Đức Dương Quận Chúa - Chương 128:
- Nhà
- Tất cả truyện
- Đức Dương Quận Chúa
- Chương 128: - Muội có phải là có tình ý với thái tử điện hạ?
Ân Trường Hoan nhìn thấy Khánh vương phi trong một bữa tiệc hôm giao thừa.
Trên mặt không còn vết thương nào nữa, chỉ là sắc mặt thì không hề tốt. Lúc thấy Ân Trường Hoan thì nháy mắt phẫn hận nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh lại, chủ động đi đến chỗ Ân Trường Hoan lấy lòng.
Ân Trường Hoan không để ý Khánh vương phi, phảng phất như không trông thấy Khánh vương phi vậy, quay ra nói chuyện với Kỷ Oánh Oánh khiến nàng ta lúng túng đứng ở một bên.
Đang ngồi ở đây đều là các nữ quyến hoàng gia còn có cả phu nhân cáo mệnh, bị nhiều người xem náo nhiệt, mặt Khánh vương phi đỏ bừng lên, ánh mắt nhìn Ân Trường Hoan càng ngày càng hung ác nham hiểm, hận không thể chạy lên cấu xé khuôn mặt nàng.
Bởi vì chuyện nàng ta khiêu khích Ân Trường Hoan nên Khánh vương nổi trận lôi đình, lại nạp thêm một trắc phi nữa.
Khánh vương phi không trách chính mình cũng không trách Khánh vương, ngược lại đem hết oán hận đổ lên Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan mở mắt lướt qua nàng ta, xùy một tiếng quay đầu tiếp tục nói chuyện với Kỷ Oánh Oánh, sự khinh thường lộ rõ trên mặt.
“Ân Trường Hoan. . .”
“Tứ đệ muội. . .”
An vương phi thấy Khánh vương phi nổi giận liền giữ chặt tay nàng ta lại, ngăn cản Ân Trường Hoan cùng Khánh vương phi xảy ra xung đột.
Ân Trường Hoan giật giật khóe miệng. Bọn họ không tra ra được chứng cứ là lời đồn do An vương gây ra nhưng lại điều tra được một số thứ khá thú vị, tỉ như một nhóm người thần bí nào đó tưởng là Khánh vương phái tới vậy mà lại có quan hệ mật thiết với An vương, tỉ như quản gia của phủ Anh quận vương là mật thám của An vương, lại tỉ như phía sau thương nghiệp khổng lồ lớn nhất kinh thành cũng có cả bóng dáng của phủ An Vương.
Rất không khéo chính là Diệp Hoàn đối với thương nghiệp khổng lồ lớn nhất kinh thành này rất có hứng thú, chắc hẳn không bao lâu nữa An vương phi sẽ không cười nổi.
Kỷ Oánh Oánh nhìn thấy biểu cảm Ân Trường Hoan “Còn tức sao?”
Ân Trường Hoan hừ nhẹ “Đương nhiên là tức, ta không làm gì mà nàng ta cứ đến tìm ta gây phiền phức. Cho rằng mình đi lấy lòng là có thể coi mọi thứ không tồn tại sao? Theo suy luận của nàng ta thì có thể đâm ta một đao rồi lại nói tiếng xin lỗi.”
Kỷ Oánh Oánh bật cười “Ngươi đừng nói, ngươi còn nói thật có đạo lý.”
“Đương nhiên. ” Ân Trường Hoan hất cằm, kiêu ngạo “Cũng không nhìn xem là ai nói.”
“Nói ngươi mập ngươi còn thở hổn hển.” Bình Dương tiến đến, Kỷ Oánh Oánh vội vàng vẫy nàng, bảo cung nữ đi lấy thêm một cái ghế.
Bình Dương ngồi xuống, trước tạ lỗi với Ân Trường Hoan, trước đó lời đồn truyền đi lợi hại như vậy nàng còn chưa tới Đông Cung thăm hỏi Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan không quan trọng nói “Không có việc gì, có gì đáng xem chứ, mấy lời đồn thôi, có thể làm tổn thương ta sao.”
Kỷ Oánh Oánh ồn ào “Đúng vậy, có hoàng cữu cữu cùng thái tử thì nàng ta đâu cần chúng ta lo lắng.”
Bình Dương cười một tiếng “Gần đây trong kinh đều đang đồn thái tử vì muội mà đối đầu với Khánh vương, không biết có bao nhiêu người hâm mộ muội gả cho một phu quân tốt.”
Ân Trường Hoan dương dương đắc ý “Hâm mộ cũng không được, chàng ấy là của ta, của một mình ta, bất luận kẻ nào cũng không giành được.”
Kỷ Oánh Oánh tức cười “Không biết xấu hổ.”
“Cái này có gì mà xấu hổ.” Ân Trường Hoan nói “Ta cũng không tin ngươi nguyện ý để Cố Nguyên cho những nữ nhân khác.”
Kỷ Oánh Oánh nghiêm túc suy nghĩ, Cố Nguyên mặc dù dáng dấp không đẹp bằng thái tử, học vấn không tốt như thái tử, đối với nàng cũng không bằng thái tử quan tâm Ân Trường Hoan, chỉ là miễn cưỡng cũng không tệ.
“Không nguyện ý. ” Kỷ Oánh Oánh làm động tác cắt đồ “Hắn dám nạp thiếp ta liền thiến hắn, xem hắn nạp thiếp kiểu gì.”
Không có công cụ gây án, tự nhiên là không thể nạp thiếp.
Ân Trường Hoan nháy nháy mắt, câu nói này nghe có chút quen tai.
Tiệc giao thừa kết thúc, trên đường Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn hồi Đông Cung nhìn thấy Hứa Ngạn quan tâm đỡ Bình Dương lên xe ngựa.
Lần trước nàng cùng Kỷ Oánh Oánh khuyên Bình Dương tìm thái y khám cho Hứa Ngạn, thái y nói Hứa Ngạn không có vấn đề gì, vẫn chưa có thai đại khái là duyên phận còn chưa tới.
Phu thê thành thân mấy năm mới có hài tử cũng rất nhiều, Bình Dương cùng Hứa Ngạn mới thành thân chưa lâu mà.
Diệp Hoàn lần theo ánh mắt Ân Trường Hoan “Hứa Ngạn không tệ.”
Ân Trường Hoan nghe vậy thu hồi ánh mắt nhìn về phía Diệp Hoàn, hắn nói “Hứa Ngạn một thời gian nữa nhất định sẽ thành công danh, phụ hoàng vì Bình Dương mà chọn một phu quân rất tốt.”
Ân Trường Hoan nghiêng đầu cười một tiếng “Chàng cũng vậy mà, phụ hoàng cũng vì ta mà chọn một phu quân tốt.”
Nàng lại lắc đầu “Không đúng, không phải phụ hoàng chọn, là chính ta chọn, ta đúng là quá có mắt.”
Ân Trường Hoan lúc khen Diệp Hoàn xưa nay đều không keo kiệt thơ hay ý tốt, cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng.
Diệp Hoàn cười cười, nắm chặt Ân Trường Hoan tay, có thâm ý nói “Ta cũng rất tinh mắt.”
Ân Trường Hoan nở nụ cười xinh đẹp “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
“Nhìn cái gì vậy?” Bình Dương lên xe ngựa, thấy Hứa Ngạn còn chưa lên, thăm dò hỏi.
“Không có gì.” Hứa Ngạn ngồi lên xe ngựa, Bình Dương nhìn theo hướng của Hứa Ngạn, là Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan, hai người bọn họ đứng dưới hiên đèn đuốc sáng trưng, nam thanh nữ tú, tình ý thân thiết, đẹp giống một bức họa, không đành lòng phá hư.
Nàng nở nụ cười hạnh phúc, nói với Hứa Ngạn “Thật tốt, ta cùng Trường Hoan đều gả được cho người mà mình yêu.”
Nàng nhìn Hứa Ngạn, tựa hồ có chút bất an hỏi “Hứa Ngạn, chúng ta sẽ luôn hạnh phúc như vậy phải không?”
Hứa Ngạn sửa sang lại áo choàng của Bình Dương, ngữ khí ôn nhu “Nhất định.”
.
Ăn tết, vô luận là hoàng gia quý tộc hay dân bình thường thì đều muốn náo nhiệt, đi thăm bạn bè, hôm nay ăn nhà này ngày mai ăn nhà kia là chuyện thường.
Yến tiệc ở phủ Khánh vương hôm đó Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn đều không có đi, nguyên nhân là Ân Trường Hoan đột nhiên bị cảm gió lạnh, Diệp Hoàn muốn chăm sóc cho nàng nên cũng không có đi.
Nếu thật sự sinh bệnh thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác ngày thứ hai Ân Trường Hoan lại sắc mặt hồng nhuận đi phủ Anh quận vương, nhìn thần thái sáng láng thế này, hôm qua bị sinh bệnh mới là lạ.
Có người như ân cần hỏi “Thái tử phi hôm qua không phải bệnh sao?”
Ân Trường Hoan mỉm cười hỏi lại “Chẳng lẽ bị bệnh thì không thể khỏi sao?”
Đám người nghẹn lại, sinh bệnh đúng là có thể khỏi hẳn, nhưng là ngươi khỏi hẳn nhanh quá vậy. Hôm trước có thể dự tiệc, hôm nay có thể dự tiệc, vậy mà hôm qua lại không thể dự tiệc, chẳng phải là tương đương với trực tiếp nói Đông Cung cùng phủ Khánh vương không hòa thuận sao.
Người này có chỗ dựa thì không giống, biến thành người khác, ai dám chứ.
Đầu năm thời tiết mỗi ngày một đẹp hơn, Anh quận vương đã từng phái người ám sát Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan không muốn ở lại lâu, dùng bữa trưa xong liền rời phủ Anh quận vương.
Ân Trường Hoan chưa trở về cung, trên đường đi dạo giết thời gian, Diệp Hoàn lại có công vụ phải xử lý nên về hoàng cung trước.
Ân Trường Hoan đi vào một cửa hàng trang sức thì gặp Bình Dương cùng hai biểu muội của Hứa Ngạn.
Hai biểu muội một người chải tóc phụ nhân, một người khác thì là mới mười mấy tuổi.
Ân Trường Hoan hỏi Bình Dương sao không đi phủ Anh quận vương, Bình Dương là công chúa, không có khả năng không nhận được thiếp mời của phủ Anh quận vương.
Bình Dương quay đầu nhìn thoáng qua đôi biểu tỷ muội cách đó không xa, nhỏ giọng thẹn nói “Quý thủy của ta bị chậm vài ngày, mấy hôm nay lại hay buồn nôn, tưởng rằng mang thai, kết quả thái y lại nói không có.”
Đã hiểu, không mang thai thì không tâm tình đi dự tiệc “Vậy sao bây giờ tỷ lại ra đây?”
“Giải sầu một chút chứ sao.” Bình Dương nhìn biểu tỷ muội “Hai người bọn họ là nữ nhi của cô mẫu Hứa Ngạn, Hứa Ngạn thi đậu trạng nguyên trước đó cô mẫu giúp Hứa Ngạn rất nhiều, ta dẫn các nàng đi dạo một vòng, cũng coi như thay Hứa Ngạn cảm tạ cô mẫu trước kia chiếu cố.”
Ân Trường Hoan nhìn biểu tỷ muội mày, xích lại gần Bình Dương nói nhỏ “Những thân thích này ở chung có hoà thuận không?”
Nàng là thái tử phi, đương nhiên sẽ không tồn tại việc thân thích của phu quân gây khó dễ nhưng là vô luận là hiện thực hay thoại bản thì nàng dâu mới gả vào nhà chồng mà có bị thân thích khó xử đều là chuyện thường.
Bình Dương nói “Khá hoà thuận, lại nói ta là công chúa, bọn họ không dám chọc ta.”
Nhà giàu sang còn có mấy thân thích nghèo huống chi là Hứa gia, lúc Bình Dương vừa gả cho Hứa Ngạn ngược lại là có mấy người muốn cậy già lên mặt, dùng bối phận tới áp chế Bình Dương, nhưng Bình Dương lớn lên ở chỗ hoàng hậu sao có thể dễ dàng bị bọn họ ức hiếp, dùng chút khí thế là thu thập được đám người này, không dám nói Bình Dương nửa chữ không tốt.
Thân là công chúa hoàng đế sủng ái nhất, Bình Dương kiêu ngạo không hề kém Ân Trường Hoan, sẽ đối với Hứa Ngạn ôn nhu cẩn thận đều là bởi vì một chữ tình mà thôi, đối với những người khác trong Hứa gia, nàng vẫn là Bình Dương công chúa cao quý.
Đã gặp được liền cùng nhau đi dạo, có lẽ là hôm nay thời tiết tốt, mọi người đều lên phố giải sầu, các nàng còn gặp Cố Như Vận cùng Lý San San.
Nhìn thấy Ân Trường Hoan cùng Bình Dương, hai người liền vội vàng tiến lên hành lễ.
Ân Trường Hoan với hai người này chỉ là quen biết sơ qua nên làm lễ xong liền tách ra.
Bình Dương nói “Nghe nói Cố Như Vận đính hôn với thứ tử Lễ bộ thượng thư?”
Ân Trường Hoan nói “Hình như là vậy, sao thế?”
“Không có gì.” Bình Dương quay đầu nhìn thoáng qua Cố Như Vận cùng Lý San San “Chỉ là cảm thấy nàng ta tựa hồ không giống cô nương sắp thành thân.”
Cô nương sắp thành thân ở giữa lông mày đều là ý mừng xấu hổ nhưng Cố Như Vận lại vẫn vô cùng lạnh lùng.
Ân Trường Hoan nói “Nàng ta vẫn luôn như thế, mà ta nghe Kỷ Oánh Oánh nói hôn sự này là quận vương phi Nam Dương quyết định, nàng tựa hồ có chút bất mãn.”
“Trách không được. ” Bình Dương may mắn nói “May mà chúng ta đều có thể tự chọn phu quân, mù cưới câm gả, một khi vận khí không tốt, cả đời đều sẽ bị hủy mất.”
“Cho nên ta mới muốn tuyển nhận nữ học sinh đó.” Ân Trường Hoan nói “Để các nàng có thể độc lập, học tập thêm nhiều tri thức, quen biết thêm nhiều người, dũng cảm nắm giữ vận mệnh của mình.”
Bình Dương cười “Được được được, muội lợi hại nhất, hậu nhân còn phải cảm tạ muội nữa.”
“Đó là đương nhiên.”
Tiếng nói cười của hai người truyền đến tai Cố Như Vận cùng Lý San San.
Hai người thân nhau, nói chuyện cũng không có cố kỵ. Lý San San nhỏ giọng nói với Cố Như Vận “Thái tử phi sao lại tùy tiện đi trên phố lớn như vậy, ngay cả khăn che mặt cũng không mang.”
Cố Như Vận nói “Thái tử phi chính là tính tình như vậy, huống hồ đây là kinh thành, không đeo khăn cũng không sao.”
“Có thể là nàng ta hiện tại là nữ nhân thái tử nên không giống với chúng ta.” Lý San San bĩu môi, phàn nàn nói “Trước đó lời đồn truyền đi lợi hại như vậy, nếu nàng ta chú ý một chút, không tiếp xúc với người khác thì sẽ không có lời đồn như thế. Làm hại có người vậy mà nói thái tử uất ức, là vì phải chịu đựng thế lực sau lưng thái tử phi. Thái tử lợi hại như vậy, cần phải nhẫn sao?”
Lý San San siết chặt khăn tay, mặt mũi tràn đầy căm giận bất bình “Thật sự nghĩ không thông sao thái tử lại tốt với nàng ta như vậy, nàng ta căn bản không xứng với thái tử.”
Ánh mắt Cố Như Vận khẽ thay đổi, dừng bước lại, nghiêm túc hỏi “San San, muội có phải là có tình ý với thái tử điện hạ?”