thái kinh ngạc khi thấy tôi bế theo con nhỏ, lại nghe tôi nói như vậy thì lập tức chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng:
“Đồ vô giáo dục, ai cho mày nói chuyện với Phương Ngữ như thế hả?”
Tôi còn chưa mở miệng, Tần Trạm đã đứng chắn trước mặt tôi:
“Cô ấy là chị dâu, Tần Phương Ngữ là em gái, tại sao không thể nói như vậy?”
Tôi ôm con gái, yên tâm núp sau lưng Tần Trạm.
Tần Trạm ra mặt, sức chiến đấu quả nhiên mạnh hơn hẳn.
Trước đây anh ta không bênh vực tôi vì tôi chưa bao giờ nói rõ mọi chuyện.
Một là vì tôi có thể tự xử lý, hai là vì anh ta lúc nào cũng đi công tác xa.
Chẳng lẽ lại bắt anh ta bay về đây giúp tôi rồi hôm sau lại bay đi sao?
Nhỡ gặp tai nạn máy bay gì đó, Tần Phương Ngữ chắc sẽ vui mừng chết mất.
Tần Phương Ngữ đứng dậy, mắt rưng rưng lệ:
“Anh, có phải anh vẫn còn giận chuyện cổ phần không? Đó là quyết định của mẹ, em cũng chẳng có cách nào khác.”
Tôi chen vào:
“Vậy cô đừng lấy nữa, đỡ phải khó xử.”
Mặt Tần Phương Ngữ lập tức biến sắc.
Cô ta cắn môi, liếc nhìn Tần ba đang ngồi im trên ghế sofa rồi nói:
“Là các cổ đông nói anh đã ly hôn, sau này có rủi ro nên em mới…”
“Nếu hai người muốn tái hôn thì càng tốt.”
“Chỉ là, nhìn tuổi của đứa bé này, anh nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Tốt lắm.
Không chỉ cố tình lôi tôi vào cuộc mà còn bịa đặt rằng con gái tôi là con hoang không cha rõ ràng.
Tôi giao Tri Tri đang ngủ say cho Tần Trạm, rồi bước thẳng đến trước mặt Tần Phương Ngữ.
Cô ta hoảng sợ, lùi lại một bước.
Tôi giơ tay lên, trước ánh mắt kinh hãi của cô ta, tát mạnh một cái.
“Hồi đó không lôi cô từ trên giường bệnh xuống ném ra giữa đường là tôi sai rồi.”
Ăn thêm chút bụi đất, miệng mới sạch sẽ hơn được.
Mẹ Tần Trạm thấy vậy định lao tới ngăn tôi lại.
Tôi tranh thủ cơ hội, tặng thêm cho bên má còn lại của Tần Phương Ngữ một cái tát:
“Nhưng giờ bù lại cũng chưa muộn, thay mẹ cô dạy dỗ cô một chút.”
Tần Phương Ngữ sững sờ, ngay sau đó hét lên chói tai.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Tần Trạm, không khỏi cảm thán.
Một năm không gặp, sức chịu đựng của Tần Phương Ngữ đúng là yếu đi thật.
Tần Trạm khẽ cười, hỏi tôi:
“Thoải mái rồi chứ?”
Tôi gật đầu:
“Sảng khoái vô cùng.”
Mẹ của Tần Trạm nhìn anh ta bằng ánh mắt không thể tin nổi:
“Con cứ để mặc nó bắt nạt em gái con như vậy à?”
Tần Trạm dựa lưng vào ghế sofa, nhướng mày nói:
“Con sẽ dùng cổ phần để bồi thường cho cô ta, thế nào?”
Vừa nghe câu này, mắt của Tần Phương Ngữ và mẹ cô ta lập tức sáng rực.
Ngay cả ba của Tần Trạm cũng nhíu mày:
“Chuyện cổ phần không phải trò đùa, không được lấy ra đùa giỡn.”
Tôi suýt phì cười.
Nói nghe hay thật đấy, Tần Phương Ngữ gây rối suốt một năm nay, cũng đâu thấy ông ta ra mặt ngăn cản?
Tần Phương Ngữ vội vàng lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần ra, đặt ngay trước mặt Tần Trạm, còn không quên liếc mắt khiêu khích tôi:
“Anh à, chúng ta đều là người một nhà, em cũng chỉ lo anh bị người ngoài lừa gạt thôi mà.”
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ta:
“Chưa ăn đủ bạt tai à?”
Tần Phương Ngữ lập tức câm nín.
Tần Trạm nhìn qua bản hợp đồng vài lần rồi nói:
“Cổ phần tôi không cần, nhưng tôi có một điều kiện: từ nay đoạn tuyệt quan hệ với các người.”
“Sau này dù nhà họ Tần có trở thành gia tộc trăm tỷ hay nghèo rớt mùng tơi phải đi ăn xin, cũng đừng liên lạc với tôi nữa.”
“Hôm nay tôi đưa vợ con đến đây chào tạm biệt, cũng là để con gái tôi mở mang tầm mắt.”
Ba của Tần Trạm nhíu mày:
“Con lại nổi cơn gì thế? Không muốn chuyển nhượng thì thôi, sao lại nói năng khó chịu như vậy?”
Mẹ của Tần Trạm cũng có vẻ cảm thấy mình hơi quá đáng, nhẹ giọng:
“Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng là ông bà nội của đứa bé, một tuổi rồi mà giờ mới cho chúng ta gặp, thật là quá đáng.”
Nói xong, bà ta còn liếc mắt đầy ẩn ý về phía tôi.
Tôi tốt bụng nhắc nhở:
“Đừng nghĩ xa xôi quá. Thật ra tôi không định gặp các người đâu, nhưng Tần Trạm bảo tôi đến xem kịch hay, nên tôi mới đến.”
Chỉ cần tôi không có đạo đức, sẽ chẳng ai có thể dùng đạo đức để trói buộc tôi.
Thấy thái độ của hai ông bà có vẻ dao động, Tần Phương Ngữ vội vàng hứa hẹn sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt.
Tần ba không nói thêm gì nữa.
Nhưng mẹ của Tần Trạm thì do dự một hồi, cuối cùng cũng đồng ý:
“Được rồi, nhưng nếu đã cho em con thì không được hối hận đâu đấy.”
Khóe môi Tần Trạm nhếch lên đầy khinh bỉ, dứt khoát ký tên lên hợp đồng:
“Tất nhiên rồi, chỉ cần cô ta đủ sức mà giữ.”
Ký xong, anh ta bế Tri Tri lên, vươn tay ra nắm lấy tay tôi.
“Tạm biệt, nhớ kỹ, làm người phải giữ chữ tín.”
Tần Phương Ngữ đắm chìm trong niềm vui sướng khi có được cổ phần, hoàn toàn không nhận ra rằng, đồ của Tần Trạm không phải dễ lấy như vậy đâu.
7
Ra khỏi nhà họ Tần, Tần Trạm lập tức đưa tôi và Tri Tri thẳng tới sân bay.
Anh ta nói muốn ra ngoài giải khuây, đợi đến khi quay về sẽ tiếp tục xem kịch vui.
Nghĩ đến chuyện anh ta vừa đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, tâm trạng chắc chắn không dễ chịu, tôi cũng ngầm đồng ý.
Suốt chuyến đi, Tần Trạm chịu trách nhiệm chăm con, còn tôi thì chuyên tâm vào việc… ăn uống.
Ở lại đó một tuần, tôi tăng liền ba cân.
Để kịp thời ngăn chặn hậu quả, tôi quyết định quay về.
Không ngờ Tần Trạm lại đồng ý ngay lập tức.
Trên đường về, tôi oán trách Tần Trạm:
“Giờ thì hay rồi, làm sao tôi giảm cân đây?”
Tần Trạm liếc mắt nhìn tôi:
“Em còn dám nói à? Cơ bụng của tôi cũng biến mất luôn rồi.”
Cũng phải thôi, suốt một tuần đó, tôi thấy gì cũng muốn ăn, mà phần còn lại thì… tất nhiên là giao hết cho Tần Trạm xử lý.
Kết quả là khuôn mặt của anh ta tròn trịa lên trông thấy.
Tôi hắng giọng hai tiếng:
“Tại anh lười tập luyện thôi, liên quan gì đến tôi?”
Anh ta ôm Tri Tri, giọng điệu bỗng mang chút ấm ức:
“Tri Tri, mẹ con không chịu có trách nhiệm với ba.”
Tôi không có, tôi không phải, đừng có nói bậy!
Tần Trạm tiếp tục:
“Cô ấy còn chiến tranh lạnh với ba con, để ba con cô đơn phòng không.”
Tôi giật mình nhìn quanh như kẻ trộm, xác định không ai nghe thấy mới nhéo Tần Trạm một cái:
“Anh nói linh tinh cái gì thế hả?”
Tần Trạm kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn không chịu im:
“Cô ấy còn đánh ba con nữa!”
Sớm biết vậy tôi đã bỏ thuốc độc cho anh ta câm luôn rồi!
Tôi quyết định đội mũ, kéo khẩu trang lên, nhắm mắt giả chết.
Xin trời đánh chết Tần Trạm đi, tôi cầu xin đấy.