Đức Dương Quận Chúa - Chương 74
“Trương ma ma, ngươi nói xem nếu Thanh Tịnh sư thái không thích ta thì phải làm sao đây?”
Ân Trường Hoan lo lắng, nhíu mày nhăn trán.
Nàng có thể tự mình hiểu được phần lớn những người làm mẫu thân đều thích con dâu ôn nhu nhã nhặn, còn kiểu như nàng thì người bình thường không thể phát hiện ra ưu điểm được.
Trương ma ma bảo nha hoàn mang đến tầm mười bộ y phục, đây đều là đồ năm nay mới làm, chưa từng mặc lần nào “Quận chúa không cần lo lắng, quận chúa tốt như vậy, Thanh Tịnh sư thái nhất định sẽ thích thôi.”
“Thế nhưng ta đã không làm nữ công cũng sẽ không trù nghệ, ngay cả cầm kỳ thư họa cũng chỉ là biết qua loa.
” Ân Trường Hoan không trấn an được, nói “Ta nghe nói Thanh Tịnh sư thái lúc còn trẻ không chỉ dung mạo vô song mà còn là một tài nữ, ta như vậy thì bà ấy sợ là sẽ không hài lòng.”
“Quận chúa mặc dù không biết những thứ này nhưng quận chúa biết võ nghệ, nếu không sao có thể cứu được Vĩnh vương gia chứ.”
Ân Trường Hoan như hiểu ra được, mở to mắt “Đúng rồi, ta còn cứu được Diệp Hoàn một mạng mà, nhìn thấy ân cứu mạng này, Thanh Tịnh sư thái hẳn sẽ không ghét bỏ ta.
Không ngờ những tên thích khách đấy cũng có chỗ dùng đến nha.”
Trương ma ma cười gật đầu, lấy một bộ y phục màu đỏ chói từ tay nha hoàn “Quận chúa, mặc thử cái này nhé?”
Ân Trường Hoan không thích màu sáng, cảm thấy màu sáng quá nhẹ nhàng, không thể hiện được khí thế mạnh mẽ.
“Không muốn cái này.
” Ân Trường Hoan nhìn lướt qua y phục, chỉ vào một bộ váy màu hồng nhạt “Bộ này.”
Nhược Vân cầm hộp trang sức đến, cười nói “Quận chúa có phải cảm thấy bộ y phục này nhu thuận, Thanh Tịnh sư thái nhìn vào sẽ thích không.”
Tâm tư bị nha hoàn nhìn thấu, Ân Trường Hoan cũng không giận, gật đầu nói “Bà ấy là mẫu thân Diệp Hoàn, lấy lòng là chuyện đương nhiên.”
Hoàng đế đã hạ chỉ đổi tên Diệp Hoàn thành Phó Hoàn, nhưng Ân Trường Hoan vẫn thích gọi hắn là Diệp Hoàn.
Trương ma ma và Nhược Vân nhìn nhau cười, xem ra quận chúa rất thích Vĩnh vương, nếu không thì với cái tùy tính tùy tiện của quận chúa, sao có thể phí tâm tư vào việc này chứ.
“Vậy nếu Thanh Tịnh sư thái vẫn không thích quận chúa thì sao?” Trương ma ma đột nhiên hỏi, Nhược Vân kỳ quái nhìn về phía bà.
“Thật sự không thích sao.
” Ân Trường Hoan trầm ngâm nói “Vậy thì không thích, cũng không thể cưỡng cầu mà.”
Trương ma ma cười, trong ánh mắt đầy ý vui mừng “Trong lòng quận chúa biết rõ là tốt.
Có thể được trưởng bối thích đương nhiên rất tốt, nhưng càng quan trọng hơn là quận chúa sống vui vẻ.”
Đừng quá cưỡng ép mình vì trưởng bối, bởi vì không phải trưởng bối nào cũng đều hiền lành.
Nếu gặp phải trưởng bối cố tình gây sự, vậy vẫn là không nên lấy lòng họ quá nhiều, chính mình vui vẻ là được.
Biết được dự định của Ân Trường Hoan, Trương ma ma và Nhược Vân liền giúp Ân Trường Hoan phối cách ăn mặc, ngay cả Diệp Hoàn tới đón Ân Trường Hoan nhìn thấy cũng kinh ngạc.
Nếu như nói trước kia Ân Trường Hoan là một đóa mẫu đơn xán lạn, vậy bây giờ nàng chính là nụ hoa đào chớm nở ngày đầu xuân, vừa nhẹ nhàng lại vừa non tơ làm cho lòng người sinh trìu mến.
“Nhìn có ổn không?” Ân Trường Hoan dạo một vòng quanh Diệp Hoàn, trong mắt chứa đầy chờ mong.
“Rất đẹp.” Diệp Hoàn gật đầu.
Hắn không hỏi vì sao lại đột nhiên ăn mặc như vậy, nhớ lại biểu cảm hôm qua của Ân Trường Hoan, hắn đã đoán ra được.
Hoàng đế đã hạ chỉ tứ hôn cho bọn họ nên hai người cùng đi một chiếc xe ngựa ra khỏi thành đến Vấn Đạo am.
Người đi theo ngoại trừ thân vệ của Ân Trường Hoan thì còn có thân vệ vương gia của Phó Hoàn.
Ân Trường Hoan quan sát tỉ mỉ những người này, thấy bọn họ không phải thật giả lẫn lộn, trong tay đúng có bản lĩnh thật sự, nàng nhỏ giọng hỏi Diệp Hoàn “Những người này có đáng tin cậy không?”
Không trách Ân Trường Hoan hỏi như vậy, giống như thân vệ vương gia của Đoan vương đều là người theo bọn họ rất thật nhiều năm, bình thường sẽ không có vấn đề, nhưng Diệp Hoàn mới trở thành vương gia, khó đảm bảo những người này không phải do kẻ khác sắp xếp tai mắt vào.
Diệp Hoàn nói “Bọn hắn cũng đã đi theo ta nhiều năm.”
“Hả?” Làm sao có thể.
“Lúc ta còn vị thành niên thì phụ hoàng đã an bài cho ta hộ vệ.
” Diệp Hoàn giải thích “Chỉ là trước kia không cho bọn hắn lộ diện ra thôi.”
“Ra là thế.” Ân Trường Hoan cảm khái “Hoàng cữu cữu đối với chàng cũng không tệ lắm.”
“Phụ hoàng đối với ta rất tốt, cho nên hôm đó người hỏi ta muốn xử trí Anh vương thế nào thì ta chỉ nhắc tới chuyện hàng tước vị.”
“Như vậy cũng tốt.” Ân Trường Hoan như có điều suy nghĩ nói “Anh vương là nhi tử bị hoàng cữu cữu chán ghét, hắn phái người ám sát chàng chắc hẳn trong lòng hoàng cữu cữu cũng không dễ chịu, chàng tha thứ một chút, trong lòng hoàng cữu cữu đương nhiên sẽ càng hướng về chàng.”
Dùng sự tha thứ cho Phó Triết để đổi lấy sự thiên vị của hoàng đế, rất biết tính toán nha.
“Quận chúa nói rất đúng.” Diệp Hoàn chế giễu nói “Không ngờ quận chúa nhìn thì không câu nệ tiểu tiết, kì thực đối với mấy cái này lại hiểu rõ như vậy.”
“Đương nhiên.” Ân Trường Hoan kiêu ngạo “Ta chính là đại trí nhược ngu(*) mà.”
(*) Đại trí nhược ngu: kẻ có trí tuệ siêu phàm giả ngu dốt.
.
Xe ngựa đi đến chỗ lần trước Diệp Hoàn bị ám sát, nhìn thấy Vấn Đạo am không còn xa, Ân Trường Hoan quấn quấn khăn tay thành cục tròn, không nhịn được mở miệng nói “Đúng rồi, ta kể cho chàng chuyện cũ gì chưa?”
Diệp Hoàn không hiểu, đang êm đẹp đi nói chuyện cũ làm gì “Chuyện cũ gì?”
“Là ta nghe ma ma trong phủ kể đó.” Ân Trường Hoan không dám nhìn Phó Hoàn, uống ngụm trà nhỏ “Kể là trước kia có một cặp nam nữ, hai người bọn họ rất yêu nhau, đã hẹn thề sẽ kết thành phu thê, thế là nam tử dẫn nữ tử về nhà gặp mẫu thân hắn.”
Diệp Hoàn nhíu mày.
“Sau đó nữ tử liền đi theo nam tử đến nhà hắn, nhưng mọi chuyện lại không giống như hai người bọn họ nghĩ, mẫu thân nam tử không hài lòng nàng dâu này, muốn nam tử cưới một cô nương ôn nhu, hiền thục cùng thôn làm phu nhân.” Ân Trường Hoan thận trọng dùng ánh mắt quan sát Diệp Hoàn, thấy hắn có vẻ hứng thú thì càng thêm mất tự nhiên “Mặc dù nam tử này rất thích nữ tử, nhưng lệnh của mẫu thân không thể trái, nam tử cuối cùng đã phải phụ bạc nữ tử, nữ tử kia thương tâm rời đi.”
Diệp Hoàn nín cười “Sau đó thì sao?”
Sau đó? Ân Trường Hoan ngẩng đầu nhìn Diệp Hoàn, thấy hắn đang cố nín cười thì chợt cảm thấy xấu hổ, thở hồng hộc nói “Sau đó nữ tử tìm được một nam tử khác đẹp hơn làm phu quân, sinh ra rất nhiều con cái, sống hạnh phúc mỹ mãn cả đời.”
Thấy Ân Trường Hoan tức giận, Diệp Hoàn liền giữ chặt tay Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan đánh xuống, chỉ có hai người bọn họ tự mình biết là không dùng lực quá mạnh, dù sao cũng không thể vứt bỏ.
Ân Trường Hoan hầm hừ nói “Chàng mau bỏ ta ra.”
“Không bỏ.” Diệp Hoàn nói “Bây giờ nàng là vị hôn thê của ta, về sau sẽ là vương phi của ta, ta muốn cả một đời đều nắm lấy tay nàng.”
Ân Trường Hoan nghiêng đầu hỏi “Vạn nhất mẫu thân chàng không thích ta thì sao?”
“Nàng tốt như vậy bà ấy nhất định sẽ thích.” Diệp Hoàn thấy Ân Trường Hoan há mồm muốn nói thì vội chen vào “Dù cho bà ấy không thích nàng thì nàng vẫn còn phụ hoàng và thái hậu nương nương làm chỗ dựa, sợ cái gì chứ.
Huống hồ mẫu thân vẫn luôn ở Vấn Đạo am, lại không thường gặp mặt được, nàng sợ cái gì đây.”
Ân Trường Hoan bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì “Ta không phải là sợ chàng giống tên nam nhân trong chuyện cũ kia sao?”
“Nàng không tin ta?” Sắc mặt Diệp Hoàn trầm xuống.
Ân Trường Hoan gật đầu “Đúng vậy.”
Nàng nhìn Phó Hoàn, tựa như đang nói bây giờ chàng mới biết sao.
Diệp Hoàn bất đắc dĩ, nghĩ bây giờ dù có nói gì cũng không có ý nghĩa.
.
Vấn Đạo am không quá lớn, là một tiểu am ni cô, nhưng kiến trúc lại không tệ.
Ân Trường Hoan đi theo Diệp Hoàn vào một phòng thiền, không lâu sau nàng nghe thấy có tiếng bước chân liền lập tức đứng lên, nhìn thấy một cái mỹ nhân tuyệt sắc mặc tăng phục hơi bụi đi tới.
Ân Trường Hoan trừng lớn mắt, một mỹ nhân thật xinh đẹp, đây mới thật sự là đệ nhất mỹ nhân kinh thành chứ, dù đã qua hơn hai mươi năm nhưng vẫn làm cho người ta quên đi mọi trần tục thế gian.
“Mẫu thân, đây là Trường Hoan.” Diệp Hoàn giới thiệu.
Diệp Quỳnh biết Phó Hoàn gặp phải thích khách được Đức Dương quận chúa cứu, liền ôn nhu cười một tiếng “Đa tạ quận chúa cứu nhi tử của ta một mạng.”
Ân Trường Hoan hoàn hồn, vội nói “Ngài tuyệt đối đừng nói như vậy…”
Nàng cũng không biết nghĩ như thế nào, vội vàng nói “Ta sẽ thẹn thùng.”
Diệp Quỳnh mặc dù ở Vấn Đạo am nhưng cũng từng nghe qua thanh danh của Đức Dương quận chúa, lúc này lại thấy Ân Trường Hoan nói nàng sẽ thẹn thùng, nhất thời cười khẽ.
Ân Trường Hoan thích sắc đẹp, bằng không thì cũng sẽ không tiếp xúc với Diệp Hoàn nhiều lần, cuối cùng thích Diệp Hoàn.
Lúc này gặp được người đã từng trải như Diệp Quỳnh, từ thực chất bên trong con người tản ra sự quyến rũ động lòng, nàng ngơ ngác nói “Sư thái, ngài thật đẹp, còn hơn cả Diệp Hoàn nữa.”
Diệp Hoàn: …
Hắn khả năng nên thấy may mắn vì mẫu thân hắn là nữ.
Ý cười của Diệp Quỳnh càng sâu hơn, ánh mắt nhìn Ân Trường Hoan ôn nhu mà từ ái “Con cũng rất đẹp.”
Bà lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay dày được bọc kĩ càng, mở ra, bên trong là một đôi ngọc bội màu đỏ, trên mỗi ngọc bội đều có một con ưng, không quá sinh động nhưng lại đầy sức hút.
Diệp Quỳnh đưa một khối ngọc bội cho Ân Trường Hoan, cái còn lại cho Diệp Hoàn.
Ở Vấn Đạo am đến giờ Thân(*) thì Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan mới chậm rãi cưỡi ngựa trở lại kinh thành.
(*)Giờ Thân là từ 15 giờ đến 17 giờ chiều.
Ân Trường Hoan nói “Hoàn Hoàn, ta cảm thấy chúng ta có thể thường xuyên đến thăm mẫu thân chàng.”
Hoàn Hoàn là nhũ danh của Diệp Hoàn mà Ân Trường Hoan biết được từ chỗ Diệp Quỳnh, nàng vốn thích gọi Diệp Hoàn là Diệp đại nhân nhưng bây giờ hắn đổi tên là Phó Hoàn, lại được phong vương, nàng gọi như vậy thì không tốt lắm, vừa nghe thấy cái nhũ danh này, Ân Trường Hoan liền quyết định về sau nàng sẽ gọi Diệp Hoàn là Hoàn Hoàn.
Diệp Hoàn bất đắc dĩ, mặc dù hắn đã kháng nghị nhưng vô hiệu, chỉ có thể mặc cho nàng gọi như vậy.
“Nàng là thấy mẫu thân ta có dung mạo đẹp nên mới muốn đi thăm sao.”
“Nào có.” Mặc dù sự thật đúng là như vậy nhưng Ân Trường Hoan kiên quyết không thừa nhận “Bà ấy là trưởng bối, chúng ta là vãn bối tận hiếu không phải nên làm sao.”
Diệp Hoàn liếc nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ nói “Nàng vui thì tốt.”
.
Hôm sau, Ân Trường Hoan tiến cung đi thỉnh an Trịnh thái hậu và hoàng đế.
Nàng còn chưa đi ngự thư phòng thì hoàng đế đã cho người gọi nàng tới, nói hơn nửa ngày mới nói ra mục đích “Nghe nói hôm qua cháu đi gặp dưỡng mẫu Phó Hoàn.”
Ân Trường Hoan gật đầu, tán thưởng “Thanh Tịnh sư thái thật đẹp nha, cháu rất thích bà ấy.”
Hoàng đế bật cười “Nàng ấy lúc còn trẻ chính là đệ nhất mỹ nhân kinh thành đấy.” Hắn đánh giá Ân Trường Hoan “Ngay cả cháu cũng không theo kịp đâu.”
Bị hoàng đế nói mình không đẹp bằng Diệp Quỳnh, Ân Trường Hoan một chút cũng không tức giận, còn nói “Không kịp thì không kịp, cháu sao có thể so được với sư thái chứ.”
Thanh Tịnh sư thái chính là tuyết liên trên đỉnh núi đó, mà nàng cùng lắm chỉ là cỏ dại bên cạnh tuyết liên thôi.
“Bà ấy còn đưa cho cháu và vương gia mỗi người một khối ngọc bội.”
Ngọc bội? Thần sắc hoàng đế biến đổi, khẩn cấp hỏi “Có phải trên ngọc bội có hình chim ưng?”
Đó là đồ hắn đưa cho Diệp Quỳnh, về sau Diệp Quỳnh không nguyện ý vào cung, sau khi cãi nhau với hắn một trận thì đã ném khối ngọc bội đi, hắn trong cơn tức giận cũng vứt khối ngọc bội của mình đi, thì ra bà đã đi tìm ngọc bội về sao?
Hoàng đế nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy yết hầu đầy chua xót khó nhịn.
Ân Trường Hoan phảng phất như không nhìn thấy thần sắc biến hoá của hoàng đế “Là khắc hình chim ưng, cháu thấy ngọc bội được bọc bằng vải gấm, được che chở như bảo bối vậy”
Hoàng đế mở mắt thở dài một tiếng “Đôi ngọc bội này là cống phẩm Nguyệt quốc đưa tới, phía trên ưng thiên sinh địa trưởng, là vật bảo rất hiếm có.
Nàng ấy đã tặng ngọc bội cho cháu và Phó Hoàn, các ngươi phải quý trọng biết chưa?”
“Vâng.” Ân Trường Hoan không hỏi hoàng đế vì sao lại trân quý đôi ngọc bội này như vậy, nàng trịnh trọng nói “Đây là sư thái tặng quà gặp mặt cho cháu, cháu nhất định sẽ cố gắng trân quý.”
Hoàng đế thấy mặt Ân Trường Hoan đầy nghiêm túc thì cười cười, hắn và Diệp Quỳnh không thể bên nhau cả đời, chỉ mong con của bọn họ có thể cùng được sống hạnh phúc bên người mình yêu suốt đời.
Nghĩ đến đây, hoàng đế nói “Trường Hoan, Phó Hoàn cũng không còn nhỏ, trẫm bảo Khâm Thiên giám tìm ngày lành tháng tốt để thành thân được không?”
“Thành thân?” Ân Trường Hoan giật mình “Cháu còn chưa nghĩ tới việc này.”
Hoàng đế cười “Vậy bây giờ cháu suy nghĩ dần đi.”
Ân Trường Hoan trung thực suy nghĩ, một lát sau nàng nhìn hoàng đế, bĩu môi “Hoàng cữu cữu, người cũng quá đau lòng cho Phó Hoàn rồi.”
“Tại sao lại nói thế?”
“Thành thân là chuyện lớn như vậy không phải nên bảo chàng ấy đi nói với ngoại tổ mẫu sao.
” Ân Trường Hoan hừ hừ nói “Người có phải sợ ngoại tổ mẫu không nỡ xa cháu cho nên nghĩ thuyết phục cháu trước, sau đó mới đi nói cho ngoại tổ mẫu đúng không.”
Hoàng đế sửng sốt một chút, lập tức ngực rộng cười to.
Hắn chỉ là nghĩ đến Diệp Quỳnh nên mới đột nhiên sinh ra ý nghĩ này, chỉ là Trường Hoan nói cũng phải, có chuyện Gia Di thì mẫu hậu sợ là thật sự sẽ không nỡ để Trường Hoan xuất giá.
“Vậy cháu có đồng ý hay không?”
“Đồng ý chứ, sao lại không.
Chờ đến lúc thành hôn rồi thì cháu chính là Vĩnh vương phi, cao hơn phẩm cấp quận chúa đó.”
Ân Trường Hoan cười he he “Đến lúc đó Kỷ Oánh Oánh nhìn thấy cháu còn phải hành lễ nha.”.