Đứa Con Riêng Tham Lam - Chương 2
Dường như Vương Hạo đã đợi câu hỏi này từ lâu, lập tức hào hứng lên tiếng:
“Trẻ con ấy mà, chỉ cần cảm giác an toàn thôi. Dù sao thì bây giờ nó cũng xem như con trai của em rồi, chi bằng em cho nó cổ phần đi, coi như dỗ nó vui vẻ.”
“Sau này con chúng ta ra đời, Vương Dương cũng sẽ hòa thuận hơn với em trai, em gái. Không khí trong nhà mình cũng sẽ dễ chịu hơn.”
Nghe vậy tôi không nhịn được bật cười khẩy:
“Vương Hạo, hai mươi phần trăm cổ phần, anh có biết nó có ý nghĩa gì không?”
“Anh biết, cổ phần nhiều thật, nhưng nó chỉ cần cảm giác an toàn thôi mà. Đợi nó thông suốt rồi, chúng ta bảo nó trả lại cổ phần cho em là được.” Vương Hạo gật đầu nói.
Tôi thật sự không thể tin nổi, đây là lời nói ra từ một người trưởng thành, thậm chí còn là cấp quản lý trong công ty.
Cổ phần mà cũng có thể tùy tiện đem ra để dỗ con vui lòng?
Tôi nghiêng đầu nhìn anh một lúc lâu, rồi lạnh lùng nói:
“Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc à? Cổ phần thì tuyệt đối không thể đưa. Nếu nó cứ tiếp tục làm loạn, cùng lắm thì đứa bé này tôi không sinh nữa.”
Nghe tôi nói không sinh con nữa, Vương Hạo lập tức nhảy dựng:
“Sao lại không sinh? Vợ à, đứa bé đã đến với chúng ta thì chứng tỏ có duyên phận, sao có thể vì chuyện nhỏ như vậy mà bỏ nó được?”
“Chuyện bên Vương Dương cứ để anh giải quyết, em đừng lo. Một thằng nhóc ranh, anh không trị nổi nó chắc?”
Nói xong, Vương Hạo lại quay người bước ra ngoài, rõ ràng là đi tìm Vương Dương nói lý lẽ.
5
Sau khi Vương Hạo rời đi, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho bạn bè, nhờ họ điều tra giúp xem hai năm qua Vương Dương ở nước ngoài đã giao du với những ai.
Rốt cuộc là ai đã dạy cậu ta quay về đòi tôi nhượng cổ phần?
Tối hôm đó, giữa Vương Hạo và Vương Dương nổ ra một trận cãi vã dữ dội.
Bất kể Vương Hạo nói gì, Vương Dương vẫn kiên quyết một điều: hoặc là giao cổ phần, hoặc là phá thai. Nếu không thì cậu ta sẽ ra nước ngoài và không bao giờ quay về nữa.
Nghe tiếng họ từ trong phòng cãi nhau đến tận phòng khách, tôi chỉ lạnh lùng nhìn, không có ý định bước lên can ngăn.
Cuối cùng, có vẻ Vương Hạo thật sự không nhịn nổi nữa, vung tay tát Vương Dương một cái.
Cái tát vang dội trong phòng khách rộng lớn nhà tôi nghe đặc biệt chát chúa.
“Ba, ba vì cái thai trong bụng người phụ nữ đó mà đánh con sao?” Vương Dương ôm mặt, nhìn Vương Hạo đầy kinh ngạc.
Rõ ràng Vương Hạo cũng bị hành động của mình làm cho choáng váng, theo phản xạ định bước tới xin lỗi con trai.
Nhưng đúng lúc đó, anh nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa phòng nhìn họ, thế là liền hạ sắc mặt, nghiêm giọng:
“Vương Dương, chính vì dì Tằng của con cưng chiều con suốt những năm qua nên con mới trở nên vô lý và hỗn láo thế này.”
“Cái gì mà ‘người phụ nữ đó’? Đó là dì Tằng của con. Đứa bé trong bụng cô ấy là em trai con.”
“Hừ, có mẹ kế thì sẽ có ba dượng. Trước kia giả vờ đối xử tốt với con chẳng qua cũng chỉ vì sợ sau này về già không có ai phụng dưỡng. Giờ sắp có con riêng rồi, có người mới lo cho hai người rồi.”
“Còn con, đứa con mà vợ trước của ba sinh ra, chẳng còn giá trị gì nữa đúng không? Con hận hai người!”
Vương Dương trút hết cơn giận rồi lao ra khỏi nhà.
Tôi cau mày bước đến cửa nhìn theo, dáng chạy của Vương Dương không giống một người tức giận chạy bừa, mà như thể đã có dự tính sẵn.
Tôi nhìn theo hướng cậu ta rời đi, nhưng Vương Hạo liền đứng chắn trước mặt tôi, cắt ngang tầm nhìn:
“Đừng để ý đến nó nữa. Nó mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành mà còn cư xử như con nít. Anh đã nói rồi, ngày thường em chiều nó quá mức.”
Nghe vậy, tôi thu lại ánh nhìn, lạnh lùng cười khẩy:
“Sao? Giờ con trai anh thành ra như vậy, anh cũng định đổ cho tôi à?”
“Sao có thể chứ, nó không biết điều thì là do bản thân nó thôi. Thôi vợ à, giờ cũng khuya rồi, em mau về phòng nghỉ ngơi đi, em cần giữ gìn sức khỏe mà.” Nói xong, anh đỡ tôi quay vào trong.
“Anh thật sự không quan tâm đến con trai mình nữa sao?” Tôi nhíu mày hỏi.
“Thằng ranh con ấy, mặc kệ nó đi. Lớn rồi, có đi đâu cũng chẳng sao.” Anh vừa nói vừa thản nhiên đóng cửa lại, chẳng hề có chút lo lắng nào về chuyện Vương Dương giận dỗi bỏ nhà đi đêm hôm khuya khoắt như vậy liệu có xảy ra chuyện gì không.
Sau khi bị ba đánh rồi bỏ nhà đi, Vương Dương không quay về nữa.
Tôi gọi điện, cậu ta không bắt máy.
Hỏi Vương Hạo, anh chỉ nói: không cần để ý.
Thế là tôi cũng thật sự không để ý nữa. Dù sao thì, nói cho cùng cậu ta cũng không phải con ruột của tôi, tôi cũng không tiện can thiệp quá sâu.
Thế nhưng tôi không ngờ rằng, ba ngày sau khi Vương Dương bỏ nhà đi, tôi lại bị dân mạng tấn công dữ dội.
Tất nhiên, người bị công kích cùng tôi còn có cả ba cậu ta.
Trước đây, Vương Dương từng chia sẻ một số trải nghiệm du học trên mạng, nhờ đó có một lượng người hâm mộ nhất định.
Hôm đó, cậu ta đăng tải một đoạn video, chính là đoạn cậu ta quay lại bằng điện thoại vào đêm hôm bị ba đánh, khi chạy khỏi nhà trong nước mắt.
Tiêu đề video là:
“Vì vậy mới nói, có mẹ kế thì thật sự sẽ có ba dượng.”
Trong video, cậu ta vừa khóc vừa kể rằng ba mẹ đã ly hôn từ nhỏ, để giảm gánh nặng cho mẹ, cậu ta đã chọn sống với ba.
Nhưng sau khi ba tái hôn, cuộc sống của cậu trở thành cảnh ăn nhờ ở đậu…
6
Cậu ta nói:
“Mẹ kế của tôi ngoài mặt thì giả vờ hiền lành, sau lưng lại rất toan tính. Rõ ràng trong nhà có công ty, tôi căn bản không cần lo chuyện việc làm. Vậy mà chỉ vì thành tích học tập thời cấp ba hơi kém một chút, mẹ kế liền mượn cớ đẩy tôi ra nước ngoài.”
“Khi đó tôi mới mười sáu tuổi, một mình sang nước ngoài du học, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, bên cạnh không một ai thân thích. Quãng thời gian đó nếu không có các bạn cùng tôi chia sẻ trải nghiệm, có lẽ tôi đã trầm cảm đến chết rồi.”
“Tôi vốn nghĩ rằng chỉ cần ngoan ngoãn sống ở nước ngoài, không làm mẹ kế khó chịu, thì cả đời này cũng có thể yên ổn mà sống tiếp. Nhưng không ngờ mẹ kế lại mang thai.”
“Mười năm rồi, cuối cùng bà ta cũng có đứa con ruột của mình, nên bắt đầu không yên phận nữa. Ngay cả cổ phần công ty vốn thuộc về tôi, bà ta cũng không muốn chia, muốn giữ lại cho đứa nghiệt chủng trong bụng bà ta.”
“Tôi cứ tưởng ba tôi vẫn còn yêu tôi, sẽ đứng về phía tôi. Thế mà… không những ông không giúp, lại còn ra tay đánh tôi.”
Vừa nói, cậu ta vừa đưa mặt lại gần ống kính, để lộ vết bầm tím sưng tấy do cái tát để lại:
“Tôi mới mười tám tuổi, mà cảm giác như cuộc đời mình đã kết thúc rồi.”
Đoạn video này lập tức gây sốt. Một du học sinh, gia cảnh giàu có, bị mẹ kế ngược đãi.
Tất cả những mô-típ thường thấy trong tiểu thuyết lại xuất hiện ngay giữa đời thực, chẳng mấy chốc đã thu hút ánh nhìn của đông đảo cư dân mạng.
Phía dưới là hàng loạt lời khuyên được gửi tới Vương Dương, dạy cậu ta cách vạch trần bộ mặt thật của mẹ kế.
Dạy cậu cách bảo vệ tài sản, cách “xé toạc bộ mặt trà xanh” của bà ta trước bàn dân thiên hạ.
Thậm chí có người độc miệng đến mức bày cách làm thế nào để khiến mẹ kế sảy thai, gọi đó là “đập tan giấc mộng mẫu thân nhờ con đổi vận”.
Vì trong video, Vương Dương nhắm thẳng vào cha ruột và mẹ kế, nên chẳng bao lâu, danh tính của tôi và Vương Hạo đã bị dân mạng lôi ra ánh sáng.
Ngay lập tức, từng đợt từng đợt người lạ ùa vào tài khoản cá nhân của tôi, không ngừng mạt sát, lăng mạ.
Ngay cả bức ảnh que thử thai mà tôi chia sẻ cách đây vài hôm, vốn là để khoe niềm vui mang thai, cũng bị bọn họ chế lại, chèn đầy những lời nguyền rủa rồi lan truyền như biểu tượng trong phần bình luận.
Thế vẫn chưa đủ, họ còn tìm ra cả công ty của tôi.
Chỉ trong chớp mắt, mạng xã hội đã dấy lên làn sóng tẩy chay công ty, tuyên bố đời này sẽ không bao giờ mua bất kỳ sản phẩm nào do công ty tôi sản xuất.
Đúng lúc đó, bạn tôi – người mà tôi nhờ điều tra – cũng có tin tức về cuộc sống và quan hệ xã hội của Vương Dương trong thời gian ở nước ngoài.
Người bạn đó trông có phần khó xử, nói với tôi:
“Thì ra mấy năm nay, Vương Dương đi du học không phải chỉ một mình.”
Tôi hơi ngạc nhiên:
“Tôi không nhớ là có bạn học nào đi cùng cậu ta cả?”
Bạn tôi thở dài:
“Không phải bạn học… là mẹ ruột của cậu ta.”
“Cái gì?” Tôi trừng mắt, không kiềm được mà cao giọng:
“Mẹ ruột Vương Dương cũng đi sao? Sao tôi lại không biết?”
“Không những đi, mà chi phí để bà ta ra nước ngoài đều là do cô bỏ ra.” Bạn tôi đưa cho tôi một tập tài liệu, trong đó là hồ sơ visa của mẹ Vương Dương, cùng toàn bộ các khoản chi phí, giấy tờ làm thủ tục xuất cảnh.
Tài liệu ghi rõ, tất cả đều được xử lý cùng lúc với hồ sơ của Vương Dương, người chi trả là công ty của tôi.
Tôi không nhịn được mà hít một hơi thật sâu:
“Là Vương Hạo giúp bà ta làm hết.”
“Đúng vậy. Hơn nữa, theo thông tin tôi có được, suốt mấy năm nay, cách vài tháng Vương Hạo lại bay ra nước ngoài, hội ngộ với mẹ con họ. Bên đó, họ sống như một gia đình ba người.”
Nghe đến đây, tôi chỉ cảm thấy một cục lửa dồn lên ngực, nghẹn đến mức suýt nữa thì nôn ra máu.
SALE GIỮA THÁNG GIẢM 25%
– Mã ưu đãi độc quyền cho Fan của Laophatgia
– ÁP GẦN NHƯ TOÀN SÀN
– MÃ ĐÃ CÓ HIỆU LỰC NHAAAA
💥 Giảm 70K đơn từ 00K
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5BAK5?cc
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5BArI?cc
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5BAIb?cc
Nu9 đỉnh, không cần trùng sinh vẫn vả mặt