Đùa Với Lửa - Chương 3
8
Đúng như tôi dự đoán, tối hôm đó Phó Thần không về nhà, còn nói rằng ngày hôm sau phải đi công tác gặp gỡ khách hàng.
Ngày hôm sau lại đúng vào thứ Bảy, cũng không biết vị khách hàng nào chăm chỉ đến mức đợi anh ta ghé thăm vào cuối tuần như vậy.
Tôi không vạch trần lời nói dối của anh ta, chỉ dịu dàng dặn dò anh ta chú ý an toàn.
Hôm sau, khi Tống Dư Bạch mang bữa sáng đến cho tôi, sợ tôi buồn chán nên anh chủ động ở lại bầu bạn với tôi.
Đến trưa, trên chóp mũi còn dính chút bột mì, anh đang hì hục cán vỏ bánh há cảo thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
Bệnh viện vừa tiếp nhận một bệnh nhân bị xe tông, xuất huyết nội sọ nghiêm trọng.
Bác sĩ trực không đủ tự tin nên đã gọi cho anh nhờ giúp đỡ khẩn cấp.
Nụ cười trên gương mặt Tống Dư Bạch vụt tắt, anh vội vàng chuẩn bị rời đi.
“Để tôi lái xe đưa anh đi.”
Nhận ra tình huống nghiêm trọng, tôi cũng hoảng hốt cầm lấy chìa khóa xe trên bàn.
Ca phẫu thuật kéo dài suốt mười hai tiếng đồng hồ.
Khi cánh cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, người nhà bệnh nhân bật khóc lao đến vây quanh Tống Dư Bạch.
Gương mặt mệt mỏi của anh gượng gạo nở một nụ cười, dịu dàng an ủi họ.
“Đừng lo, ca phẫu thuật rất thành công.”
Người nhà bệnh nhân thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn rối rít.
Sau khi dặn dò những điều cần lưu ý, Tống Dư Bạch vừa xoa trán mệt mỏi vừa bước về phía phòng nghỉ.
Đi chưa được mấy bước, anh bất ngờ nhìn thấy tôi đang ngồi trên ghế dài ở hành lang.
Chúng tôi nhìn nhau từ xa qua dãy hành lang dài của bệnh viện.
Khoảnh khắc ấy, mối quan hệ giữa chúng tôi dường như có sự thay đổi vi diệu.
Tống Dư Bạch sững sờ vài giây, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
“Mệt quá.”
Anh bước vài bước đến bên tôi, ngồi xuống, khẽ tựa đầu lên vai tôi, giọng nói mang theo chút làm nũng.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, chợt nghe thấy tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng.
Anh đã ngủ thiếp đi nhanh chóng như vậy.
Nhìn gương mặt thanh thoát khi ngủ của anh, tôi chợt nghĩ đến cụm từ “thiên sứ áo trắng”.
Hành lang bệnh viện yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp đập trái tim mình.
9
Phó Thần mãi đến tối Chủ nhật mới uể oải quay về nhà.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là do tiểu tình nhân của anh ta đang giận dỗi.
Bị tôi tát sưng mặt như đầu heo nhưng lại không dám nói gì, cô ta chỉ có thể trút giận lên Phó Thần.
Thật ra, tôi biết rõ lý do Văn Nặc đến tìm tôi.
Chẳng qua là vì dạo gần đây Phó Thần ít lui tới chỗ cô ta hơn, lại còn cứ lần lữa không chịu ly hôn, khiến cô ta cảm thấy bất an nên muốn chủ động tấn công, ép tôi nhường chỗ.
Nhưng nguyên nhân Phó Thần không đến tìm cô ta lại không phải vì tôi, mà là vì chuyện công ty.
Gần đây đơn hàng của công ty giảm dần, báo cáo tài chính thua lỗ, anh ta bận tối tăm mặt mũi, nào còn tâm trí để quan tâm đến tình yêu tình báo gì nữa.
Tôi tất nhiên cũng biết rõ lý do Phó Thần không chịu ly hôn như ý muốn của cô ta.
Không phải vì anh ta còn tình cảm với tôi, cũng không phải vì thương hại tôi như lời Văn Nặc nói.
Chỉ đơn giản là vì tôi vẫn còn giá trị lợi dụng, dựa vào cây đại thụ nhà tôi để hưởng bóng mát mà thôi.
Văn Nặc đúng là đã nghĩ quá đơn giản về đàn ông rồi.
Phó Thần có lẽ thật sự đã yêu cô ta, khi dục vọng chiếm hữu dâng cao, anh ta cũng từng nghĩ đến chuyện ly hôn, thậm chí còn mong tôi chết quách đi để có thể đường đường chính chính sống bên Văn Nặc.
Nhưng sự hưng phấn của trò vụng trộm rồi cũng sẽ phai nhạt dần, sau khi cân nhắc lợi hại, làm sao anh ta có thể thực sự từ bỏ sự nghiệp và lợi ích đã gầy dựng bao năm chỉ vì một tình nhân?
Cho nên, anh ta tuyệt đối không thể thực sự ly hôn với tôi.
Anh ta muốn lợi dụng tài nguyên và mối quan hệ từ gia đình tôi để mang lại sự tiện lợi cho mình, đồng thời vẫn muốn hưởng thụ sự kích thích và sùng bái mà Văn Nặc mang lại.
Nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt cả đôi đường như vậy chứ?
Lòng tham quá lớn, cuối cùng chỉ chuốc lấy quả đắng mà thôi.
Dưới sự chỉ đạo và can thiệp của ba tôi, đơn hàng và tài nguyên khách hàng của Phó Thần dần dần bị rút cạn.
Quả nhiên, anh ta ngày càng tỏ ra ân cần với tôi, lén lút thăm dò thái độ của tôi, hy vọng tôi có thể nhờ gia đình giúp đỡ anh ta.
Tôi biết, thời cơ đã chín muồi.
Tôi kể với anh ta về một cơ hội kinh doanh lớn.
Công ty mẹ của ba tôi đang có kế hoạch mở rộng thương mại quốc tế, rất cần một lô hàng lớn. Nếu hiệu quả tốt sẽ phát triển lâu dài.
Vấn đề duy nhất là lô hàng này cần rất gấp, số lượng lớn, mà nguồn hàng lại khá khan hiếm.
Nếu anh ta có thể tìm được nguồn cung phù hợp thì đương nhiên đơn hàng sẽ thuộc về anh ta, lợi nhuận cũng sẽ rất hậu hĩnh. Dù sao thì cũng là người nhà mà.
Phó Thần ôm tôi xoay ba vòng, ngay lập tức lao vào tìm nguồn hàng.
Anh ta so sánh ba bốn nơi rồi tìm được một nhà máy có nguồn hàng dồi dào và giao hàng nhanh nhất, liền đặt cọc 30% và vội vàng ký hợp đồng để giữ hàng.
Vì quá phấn khích, anh ta đích thân vào bếp nấu một bữa thịnh soạn cho tôi, còn tôi cũng vui vẻ thưởng thức, tỏ ra vô cùng hạnh phúc.
Con cá đã cắn câu, chỉ còn chờ xem lúc nào thu lưới mới hả dạ nhất mà thôi.
10
Vài ngày sau, vào đúng ngày sinh nhật của Phó Thần, tôi cuối cùng cũng đợi được thời cơ tốt nhất.
Dưới sự giúp đỡ của chú Lý, hệ thống giám sát của công ty đã sớm được kết nối với điện thoại của tôi.
Chú Lý vốn là tài xế của nhà tôi, có thể nói là nhìn tôi lớn lên từng ngày.
Sau khi nghỉ hưu, vì cảm thấy buồn chán nên muốn tìm việc làm, tôi liền giới thiệu chú vào làm bảo vệ ở công ty của Phó Thần.
Tình cờ mà lại hóa ra giúp chính mình một cách không ngờ.
Chọn đúng thời điểm, tôi mang theo bánh kem đến công ty, làm động tác “suỵt” ra hiệu cho mọi người.
Ai nấy đều hiểu ý, cùng tôi nhẹ nhàng rón rén tiến về phía văn phòng tổng giám đốc.
Khi tôi dùng chìa khóa dự phòng đã chuẩn bị từ trước để mở cửa phòng làm việc, mọi người đồng thanh hát bài chúc mừng sinh nhật.
Thế nhưng bài hát còn chưa hát hết câu đầu tiên, tất cả đều đồng loạt im bặt.
Bởi vì trước mắt mọi người chính là cảnh Phó Thần ngả người trên ghế giám đốc, còn Văn Nặc thì đang quỳ trước mặt anh ta, khung cảnh vô cùng phản cảm.
Đúng là khổ cho cô ta rồi, cái bụng đã to như vậy mà vẫn cố gắng phục vụ hết mình.
Tôi cười nhạt trong lòng, nhưng trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ đau khổ.
Chiếc bánh kem trên tay tôi rơi xuống đất, tôi ngơ ngác đứng đó, đôi mắt đẫm lệ, vừa tan vỡ lại vừa xinh đẹp.
Mọi người không dám nhìn Phó Thần, cũng không nỡ nhìn tôi, ai nấy đều bối rối không biết phải đặt ánh mắt vào đâu.
Phó Thần cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng đẩy Văn Nặc ra rồi lao đến trước mặt tôi.
“Kiều Kiều, nghe anh giải thích, là cô ta quyến rũ anh.”
Tôi hất tay anh ta ra, giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Quyến rũ sao? Quyến rũ đến mức bụng cũng to lên rồi à?”
Phó Thần vội vàng chạy đến trước mặt Văn Nặc đang bị anh ta đẩy ngã dưới đất, đá mạnh một cú.
“Nói mau, đứa bé trong bụng mày không phải của tao!”
Văn Nặc ôm chỗ bị đá, kinh ngạc nhìn anh ta.
Sau khi hoàn hồn, cô ta bật dậy, mạnh mẽ đẩy Phó Thần ra.
“Đồ khốn nạn! Anh không chết tử tế được đâu!”
Cô ta khóc nức nở, dưới ánh mắt chỉ trỏ của mọi người, nhục nhã bỏ chạy ra ngoài.
Sau sự việc này, tôi thuận thế đề nghị ly hôn với Phó Thần.
Đương nhiên, anh ta không chịu, nhưng tôi đã sớm nhờ luật sư mang theo bằng chứng ngoại tình của anh ta đâm đơn kiện lên tòa.
Ly hôn hay không, giờ đây không còn do anh ta quyết định nữa rồi.
Tôi không gặp lại anh ta nữa, mọi thủ tục ly hôn đều giao cho luật sư xử lý.
Phó Thần gần như phát điên.
Cuối cùng, một ngày nọ, anh ta chặn tôi trên con phố tấp nập.
Vừa thấy tôi, anh ta không màng thể diện, quỳ sụp xuống trước mặt tôi, tự vả vào mặt mình vang dội.
“Kiều Kiều, là anh sai rồi, xin em hãy cho anh một cơ hội nữa.”
Người đi đường xung quanh chỉ trỏ bàn tán, nhưng anh ta làm như không thấy gì, mỗi cái tát càng vang dội hơn cái trước.
Tôi lặng lẽ đứng nhìn, mãi đến khi gò má anh ta sưng vù, lực đánh của hai tay cũng yếu dần, tôi mới lên tiếng ngăn lại.
“Đừng đánh nữa. Anh nghĩ giữa chúng ta còn có thể quay lại sao?
Thay vì ở đây phí thời gian, chi bằng về làm một người cha tốt đi.
Chắc chẳng mấy chốc nữa Văn Nặc sẽ sinh con phải không?
Ngoại tình rồi làm người ta có thai, anh còn mặt mũi ở đây cầu xin tha thứ à?”
Tôi xoay người bỏ đi, nhưng lại bị anh ta níu lấy cổ chân.
“Kiều Kiều, đừng đi, anh còn chuyện muốn nói.”
Phó Thần khẩn thiết van xin, gương mặt sưng đỏ, quần áo lấm lem bụi bẩn, thảm hại không khác gì một con chó.
Tôi dừng bước, kiên nhẫn nhìn anh ta.
Gương mặt anh ta đỏ bừng, hồi lâu sau mới lí nhí nói.
“Mấy ngày nay nhà máy liên tục thúc giục anh thanh toán số tiền còn lại. Cái dự án đó…”
“À!” Tôi giả vờ hốt hoảng, đưa tay che miệng.
“Quên nói cho anh biết, dự án đó đã tạm dừng rồi.”
Sắc mặt Phó Thần lập tức trắng bệch, kinh ngạc nhìn tôi không chớp mắt.
「Sao lại tạm dừng chứ? Sao có thể tạm dừng được? Em có biết không, anh đã đặt cược toàn bộ số tiền còn lại của công ty vào dự án này rồi.
Nếu đến hạn mà không thể thanh toán số tiền còn lại, theo hợp đồng anh sẽ phải bồi thường gấp ba lần.
Bây giờ em chỉ nói nhẹ nhàng một câu ‘dự án tạm dừng’, em bảo anh phải làm sao đây?”
Anh ta tuyệt vọng bám chặt lấy tôi, không chịu buông.
“Kiều Kiều, em lừa anh phải không? Em đang đùa anh đúng không? Anh xin em, giúp anh lần cuối cùng đi, em muốn mắng muốn đánh anh thế nào cũng được.”
Tôi bất đắc dĩ nhún vai.
“Anh cũng biết mà, thương trường như chiến trường, ai nói chắc được điều gì chứ?
Tạm dừng nghĩa là tạm dừng rồi! Chuyện bồi thường hợp đồng, anh phải tự nghĩ cách mà xử lý thôi.
Phó tổng lăn lộn trên thương trường bao năm, chẳng lẽ mọi chuyện đều muốn tôi giúp anh dọn dẹp hậu quả sao?
Tôi tin rằng chuyện nhỏ này, anh nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết thôi. Hay là… quay về bàn bạc với tiểu tình nhân của anh đi?”
Nói xong, tôi hất tay Phó Thần ra, thảnh thơi bước đi với tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Chẳng bao lâu sau, phán quyết của tòa án cũng được đưa ra.
Chuyện anh ta ngoại tình khi còn hôn nhân đã quá rõ ràng, chứng cứ rành rành, không có gì phải tranh cãi.
Vì anh ta là bên có lỗi trong hôn nhân, nên tài sản dĩ nhiên tôi được chia nhiều hơn.
Số tiền còn lại của anh ta thậm chí không đủ để trả nợ cho nhà máy.
Đúng lúc đó, một sự trùng hợp thú vị xảy ra – người nắm quyền kiểm soát thực sự của nhà máy ấy lại chính là ba tôi.
Ba tôi rất vui mừng khi thấy con gái cuối cùng cũng không còn u mê vì tình yêu nữa, mà còn giúp ông giải quyết được một lượng lớn hàng tồn kho.
Vì quá vui mừng, ông quyết định tặng lại cổ phần của nhà máy cho tôi.
Phó Thần có nằm mơ cũng không ngờ rằng, chủ nợ thực sự của anh ta lại chính là tôi.