Đùa Với Lửa - Chương 4
11
Sau khi tòa án ra phán quyết, Phó Thần lại mặt dày mò đến tìm tôi.
Lúc đó tôi vừa cùng Tống Dư Bạch vui vẻ đi mua sắm từ trung tâm thương mại về, chuẩn bị mở cửa vào nhà.
Trong ánh mắt của Phó Thần hiện lên sự kinh ngạc, nhưng nhiều hơn cả là phẫn nộ, thậm chí tức đến mức tay cũng run rẩy.
“Em là vợ của anh, sao có thể lén lút qua lại với gã đàn ông khác?”
Tôi không nhắc anh ta nhớ rằng giấy chứng nhận ly hôn thực ra đã có từ hôm qua, cũng không nhắc anh ta rằng chính anh ta là người đầu tiên ngoại tình.
Thay vào đó, tôi cố tình nâng cằm Tống Dư Bạch lên, liếc nhìn Phó Thần đầy căm phẫn.
“Nhưng làm sao đây? Nhìn anh ấy, tôi thấy rung động, mê mẩn, không thể dứt ra.
Còn nhìn anh, cảm giác duy nhất tôi có chỉ là buồn nôn.”
Phải thừa nhận, trả lại chính câu nói này cho anh ta thật sự rất sảng khoái.
Tâm trạng tôi vô cùng tốt, khoác tay Tống Dư Bạch bước vào nhà, sau đó khóa trái cửa lại.
Phó Thần giận dữ đập cửa, nhưng chẳng làm được gì.
Ngôi nhà này đã được tòa án phán quyết thuộc về tôi, anh ta không còn quyền bước vào nữa rồi.
Tống Dư Bạch đặt đống túi lớn túi nhỏ xuống chỗ huyền quan, sau đó đứng thẳng dậy nhìn tôi.
“Rung động sao…”
Anh tiến một bước về phía tôi.
“Mê mẩn sao…”
Tôi bị anh chặn ở lối vào, không còn đường thoát.
“Không thể dứt ra, hửm?”
Anh ghé sát tai tôi, giọng nói trầm thấp từ tính, cuối câu khẽ nhấn, như mang theo dòng điện nhẹ nhàng lan tỏa.
“Vậy khi nào em định đi đăng ký kết hôn với anh đây?”
Giọng anh mềm mỏng, nhẹ nhàng dụ dỗ.
Để giữ cho bản thân tỉnh táo, tôi dùng tay đẩy anh ra một chút.
“Không cần gấp, tôi còn phải xem xét thêm đã.”
Người đàn ông luôn ôn hòa lễ độ, tiến lùi đúng mực như Tống Dư Bạch lại bất ngờ thuận thế nắm chặt tay tôi, giơ lên cao rồi đè tôi lên cánh cửa.
Tay còn lại của anh kịp thời đệm sau đầu tôi, tránh cho tôi bị va đập.
Đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở, hơi thở nóng bỏng hòa vào không khí tôi hít thở.
“Nhưng anh không đợi nổi nữa rồi.”
Tim tôi đập mạnh liên hồi, cảm giác bối rối không biết phải làm sao.
Đôi mắt anh nhìn sâu vào mắt tôi, trong trẻo lạnh lùng nhưng lại mang theo chút ấm ức, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
“Kiều Kiều, anh không muốn chờ nữa, gả cho anh được không?”
Tôi còn đang bối rối không biết phải trả lời thế nào, thì bên ngoài vang lên giọng nói cáu kỉnh của Phó Thần.
「Bên trong đang làm gì vậy? Mau mở cửa ra!」
Tống Dư Bạch tỏ vẻ chán ghét liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó lại dịu dàng nhìn tôi.
“Đừng để ý đến anh ta, ngoan nào, giúp anh tháo kính ra nhé.”
Tôi như bị trúng bùa mê, ngoan ngoãn gỡ cặp kính của anh xuống.
Người đàn ông trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ngũ quan dường như tinh tế hơn bình thường vài phần.
Chú cún nhỏ khi tháo kính ra liền biến thành chú sói con sắc bén.
Sự đối lập đột ngột này khiến tôi ngây người trong thoáng chốc.
Trong hơi thở đan xen, tôi không dám thở mạnh, hơi nóng lan tỏa lên vành tai.
Giữa tiếng đập cửa điên cuồng của Phó Thần, Tống Dư Bạch khẽ nghiêng đầu, hôn lên môi tôi.
Chẳng bao lâu sau, tiếng đập cửa bên ngoài cũng ngừng lại.
Có lẽ là do tôi đã kêu quá lớn.
Nhưng biết trách ai bây giờ, ai bảo Tống Dư Bạch lại giỏi đến thế cơ chứ.
12
Một ngày đẹp trời, khi gió mát và nắng vàng chan hòa, tôi thoải mái nằm cuộn tròn trên ghế sofa, lướt điện thoại.
Bất ngờ, tôi nhìn thấy một tin tức chấn động của thành phố.
Một người đàn ông họ Phó sau khi phát hiện đứa con không phải con ruột của mình đã dùng dao đâm vợ.
Người vợ trong cơn hấp hối đã phản kháng dữ dội và giết chết chồng mình.
Nhân vật chính trong câu chuyện đó không ai khác chính là gã chồng cũ ngoại tình của tôi và ả tình nhân quyến rũ của hắn.
Vì cái thai đã quá lớn, Văn Nặc không thể phá bỏ, cuối cùng họ vẫn kết hôn với nhau.
Thực ra, ý định ban đầu của tôi chỉ là để họ phải sống trong cảnh nghèo túng khốn khổ suốt đời.
Tôi biết, cuộc sống như thế đối với Phó Thần – kẻ đã rớt từ thiên đường xuống địa ngục và Văn Nặc – kẻ ham mê hư vinh, chắc chắn là sự trả thù ngọt ngào nhất.
Ai ngờ được rằng bọn họ lại tự tạo nên một màn kịch oanh liệt như thế, thật khiến người ta cảm thấy vừa bất ngờ vừa hả dạ.
Tôi đặt điện thoại xuống, bước về phía nhà bếp.
Ở đó, Tống Dư Bạch đang cúi người chăm chỉ nấu ăn cho tôi.
Anh mặc áo thun trắng giản dị, thắt tạp dề quanh eo.
Nhờ chăm chỉ tập luyện thể hình nên bờ vai rộng, vòng eo thon gọn, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người khác không khỏi mơ màng.
Tôi vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai anh.
“Dư Bạch, sao anh lại tốt với em như vậy? Anh nói xem, có phải kiếp trước em đã cứu anh nên kiếp này anh đến để báo ân không?”
Đôi tay bận rộn của Tống Dư Bạch khựng lại một chút, sau đó anh khẽ đáp:
“Đúng vậy.”
Tôi sững sờ, vội buông tay đang ôm anh ra.
Tống Dư Bạch lau khô tay, quay lại nâng nhẹ khuôn mặt tôi lên, ánh mắt dịu dàng nhìn sâu vào mắt tôi.
“Năm ấy, khi cha mẹ anh qua đời, anh rơi vào tuyệt vọng tột cùng, thì đã gặp được một thiên sứ.
Người đó âm thầm giúp đỡ anh bằng cách giấu tên gửi tiền hỗ trợ.
Ban đầu anh nghĩ rằng sẽ không bao giờ tìm được người đó, nhưng rồi một ngày, trong lúc làm việc, anh đã gặp lại người ấy.
Đường nét trên khuôn mặt cô ấy không thay đổi nhiều so với lúc nhỏ, nên ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã nhận ra cô ấy.
Ban đầu, anh thật sự muốn báo đáp ân tình đó, nhưng rồi không thể kiềm chế được mà đem lòng yêu cô ấy.
Điều khiến anh không ngờ nhất chính là, cô ấy cũng yêu anh.
Kiều Kiều, em nói xem, có phải tất cả may mắn trong cuộc đời này của anh đều đã dùng hết vào việc gặp được em rồi không?”
Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt lấp lánh như sao trời của Tống Dư Bạch, ký ức xa xưa bỗng ùa về.
Năm tôi tám, chín tuổi, khi đi du lịch cùng gia đình ở vùng Vân Quý, tôi từng thấy một cậu bé đang bám vào cửa sổ của một lớp học cũ kỹ.
Tôi tò mò hỏi cậu ấy:
“Sao cậu không vào lớp học?”
Khuôn mặt cậu bé lấm lem bụi bặm, nhưng đôi mắt lại trong veo như nước suối.
Cậu ấy nhìn vào lớp học đầy khao khát, rồi khẽ giải thích:
“Bởi vì tôi không có tiền mua đồ dùng học tập.”
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Vậy tại sao ba mẹ cậu không mua cho cậu?”
Cậu bé cúi đầu, giọng buồn bã.
“Họ đều đã mất vì bệnh tật, không còn ai chăm sóc tôi nữa.
Nhưng tôi rất muốn đi học, muốn lớn lên trở thành bác sĩ để cứu những người bị bệnh.”
Nghe xong, lòng tôi chùng xuống, buồn bã một lúc rồi lại vui vẻ bật cười.
“Không sao đâu, nhà tôi giàu lắm. Tôi sẽ bảo ba tôi đưa tiền cho cậu đi học.”
Nói xong, tôi liền nhảy chân sáo chạy đi.
Quay về hiện tại, tôi kinh ngạc nhìn Tống Dư Bạch.
“Anh chính là cậu bé năm đó?”
“Ừ, là anh.”
Anh dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt chan chứa tình cảm như cả dải ngân hà lấp lánh.
Gió nhẹ nhàng thổi tung rèm cửa, ánh nắng len qua khe cửa sổ chiếu rọi, mọi thứ đều đẹp đẽ một cách hoàn hảo.
-Hoàn –