Đừng Để Cô Ấy Gánh Tội Thay - Chương 1
1.
Mua điện thoại mới xong, tôi hào hứng quay video đăng lên mạng.
“Con gái tôi nhất quyết đòi mua iPhone 14 Pro Max màu tím đậm, tôi không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.”
“Nhưng con bé này thật là được cưng chiều quá mức rồi, mua về xong không biết gõ chữ, giận dỗi rồi ngủ luôn, còn không thèm nói chuyện với tôi nữa.”
“Không còn cách nào khác, tôi đành ngậm ngùi nhận lấy vậy.”
Máy quay chuyển hướng, ghi lại gương mặt của con gái tôi đang ôm bình sữa uống ngon lành.
Con bé thấy tôi đang quay phim thì cười toe toét, còn khoe ra hai cái răng sữa nhỏ xíu.
Video vừa đăng lên, cư dân mạng im lặng trong giây lát rồi bùng nổ bình luận:
“Cái nồi to như thế này, không biết đeo có mệt không nhỉ?”
“Đừng chiều hư con gái thế chứ… Haha.”
“Con bé còn nhỏ hơn cái nồi này!”
Tôi ôm điện thoại cười như ngỗng kêu.
“Khổ con chứ không khổ mẹ!”
Đây chính là phong cách nuôi dạy con của tôi từ trước đến nay.
Con gái thấy tôi cười cũng vỗ tay hưởng ứng, cười hớn hở theo.
Sau khi dỗ con bé ngủ say, tôi lại mở điện thoại ra xem.
Phát hiện người lưu tên là “Chồng cũ” đã gửi cho tôi mấy tin nhắn trên WeChat.
Tôi vừa mở ra xem, thì cuộc gọi video từ anh ta nhảy lên màn hình.
Giật mình làm rơi luôn điện thoại xuống thảm.
Lấy lại bình tĩnh, tôi định từ chối cuộc gọi, thì chồng cũ đã gửi tiếp một tin nhắn:
“Không nghe máy à? Vậy tôi đến nhà em ngay bây giờ.”
Tôi trợn mắt, dứt khoát tắt cuộc gọi.
Hù ai vậy chứ?
Tôi đã chuyển đến thành phố khác từ lâu rồi.
Trừ cảnh sát ra, chẳng ai tìm được tôi đâu.
2.
Cuộc ly hôn giữa tôi và Tần Trạm không hề êm đẹp.
Tất cả đều bắt nguồn từ cô em gái trà xanh của anh ta, Tần Phương Ngữ.
Mối quan hệ giữa Tần Phương Ngữ và Tần Trạm thực ra chẳng tốt đẹp gì, nhưng cô ta lại là bảo bối trong mắt cha mẹ của Tần Trạm.
Mỗi khi Tần Trạm đi công tác, cô ta lại dắt mẹ anh ta đến nhà tôi để gây chuyện.
Mẹ chồng tôi lại là người mù quáng, luôn bênh vực con gái mình, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Tần Trạm.
Tôi tuy không phải là người dễ bị bắt nạt, nhưng sống trong tình cảnh đó mỗi ngày thật sự quá mệt mỏi.
Điều mệt mỏi nhất chính là Tần Trạm thường xuyên đi công tác, tôi thậm chí không có ai để chia sẻ nỗi lòng.
Đỉnh điểm là khi Tần Phương Ngữ ngang nhiên dẫn thanh mai trúc mã của Tần Trạm về nhà tôi ở.
Lửa giận của tôi bùng nổ.
Để ép Tần Trạm ly hôn với tôi, Tần Phương Ngữ thậm chí đã nhảy từ tầng hai xuống, gãy xương nghiêm trọng.
Vì vậy, khi Tần Trạm vừa đi công tác về, tôi lập tức lôi anh ta đi làm thủ tục ly hôn.
Tần Phương Ngữ dùng cái ch .t để ép buộc, tôi cũng làm như vậy.
Tôi nhất định phải ly hôn.
Trước khi rời đi, tôi đã đập phá ngôi nhà của họ, lôi Tần Phương Ngữ đang nằm trên giường bệnh xuống đánh cho một trận, rồi mua vé máy bay chuyển đến thành phố khác ngay lập tức.
Sau khi ly hôn, tôi phát hiện mình đã mang thai.
Nhưng tôi không nói với ai, cũng không cho Tần Trạm biết.
Tần Phương Ngữ là loại người thối nát từ trong cốt tủy, vì muốn tôi và Tần Trạm ly hôn, cô ta có thể không ngại nhảy lầu tự tử.
Tôi sợ cô ta sẽ hại con tôi.
Tôi không thể đánh cược được.
3
Tần Trạm đúng là có thủ đoạn thật.
Anh ta gọi cho tôi suốt hai ngày liền, nhưng tôi đều từ chối và chặn số.
Vì vậy, ngày thứ ba, anh ta xuất hiện ngay trước cửa nhà tôi.
Chắc là sợ con gái đang ngủ nên anh ta không dám nhấn chuông, chỉ gõ cửa rất nhẹ nhàng.
Tôi nhìn qua mắt mèo, thấy là Tần Trạm, liền quay người bỏ đi.
Ngay khoảnh khắc tôi vừa quay đi, Tần Trạm lên tiếng:
“Tống Triều Triều, mở cửa đi.”
Ai thèm quan tâm đến anh ta chứ.
Tôi mới đi được vài bước thì Tần Trạm lại nói thêm:
“Tần Phương Ngữ chết rồi.”
Cái này thì đáng nghe đây.
Tôi lập tức mở toang cửa ra, mắt sáng rực:
“Chết thế nào vậy?”
Tần Trạm bước qua tôi, đi thẳng đến bên cũi của con gái.
Đúng là huyết thống thật kỳ diệu, dù chưa từng gặp Tần Trạm lần nào nhưng con gái tôi lại ríu rít nói chuyện không ngớt.
Chẳng hề tỏ ra lạ lẫm chút nào.
Anh ta đưa tay ra muốn bế con bé.
Tôi chặn lại:
“Nói trước đã, Tần Phương Ngữ chết thế nào?”
Chẳng lẽ là trời cao có mắt, cuối cùng cô ta cũng bị báo ứng rồi sao?
Tần Trạm bế con gái lên, liếc mắt nhìn tôi:
“Không chết, gạt em thôi.”
Thất vọng quá.
Còn thất vọng hơn cả khi mất năm triệu.
Tôi ghét Tần Phương Ngữ đến mức nào ấy hả?
Mỗi năm sinh nhật, tôi nhất định phải ước một điều: “Mong Tần Phương Ngữ chết bất đắc kỳ tử.”
Nhưng chắc tại tôi nói ra miệng nên điều ước không linh nghiệm.
Tần Phương Ngữ đến giờ vẫn sống nhởn nhơ.
Tôi giận sôi người, nhưng con gái đang ở trong tay Tần Trạm, tôi không thể manh động được.
Vì vậy, tôi đưa tay về phía con gái.
Đứa trẻ tôi nuôi lớn, đương nhiên thân thiết với tôi hơn, lập tức lao ra khỏi vòng tay Tần Trạm mà chẳng hề do dự.
Tần Trạm rõ ràng chưa ôm đủ, lưu luyến không muốn buông tay.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta:
“Buông tay ra!”
Tần Trạm nhướng mày nhìn tôi:
“Tống Triều Triều, em có thể bớt đọc tiểu thuyết lại không? Ngay cả trò bỏ trốn khi mang thai cũng làm được à?”
Có con gái trong tay, tôi cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Nghe Tần Trạm nói vậy, tôi không do dự, đá cho anh ta một phát:
“Liên quan gì đến anh?”
Tần Trạm vừa làm mặt hề cho con gái cười, vừa hỏi tôi:
“Con bé tên gì vậy?”
Tôi không trả lời.
Quay đầu lại đã thấy anh ta mở điện thoại ra tìm kiếm:
“Tên hay cho bé gái.”
Kết quả tìm kiếm đầu tiên chính là tên của con gái tôi.
Tống Tri Vi.
Hết cách rồi, tôi vốn rất dở khoản đặt tên.
Ban đầu tôi định đặt là Tống Nhất, nhưng nghĩ lại thì cái tên này không hợp với con gái cho lắm.
Thế là tôi mở ứng dụng đặt tên, chọn đại một cái.
Đúng là chồng cũ của tôi, ngay cả chuyện này cũng đoán ra được.
Tôi bế con gái đứng bên cạnh, ánh mắt vô thức nhìn trộm màn hình điện thoại của Tần Trạm.
Hình nền vẫn là ảnh cưới của chúng tôi.
Chỉ là —
Sao anh ta lại để lại bình luận cho chủ video rằng: “Cảm ơn nhé, nếu không có bạn thì con gái tôi suýt nữa bị đặt tên là Tống Nhất rồi” chứ?
Không thể nào?
Ngay cả chuyện này cũng đoán ra được sao?
Đây chính là lý do thứ hai tôi muốn ly hôn với Tần Trạm:
Tôi nghĩ gì anh ta cũng đoán ra được.
Tôi lắc đầu, không muốn nghĩ linh tinh nữa, hất cằm về phía anh ta:
“Nhìn con gái xong rồi, tên cũng biết rồi, giờ thì đi đi. Nhớ mang rác theo luôn nhé.”
Rõ ràng Tần Trạm không có ý định rời đi, vẫn đứng đó làm mặt hề cho con gái.
Tôi định gọi bảo vệ lên đuổi anh ta.
Nhưng vừa cầm điện thoại lên, Tần Trạm đã nói:
“Khu này bị phong tỏa rồi, anh không đi được.”
Tôi không tin, mở nhóm cư dân ra xem, phát hiện nhóm đã nổ tung. Thông báo phong tỏa đã có từ một tiếng trước.
Chỉ là lúc đó tôi mải chơi với con gái nên không để ý.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tần Trạm, tôi cảm thấy vô cùng bực bội.
Tôi cười ngọt ngào với anh ta:
“Vậy anh xuống tầng dưới ở đi, đừng cản trở tôi tìm người yêu mới.”
Tầng dưới tôi đã sửa thành phòng làm việc, tiện chăm sóc Tri Tri nên cái gì cũng có.
Nghe tôi nói vậy, mặt Tần Trạm tối sầm lại.
Anh ta gần như nghiến răng nói:
“Người yêu mới? Cố ý chọc tức tôi à?”
Tôi cười mỉm, gật đầu:
“Đúng vậy.”
Chọc tức anh ta đấy, thì sao nào?
Làm gì có người yêu mới chứ.
Đàn ông nào có gì thơm bằng tiền?
Kiếm nhiều tiền để tôi và Tri Tri muốn mua gì thì mua, chẳng phải tốt hơn sao?
Tống Tri Vi bé bỏng chẳng hiểu chuyện gì, vui vẻ vỗ tay nhìn ba cô nhóc cứ thế mặt dày ở lì trong nhà tôi.
4
Tôi làm công việc truyền thông tự do, giờ giấc sinh hoạt không ổn định.
Sáng hôm sau, khi tôi cố gắng bò dậy pha sữa cho Tri Tri thì phát hiện Tần Trạm đã ôm con bé, đang cố gắng đút sữa.
Nhưng không hiểu có phải do nhiệt độ không phù hợp hay không mà Tri Tri cứ vặn vẹo, nhất quyết không chịu uống.
Tần Trạm lúng túng, vụng về dỗ dành con bé.
Tôi bước tới, bế con gái lên, cầm lấy bình sữa xem thử:
“Anh pha sữa bằng cái gì thế?”
Sữa đã bị vón cục rồi, bảo sao con bé không chịu uống.
Tần Trạm cười gượng gạo:
“Tôi không biết phải dùng nước ở nhiệt độ bao nhiêu, tra mạng thì thấy nhiều câu trả lời quá, nên… dùng luôn nước khoáng.”
Tôi hít một hơi sâu, tự nhủ phải kiềm chế, không nên so đo với Tần Trạm.
Dù gì anh ta cũng thật sự không biết, mà đầu óc cũng đúng là khác người.
Hồi mới cưới, tôi thường xuyên bị đau dạ dày, Tần Trạm đã chạy khắp nơi tìm toa thuốc về bồi bổ, ép tôi uống suốt nửa năm.
Thế nhưng tình trạng đau dạ dày của tôi chẳng khá lên chút nào.
Lúc ấy tôi mới phát hiện ra toa thuốc Tần Trạm tìm được là để chữa… đau bụng kinh.
Không ngoài dự đoán, anh ta đã bị người ta lừa.
Nói cách khác, tôi đã uống thuốc vô ích suốt nửa năm trời.
Lúc đó tôi suýt chút nữa đã ném bát thuốc vào mặt Tần Trạm rồi.
Nghĩ tới đây, tôi thở dài, dạy anh ta:
“Sau này pha sữa thì dùng nước khoảng 40 độ C. Còn nữa, tôi đã bắt đầu cho con ăn dặm, đồ ăn dặm để trong tủ bếp.”
Có sẵn lao động miễn phí, không dùng thì phí quá.
Vừa nghe tôi nói vậy, Tần Trạm lập tức cười rạng rỡ.
Nhưng chưa kịp vui vẻ được bao lâu, mẹ của Tần Trạm đã gọi video tới.
Tôi chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi chỗ khác.
Tần Trạm quay lưng lại rồi bắt máy.
Cuộc gọi vừa kết nối, tiếng khóc lóc của mẹ Tần Trạm đã vang lên:
“Tần Trạm, con mau về đi, Phương Ngữ đòi chết, mẹ với ba con khuyên thế nào cũng không được.”
Tôi nghe vậy thì không khỏi tò mò, không kiềm được mà lắng tai nghe ngóng.
Trước đây mỗi lần Tần Phương Ngữ khóc lóc ầm ĩ đều là để đuổi tôi ra khỏi nhà.
Vậy lần này lại vì lý do gì đây?
Thấy tôi tò mò, Tần Trạm bật loa ngoài rồi lạnh nhạt nói:
“Mẹ có thể đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, con không quản được.”
Mẹ Tần Trạm khựng lại, giọng càng cao hơn:
“Đã một năm rồi, con không về nhà lấy một lần, mạng của em con không phải là mạng à?”
Tôi cúi xuống nhìn bàn tay nhỏ xíu của Tri Tri, bất giác thở dài.
Cùng là làm mẹ, sao trái tim của mẹ Tần Trạm lại thiên vị đến mức này chứ.
Đối với bà ta, Tần Phương Ngữ nói gì cũng đúng cả.
Tần Trạm cau mày, lạnh giọng:
“Về làm gì? Để kích thích cô ta chết nhanh hơn à?”
Mẹ Tần Trạm bị anh ta chặn họng, không nói nên lời, chỉ ném lại một câu:
“Không về thì đừng bao giờ về nữa!” rồi cúp máy.
Cúp máy xong, Tần Trạm nhìn tôi:
“Em có biết lần này Tần Phương Ngữ lại làm loạn vì chuyện gì không?”
Tôi lắc đầu.
Thực ra tôi vẫn luôn nghĩ rằng Tần Phương Ngữ có chút tình cảm lệch lạc với Tần Trạm.
Nếu không thì tại sao cô ta lại cố chấp muốn đuổi tôi ra khỏi nhà đến vậy chứ?
Nhưng bây giờ xem ra, hình như không phải vậy.
Tần Trạm nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Tri Tri, bật cười lạnh lùng:
“Cô ta muốn cổ phần của tôi. Tôi không cho nên cô ta làm loạn như thế suốt một năm nay rồi.”
Tôi:
“…6.”
Tôi cứ tưởng là một vở kịch gia đình bình thường, ai ngờ hóa ra lại là drama tranh giành tài sản của hào môn?
Tần Trạm cụp mắt xuống, thản nhiên nói:
“Nhưng tôi định cho cô ta, chỉ cần cô ta dám nhận.”
Nhìn vẻ mặt của Tần Trạm, tôi khẽ “chậc” một tiếng.
Tần Phương Ngữ à, lần này cô thảm rồi.