Đức Dương Quận Chúa - Chương 75
- Nhà
- Tất cả truyện
- Đức Dương Quận Chúa
- Chương 75 - Muốn Làm Gì Thì Làm
“Ân Trường Hoan, ngươi đứng lại đó cho ta.”
Kỷ Oánh Oánh đứng ở ngoài ngự thư phòng rất lâu, nếu Ân Trường Hoan còn không ra thì nàng sẽ chạy vào tìm người.
Ân Trường Hoan nghe thấy giọng Kỷ Oánh Oánh, chợt cảm thấy đau đầu.
Nàng không cảm thấy nàng và Diệp Hoàn có lỗi với Kỷ Oánh Oánh, nhưng nàng dù sao cũng từng ở trước mặt Kỷ Oánh Oánh nói mình chưa từng nghĩ sẽ muốn Diệp Hoàn làm quận mã, huống chi nàng còn lừa Kỷ Oánh Oánh một cái thanh ngọc tán hoa.
Mặc dù chuyện tứ hôn không phải chính nàng đi cầu, không tính là vi phạm giao dịch nhưng vừa nghĩ tới Kỷ Oánh Oánh thích Diệp Hoàn như vậy, Ân Trường Hoan vẫn có chút chột dạ.
“Là Oánh Oánh sao.
” Ân Trường Hoan quay người, nặn ra một nụ cười thân thiết “Ngươi tìm ta có việc gì?”
Thấy bộ dạng Ân Trường Hoan ân cần như thế, Kỷ Oánh Oánh chỉ muốn cười lạnh một tiếng, nói thêm câu nữa phong thủy luân chuyển, lần này đến lượt nàng ta ―― trước đó nàng vì ca ca mà luôn cẩn thận lấy lòng Ân Trường Hoan, hiện tại đến lượt Ân Trường Hoan rồi.
Kỷ Oánh Oánh hất cằm, nửa cười không “Ngươi sắp trở thành vương phi rồi, ta còn chưa chúc mừng ngươi mà!”
Ân Trường Hoan sờ mũi, cười ha ha “Quan hệ chúng ta như thế nào chứ, không cần khách khí đâu.”
“Có đúng không.
” Kỷ Oánh Oánh nố “Ta nói nếu ngươi sắp thành Vĩnh vương phi rồi, vậy đồ thiếu nợ ta có phải nên trả ta không.”
“Thứ gì?” Ân Trường Hoan nghiêng đầu một chút, mờ mịt nhìn Kỷ Oánh Oánh.
“Ân Trường Hoan, ngươi đừng hòng giả ngu.” Kỷ Oánh Oánh hừ một tiếng “Ngươi nếu không trả ta cái thanh ngọc tán hoa thì ta sẽ đi tìm hoàng cữu cữu, nói ngươi lừa cướp mất thanh ngọc tán hoa.”
Ân Trường Hoan muốn nói Kỷ Oánh Oánh là hoàng cữu cữu đã biết chuyện này, nhưng nàng sợ nếu nói ra thì Kỷ Oánh Oánh có thể sẽ tức điên lên.
“A, thanh ngọc tán hoa sao!” Ân Trường Hoan “bừng tỉnh đại ngộ”, nàng nghĩ thầm nói “Thế nhưng là đây không phải là giao dịch sao, chuyện tứ hôn cũng không phải ta đi cầu, ngươi có phải nhớ lầm nội dung giao dịch của chúng ta rồi không.”
“Ngươi mới nhớ lầm đấy.” Kỷ Oánh Oánh nhớ lầm giao dịch nội dung sao, đương nhiên không có, nhưng vất vả lắm mới có thể bắt được thóp Ân Trường Hoan, Kỷ Oánh Oánh quyết định đùa nghịch một lần “Ta mặc kệ, ta muốn thanh ngọc tán hoa của ta.
Nếu không ta sẽ đi tìm ngoại tổ mẫu ngươi.”
Thanh ngọc tán hoa nàng đã cho Bình Dương rồi, bây giờ biết đi đâu mà tìm cho Kỷ Oánh Oánh chứ.
Ân Trường Hoan nghiến răng “Kỷ Oánh Oánh, ngươi không nên quá phận.”
“Rõ ràng là ngươi có lỗi với ta, còn nói ta quá phận.” Kỷ Oánh Oánh nháy nháy mắt, vậy mà rơi nước mắt xuống, sau đó càng nhiều hơn.
Kỷ Oánh Oánh không để ý hình tượng, oa oa khóc lớn lên, vừa khóc vừa mắng Ân Trường Hoan “Ân Trường Hoan, ngươi là đồ xấu xa.”
Đầu Ân Trường Hoan như sắp nổ rồi, lại nói mặc dù các nàng từ nhỏ đã không hợp nhau, nhưng Kỷ Oánh Oánh ở trước mặt nàng khóc rất ít, lần trước khóc là bởi vì Diệp Hoàn.
Diệp Hoàn…!Ân Trường Hoan muốn mắng Diệp Hoàn vài câu, nếu không phải Diệp Hoàn, nàng có thể bị Kỷ Oánh Oánh bắt thóp sao, nhưng mà nghĩ đến dung mạo Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan thở dài, thôi, nàng đạt được thứ tốt nhất, cũng nên nỗ lực trả giá vậy.
“Ngươi đừng khóc nữa được không?”
“Không được.” Kỷ Oánh Oánh khóc nức nở không ngừng “Ta muốn khóc, ngươi chính là bắt nạt ta.”
Cung nữ, thái giám đi ngang qua đều lặng lẽ đứng xem, không cần nghĩ, một lúc sau chuyện nàng khiến Kỷ Oánh Oánh khóc sẽ truyền khắp toàn bộ hoàng cung.
Ân Trường Hoan bực bội vuốt vuốt mặt, đầu hàng nói “Nói đi, ngươi muốn thế nào mới không khóc?”
Cùng nhau lớn lên, còn không hiểu nhau sao, nếu như Kỷ Oánh Oánh thật sự tức giận thì còn đứng ở trước mặt nàng làm gì, đã sớm không muốn nhìn thấy nàng, sở dĩ kiên trì ở đây thì khẳng định là có nguyên nhân.
Kỷ Oánh Oánh khóc nấc lên “Ta nói cái gì thì ngươi cũng đồng ý?”
Ân Trường Hoan gật đầu “Đồng ý.” Không đồng ý được sao, ai bảo nàng đi đoạt người mà Kỷ Oánh Oánh thích chứ.
“Vậy thì tốt.” Kỷ Oánh Oánh lấy tay lau sạch nước mắt, không khóc nức nở nữa “Vậy ngươi đồng ý ta một chuyện, nội dung thì ta chưa nghĩ ra, nhưng chờ ta nghĩ ra rồi thì ngươi không được cự tuyệt.”
Ân Trường Hoan: …!Thật không hổ là người thích thầm Diệp Hoàn, ngay cả ý nghĩ cũng như thế.
Ân Trường Hoan thở dài một tiếng, nàng có thể làm gì đây, chỉ có thể đồng ý.
“Được nhưng không thể vi phạm đạo nghĩa.”
Kỷ Oánh Oánh trợn mắt với nàng một cái “Trong mắt ngươi thì ta là hạng người này sao?”
Rất muốn nói đúng vậy, nhưng lý trí bảo Ân Trường Hoan hiện tại không thể nói “Ta đi đây?”
“Đi thôi đi thôi.” Kỷ Oánh Oánh đi đến hồ nuôi cá chép, nhìn bể cá chỉnh lại tóc, ngữ khí ghét bỏ “Ngươi còn nhớ lần ta mời ngươi ăn trưa nhưng không thành không.”
Ân Trường Hoan thở sâu, nàng nhịn, nàng không thể so đo với Kỷ Oánh Oánh.
Nhưng thật sự không nhịn được, Kỷ Oánh Oánh lại dám ra oai trước mặt nàng như vậy!
Thị khả nhẫn dã thục bất khả nhẫn(*), Ân Trường Hoan đi xa sau đó nhặt một hòn đá cuội không lớn không nhỏ ven đường lên, ước lượng khoảng cách rồi ném vào chum nước trước mặt Kỷ Oánh Oánh.
(*)Thị khả nhẫn dã, thục bất khả nhẫn dã: Cái đó mà nhẫn được thì còn cái gì không thể nhẫn được.
Đáng tiếc lại ném trượt, Ân Trường Hoan xa xa nghe được tiếng gầm gừ của Kỷ Oánh Oánh.
Kỷ Oánh Oánh bị nước tung tóe tức giận đến giậm chân.
“Nhu Lạc quận chúa tức giận vô cùng, lúc rời đi còn quở trách Đức Dương quận chúa mãi.”
Ân Trường Hoan và Kỷ Oánh Oánh cãi nhau ở ngoài ngự thư phòng, mà ngự thư phòng là địa bàn của hoàng đế, mỗi hành động của các nàng đều có người bẩm báo cho hoàng đế.
Hoàng đế sau khi nghe xong liền cười ha ha “Hai đứa cháu gái này của trẫm chỉ có chơi vui vậy thôi, nghe chuyện của hai đứa nó xong, tâm tình trẫm tốt hẳn lên.”
Trong lòng Cao công công tự nhủ, vậy thật sự là vinh hạnh của các nàng.
.
Trở lại Từ Ninh cung, Ân Trường Hoan kể lại chuyện hoàng đế muốn nàng và Diệp Hoàn sớm thành thân đồng thời cũng nói việc mình đã đồng ý cho Trịnh thái hậu.
Ân Trường Hoan có chút ngượng ngùng, bởi vì nàng chưa hỏi Trịnh thái hậu đã đồng ý với hoàng đế.
Trịnh thái hậu nghe xong không hề tức giận, nói “Cháu đã chọn trúng hắn thì thành thân sớm một chút cũng tốt.”
Trịnh thái hậu không phản đối, Ân Trường Hoan cười tủm tỉm ra khỏi hoàng cung, đi đến phủ Vĩnh vương, muốn nói cho Diệp Hoàn tin tức tốt này.
Ân Trường Hoan sẽ ngại ngùng sao?
Không bao giờ, có thể khiến người đẹp như Diệp Hoàn trở thành phu quân, Ân Trường Hoan nửa điểm cũng không ngại ngùng mà ngược lại nàng rất cao hứng.
Thành thân xong, Diệp Hoàn chính là người của nàng, nàng có thể làm gì hắn cũng được.
Đây là lần thứ hai Ân Trường Hoan đến phủ Vĩnh vương.
Nói đến rất khéo, phủ Vĩnh vương lại cách phủ Đức Dương quận chúa rất gần, chỉ cách nhau có hai con đường.
Người gác cổng một bên sai người đi thông báo một bên dẫn đường cho Ân Trường Hoan, đây chính là vương phi tương lai đó, lúc này không nịnh bợ thì lúc nào nịnh bợ chứ.
Khôi phục thân phận, Diệp Hoàn không đi làm ở Đại Lý tự nữa, trong lúc đợi có chức vụ mới thì Diệp Hoàn ở trong phủ Vĩnh vương.
Biết được Ân Trường Hoan tới thì vội vàng đi ra ngoài đón, ở cửa thuỳ hoa thấy Ân Trường Hoan đến.
“Sao Trường Hoan lại tới đây?” Diệp Hoàn biết Ân Trường Hoan hôm nay tiến cung thỉnh an, hắn hỏi “Có phải trong cung có chuyện gì không?”
Ân Trường Hoan lắc đầu “Có tin tốt không chờ được phải nói cho chàng nên ta tới đây.”
Dùng ánh mắt ra hiệu Diệp Nhiên không cần đi theo, Diệp Hoàn dẫn Ân Trường Hoan đi qua cửa thuỳ hoa, hai người đi song song nhau “Tin tức tốt gì?”
“Chúng ta sắp thành thân rồi.” Ân Trường Hoan nghiêng đầu nhìn Diệp Hoàn, nói “Khâm Thiên giám đang chọn ngày tốt, đây không được tin tốt sao?”
Diệp Hoàn nhíu mày “Quận chúa lại nói đùa với ta sao?”
“Ta không có nói đùa.” Ân Trường Hoan bĩu môi, nàng nghĩ Diệp Hoàn cũng sẽ vui giống như nàng “Sao chàng lại nghĩ ta đang nói giỡn chứ?”
Chân mày Diệp Hoàn nhíu chặt hơn “Ta còn chưa đi thương lượng với thái hậu nương nương việc này, lấy sự sủng ái của thái hậu nương nương thì sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy.”
Thấy Diệp Hoàn nói Trịnh thái hậu rất thương yêu nàng, Ân Trường Hoan rất vui, nàng nói “Chàng không cần phải để ý nhiều như vậy, ta chỉ hỏi chàng có vui không?”
Diệp Hoàn giãn mày ra, nhìn chằm chằm mắt Ân Trường Hoan, thần sắc bỗng nhiên thay đổi, rất khó mà nắm lấy.
“Vậy quận chúa có vui không?” Hắn hỏi.
Giữ chặt áo Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan kiễng chân lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Hoàn “Vậy ta muốn nói ta không vui thì sao?”
“Vậy ta cũng…” Diệp Hoàn cố ý ngừng lại, đúng lúc hai con mắt Ân Trường Hoan như bắt đầu bốc hỏa thì trầm thấp cười một tiếng “Vậy ta cũng rất vui.”
Hắn cúi người nói bên tai Ân Trường Hoan “Ta thật sự rất vui, cực kỳ chờ mong và hoan nghênh Trường Hoan trở thành nữ chủ nhân của phủ Vĩnh vương này.”
“Cái này còn tạm được.” Mặt Ân Trường Hoan ửng đỏ, buông tay nắm áo Diệp Hoàn ra “Hôm nay ta tiến cung thỉnh an hoàng cữu cữu, hoàng cữu cữu hỏi tới chuyện chúng ta đi gặp mẫu thân chàng, còn hỏi ngọc bội…
Ân Trường Hoan kể lại biểu cảm dị thường của hoàng đế cho Diệp Hoàn, không hỏi tới chuyện cũ của hoàng đế cùng Diệp Quỳnh, nàng nói “Sau đó hoàng cữu cữu nói chàng không còn nhỏ, hỏi ta có đồng ý thành thân sớm hơn không, sau đó ta liền nói đồng ý.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Hắn còn xem nên làm thế nào để Trịnh thái hậu tin rằng hắn có thể đối tốt với Trường Hoan, sẽ dỗ dành Trường Hoan như thế nào để nàng đồng ý thành thân với hắn, hiện tại phụ hoàng thuận miệng nói như vậy mà Trường Hoan đã đồng ý rồi? Trịnh thái hậu cũng đồng ý? Có phải đơn giản quá rồi không?
Thế thì đáng lẽ hắn nên nhận thân sớm một chút chứ, nếu vậy thì khả năng bây giờ hắn và Trường Hoan đã thành thân rồi.
“Không phải ư?” Ân Trường Hoan không hiểu, nghi ngờ hỏi lại Diệp Hoàn “Cái này có gì khó sao?”
Không phải chỉ là một câu nói thôi sao?
Diệp Hoàn trầm mặc, miễn cưỡng nở nụ cười “Không khó.”
.
Dùng bữa tối ở phủ Vĩnh vương xong, nàng cự tuyệt việc Diệp Hoàn muốn đưa nàng về phủ quận chúa, lúc trở lại phủ quận chúa thì Ân Trường Hoan nhìn thấy Ân Bạch Tuyết đang đứng trước cửa phủ.
Nàng ấy so với trước kia không khác biệt lắm, vẫn mặc y phục tơ lụa, vẫn đeo châu báu ngọc thạch, đủ để thấy Phó Dịch đối với nàng không tệ lắm.
Cũng phải, Phó Dịch nếu đối xử không tốt thì sao có thể vì Ân Bạch Tuyết mà bỏ ra nhiều tiền để lấy Vô Ngân sương ở chỗ nàng như thế chứ.
Thật muốn bán thêm một bình Vô Ngân sương nữa cho Phó Dịch, không phải vì tiền mà là muốn nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Phó Dịch nha.
Phó Dịch đau lòng thì nàng sẽ rất vui.
.