Đức Dương Quận Chúa - Chương 145
Lời của editor: 18/12 này mình sẽ bão đến hết truyện luôn, mn sẵn sàng đón bão chưa. (◍•ᴗ•◍)❤
Việc đầu tiên Ân Trường Hoan làm sau khi về kinh thành chính là chọn quà cho Kỷ Oánh Oánh.
Ngày Kỷ Oánh Oánh sinh con thì Đông Cung đã đưa quà rồi nhưng Ân Trường Hoan vẫn tặng thêm lần nữa. Hồi kinh xong, nàng và Triệu thái hậu cùng đi phủ quận vương Nam Dương.
Theo lý thì Triệu thái hậu không nên tới, nhưng bà lo lắng cho Kỷ Oánh Oánh nên cũng mặc kệ mọi thứ.
Cung nhân tới trước truyền lời nên lúc họ đến thì người Cố gia đã đứng ở cửa phủ nghênh đón, Ân Trường Hoan xuống xe nhìn thấy Cố Như Nguyệt cũng ở trong đó.
Triệu thái hậu thấy Cố Như Nguyệt, nói “Đoan vương phi cũng ở đây sao.”
Người kinh thành đều biết Đoan vương không phái người hành thích thái tử, còn thay thái tử đi biên giới tây bắc, Cố Như Nguyệt cũng coi như đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, nhưng lòng Cố Như Nguyệt lại không nhẹ nhõm được bao nhiêu, vì trước đó nàng ta từng ăn nói thất thố với Ân Trường Hoan.
Nàng ta hôm nay đến phủ quận vương Nam Dương là bởi vì phỏng đoán Ân Trường Hoan sẽ đến thăm Kỷ Oánh Oánh.
“Vào thăm tẩu tử cùng chất tử đi.” Cố Như Nguyệt mỉm cười nhìn Ân Trường Hoan “Thái tử phi cũng sắp sinh rồi!”
Ân Trường Hoan nhàn nhạt ừ một tiếng.
Quận vương phi cảm giác được thái độ Ân Trường Hoan với Cố Như Nguyệt có chút không đúng, nhưng bây giờ không phải lúc nói cái này, bà dẫn Triệu thái hậu cùng Ân Trường Hoan đến chỗ Kỷ Oánh Oánh.
Kỷ Oánh Oánh sinh con rất nhanh, không tới hai canh giờ hài tử đã bình an chào đời, cho nên Kỷ Oánh Oánh cũng khôi phục được nhanh, lúc Triệu thái hậu cùng Ân Trường Hoan tới thì nàng đã đứng chờ ở cửa.
Triệu thái hậu nhìn thấy Kỷ Oánh Oánh đứng ngoài cửa, nóng nảy xông tới, oán giận nói “Cháu làm cái gì thế hả, còn không mau quay vào.”
Kỷ Oánh Oánh mặc dù làm mẫu thân nhưng vẫn giữ tính nết cũ, cười hì hì nói “Cả ngày nằm trên giường xương cốt sắp mềm nhũn ra rồi, bắt đầu đi lại còn dễ chịu một chút mà thái y cũng nói hay hoạt động sẽ tốt cho thân thể.”
Nghe được đây là lời thái y dặn thì Triệu thái hậu mới không nói gì nữa.
Ân Trường Hoan thấy sắc mặt Kỷ Oánh Oánh không tệ, sự e ngại lúc sinh hài tử giảm đi một chút, nàng chờ không nổi hỏi “Hài tử ở đâu?”
Nàng đang nói thì từ trong gian phòng có một ma ma ôm đứa bé ra.
“Hiện tại còn đỡ, ngươi không biết đâu, lúc nó vừa ra đời, ta không dám tin đây là con của mình.”
Kỷ Oánh Oánh nói ghét bỏ nhưng ánh mắt nhìn hài tử lại tràn đầy yêu thương, Ân Trường Hoan ở trong lòng cảm khái quả nhiên khi làm nương sẽ thay đổi.
Nàng tiến đến cạnh, hài tử vừa chào đời hơn một ngày, Kỷ Oánh Oánh chê xấu nhưng hài tử trông rất đáng yêu. Nó đang ngủ, mặc một cái yếm đỏ, không biết mơ tới cái gì, cái miệng hồng hồng bĩu một cái, đáng yêu khiến Ân Trường Hoan muốn ôm về Đông Cung luôn.
Thấy Ân Trường Hoan yêu quý không rời, Kỷ Oánh Oánh trêu chọc “Muốn thèm cũng không được, ngươi còn hai tháng nữa mới sinh đấy.”
“Vậy là còn hai tháng nữa sao.” Ân Trường Hoan nhẹ nhàng chạm vào mặt hài tử, ngữ khí ôn nhu “Phải thích di di nha, về sau di di cho con thật nhiều quà.”
Quận vương phi không quấy rầy ba người bọn họ nói chuyện, kéo Cố Như Nguyệt rời đi, ra ngoài bà lập tức hỏi Cố Như Nguyệt “Con và thái tử phi đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Như Nguyệt cũng không dám gạt nương mình, nói hết mọi chuyện ra, quận vương phi tức giận gõ vào trán nàng ta một cái “Con có phải bị ngốc không hả, lại đi ăn nói với thái tử phi như vậy.”
Cố Như Nguyệt cụp mắt xuống nói “Con cũng là gấp quá.”
Quận vương phi nói “Lúc con nói những lời kia sao không suy nghĩ hả, nếu không có Từ Ninh thái hậu thì con có thể bảo vệ được Khang nhi sao?”
Khang nhi trong miệng quận vương phi là nhi tử của Phó Dịch và Cố Như Nguyệt, ý là hi vọng hài tử khỏe mạnh bình an.
Làm sai là nữ nhi của mình, đây cũng không phải con thứ Cố Như Vận, bà căn dặn “Đoan vương và thái tử bây giờ chung thuyền, con lát nữa nhớ phải xin lỗi thái tử phi, nàng ấy là người rộng lượng, sẽ không so đo đâu.”
“Con cũng nghĩ như vậy.”
Thấy Cố Như Nguyệt biết cần nói xin lỗi, quận vương phi thở phào, bà chỉ lo Cố Như Nguyệt sẽ bướng bỉnh giống Cố Như Vận, ngữ trọng tâm trường nói “Nương không phải không thương con mà do nàng ấy là thái tử phi, con và nàng ấy có giao hảo, mặc kệ là với con hay cùng vương gia hay Khang nhi thì đều tốt.”
“Nương yên tâm, con hiểu rõ.”
Cố Như Nguyệt muốn tìm Ân Trường Hoan xin lỗi, nhưng mãi đến khi Ân Trường Hoan hồi cung cũng không tìm được cơ hội. Không thể làm gì nàng ta đành phải lấy lý do tiến cung thỉnh an hoàng hậu nương nương để đi Đông Cung một chuyến.
Ân Trường Hoan nghe Cố Như Nguyệt muốn gặp thì không kinh ngạc, cũng không có khó xử nàng ta, cho người mời vào.
Cố Như Nguyệt có chút ngượng ngùng, nhưng nàng ta không thể không đi.
Vương phi và thái tử phi không phải cùng một phẩm cấp, nhưng bởi vì có quan hệ chị em dâu nên phần lớn làm lễ ngang nhau nhưng hôm nay Cố Như Nguyệt vừa tiến vào đã phúc thân, cúi đầu hành lễ với Ân Trường Hoan.
“Trước đó là ta ngôn ngữ không đúng, hôm nay tới để tạ lỗi với thái tử phi.”
Ân Trường Hoan đã không còn giận Cố Như Nguyệt, ra hiệu cho Nhược Vân đỡ Cố Như Vận dậy, thản nhiên nói “Ngươi không cần để ý, ta không có để chuyện đó trong lòng.”
Ân Trường Hoan mặc dù không giận nhưng lại không muốn thân thiết với Cố Như Nguyệt.
Ngồi với nhau nhưng không nói lời nào, bầu không khí có chút xấu hổ, Ân Trường Hoan không ngại, ung dung nhàn hạ ngồi uống nước mật ong, ăn điểm tâm.
Ân Trường Hoan da mặt dày, Cố Như Nguyệt lại chịu không nổi, ngồi trong một giây lát thì đứng dậy cáo từ.
.
An vương và Khánh vương bức thoái vị liên lụy đến không ít triều thần, ngoại trừ một bộ phận đi theo hoàng đế đến hành cung, còn có một bộ phận ở lại kinh thành, trong đó có Hứa Ngạn.
Nghe được cái tên này xong, Ân Trường Hoan trợn to mắt, không dám tin hỏi “Phò mã của Bình Dương?”
Diệp Hoàn gật đầu.
“Hắn bị sao vậy?” Đã là phò mã, thế mà còn làm loại việc này, Hứa Ngạn nhìn thì thông minh sao lại làm chuyện ngu xuẩn thế chứ.
“An vương. ” Diệp Hoàn cũng không phát hiện ra Hứa Ngạn là người của An vương “Hắn là bị một đại nhân khai ra. Nghe nói hắn không đồng ý An vương bức thoái vị, nhưng An vương không muốn lãng phí một cơ hội tốt cho nên không nghe theo Hứa Ngạn.”
“Hắn không đồng ý? Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu mưu kế của chàng?”
“Có lẽ.” Kế hoạch của hắn không tính thiên y vô phùng(*), chỉ là An vương cùng Khánh vương bị thời cơ tốt che mờ đi đôi mắt “Hứa Ngạn là một nhân tài, đáng tiếc.”
(*)Thiên y vô phùng: (Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn, vv cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.
Ân Trường Hoan mới không thấy tiếc cho Hứa Ngạn, nàng chỉ quan tâm đến Bình Dương “Phụ hoàng dự định xử trí thế nào?”
Diệp Hoàn lắc đầu “Lúc ta rời khỏi ngự thư phòng thì nhìn thấy Bình Dương tiến cung.”
“Sao chàng không nói sớm.” Ân Trường Hoan trừng Diệp Hoàn một cái, vội vàng đi ngự thư phòng.
Lúc Ân Trường Hoan đến thì Bình Dương đã không còn ở ngự thư phòng, hoàng đế nghe thấy Ân Trường Hoan tới gặp thì bảo nàng cố gắng an ủi Bình Dương.
Ân Trường Hoan hiếu kì hỏi “Phụ hoàng, người chuẩn bị xử trí Hứa Ngạn thế nào?”
Sắc mặt hoàng đế rất khó coi “Đương nhiên là theo quy củ mà trừng phạt.”
“Thế nhưng còn Bình Dương?”
Hoàng đế không có nói tỉ mỉ, thở dài một tiếng “Trường Hoan, đều là trẫm bị mù, mới chọn cho Bình Dương một phò mã như thế.”
Ân Trường Hoan hiện tại không còn tâm tình an ủi hoàng đế, nàng sốt ruột đi Khôn Ninh cung tìm Bình Dương, rời ngự thư phòng thì thấy có một người hầu chỗ Triệu thái hậu đứng ngoài ngự thư phòng.
Nhìn thấy nàng, đối phương có chút không được tự nhiên, muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn không nói, bởi vì công công đến truyền cho hắn vào trong.
Chưởng sự ma ma Khôn Ninh cung cung kính dẫn Ân Trường Hoan vào, lo lắng nói “Cũng không biết chuyện gì xảy ra, công chúa vừa đến đã ôm hoàng hậu nương nương khóc.”
Bình Dương là một công chúa kiêu ngạo, chưa từng tuỳ tiện rơi nước mắt.
Cung nhân đi thông báo, hoàng hậu đi ra, thần sắc nặng nề “Trường Hoan, ngươi cố gắng khuyên nhủ con bé xem, vì hạng người đó không đáng.”
Ân Trường Hoan gật đầu, đi vào bên trong điện, Bình Dương ngồi trên giường La Hán cúi đầu lau nước mắt, thân thể co lại, nghe thấy nàng tiến đến cũng không ngẩng đầu lên.
Ân Trường Hoan ngồi đối diện Bình Dương, rót cho nàng chén trà “Uống nước lạnh để tĩnh một chút đi.”
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Ân Trường Hoan biết Bình Dương không phải người mềm yếu, nàng ấy chỉ là cần một chút thời gian để tiếp nhận thôi.
Bình Dương uống hết chén trà, lại rót cho mình hai chén, uống xong mới nhìn Ân Trường Hoan, hai mắt đã đỏ hết lên “Trường Hoan, mắt ta thật sự bị mù.”
“Phụ hoàng vừa rồi cũng đã nói như vậy.” Ân Trường Hoan trấn an “Cái này cũng không thể trách tỷ, dù sao tỷ cũng không biết Hứa Ngạn là người của An vương.”
Bình Dương lắc đầu “Không phải chuyện này.”
“Không phải chuyện này.” Ân Trường Hoan mờ mịt “Có thể có chuyện gì khiến tỷ thương tâm như vậy.” nàng nói đùa “Dù thế nào cũng sẽ không phải Hứa Ngạn có nữ nhân khác.”
Bình Dương không nói chuyện, nhìn chằm chằm Ân Trường Hoan.
Mặt Ân Trường Hoan cứng lại, khó tin nói “Hắn thật sự có nữ nhân khác?”
“Là đại biểu muội hắn.” Bình Dương cúi đầu nhìn chén trà “Ta hôm trước mới biết được.”
Nếu không phải biết từ việc An vương bức thoái vị thất bại, Ân Trường Hoan giật mình trong lòng, nhịn không được phỏng đoán đây là trùng hợp hay Hứa Ngạn cố ý.
“Tỷ dự định thế nào?” Nàng hỏi.
Bình Dương không có nửa phần do dự “Hòa ly.”
“Tỷ nghĩ kỹ chưa?”
Nàng cười khổ một tiếng “Trường Hoan, muội không biết, hắn và đại biểu muội hữu tình hữu ý, cho dù ta cùng hắn đã thành thân thì cũng không làm lung lay được quan hệ hai người.”
Bình Dương rất thích Hứa Ngạn nhưng nàng là công chúa, khi biết chuyện thì phản ứng đầu tiên chính là muốn hòa ly, sở dĩ không lập tức tiến cung nói cho hoàng đế và hoàng hậu là bởi vì nàng không biết nên mở miệng thế nào, sợ phụ hoàng và mẫu hậu vì nàng mà thương tâm. Kết quả còn chưa nói được gì thì người của Đại Lý tự đã tới mang Hứa Ngạn đi.
“Vừa mới bắt đầu ta còn ôm một tia hi vọng xa vời, nghĩ rằng hắn là vì không liên luỵ đến ta nên cố ý để ta hiểu lầm, cho nên ta cho người đi cẩn thận điều tra mới phát hiện chỉ có ta là kẻ ngốc mà thôi.”
“Thì ra tỷ đã nghĩ đến khả năng này?”
Bình Dương giật giật khóe miệng, cười còn khó coi hơn khóc “Đúng vậy a, nghĩ đến rồi, nhưng cũng chỉ là ta tự mình đa tình.”
“Vậy còn chuyện tỷ luôn không mang thai?”
“Hắn dùng thuốc tránh thai.” Bình Dương xùy một tiếng “Như thế cũng tốt, nếu có hài tử thì càng thêm phiền phức.”
Ân Trường Hoan không ở Khôn Ninh cung lâu, Bình Dương so với nàng trong tưởng tượng thì kiên cường hơn nhiều, hoặc là nói hai ngày qua, nàng ấy đã điều chỉnh được cảm xúc.
Ân Trường Hoan nghĩ chuyện ngày hôm nay đã đủ làm nàng kinh ngạc nhưng lúc dùng bữa tối, Diệp Hoàn nói cho nàng một tin khiếp sợ hơn.
Gia Hòa sở dĩ nhiều lần mưu hại Ân Trường Hoan là bởi vì Hứa Ngạn dựa vào người của An vương tra ra được Gia Hòa có liên quan đến cái chết của Gia Di trưởng công chúa chết nên Hứa Ngạn đề nghị An vương dùng chuyện này uy hiếp Gia Hòa mưu hại Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan ngẩn người “Ta đào mộ tổ Hứa gia nhà hắn sao?”
Lời của editor: bất ngờ chưa? Tui cứ nghĩ Hứa Ngạn chỉ là nhân vật qua đường thôi, ai ngờ lại thuộc top trùm cuối🤦