Đứa Con Riêng Tham Lam - Chương 1
1.
Ngay khi biết tôi mang thai, Vương Dương lập tức từ nước ngoài bay về.
Tôi mừng đến mức bảo dì giúp việc làm thêm mấy món cậu ta thích ăn:
“Dương Dương về là hiếm lắm đó, con phải ăn thật nhiều vào. Ở bên kia làm gì có mùi vị quê nhà!”
Tôi thật lòng vui mừng.
Nghĩ rằng chúng tôi có thể cùng nhau chia sẻ niềm vui làm mẹ.
Không ngờ, Vương Dương chỉ liếc tôi một cái rồi đi thẳng vào thư phòng:
“Dì à, mình nói chuyện chút đi.”
Thái độ nghiêm túc khiến tôi ngỡ ngàng.
Tôi vẫn đi theo:
“Dương Dương, sao vậy? Ở bên kia gặp rắc rối gì à?”
Vương Dương là con trai của chồng tôi, Vương Hạo cùng vợ trước của anh ấy.
Lúc tôi đến với Vương Hạo, Dương Dương mới 8 tuổi.
Mười năm trôi qua, tôi luôn đối đãi như con ruột.
Cậu ấy học kém, tôi bỏ tiền cho du học.
Đi nước ngoài hai năm, chỉ về dịp nghỉ lễ.
Lần này, vừa nghe tin tôi có thai, hôm sau lập tức bay về nước.
Tôi đã nghĩ rằng, chân tình mình bỏ ra không uổng phí.
Nhưng vừa vào thư phòng, Vương Dương đã lấy từ ba lô IDE ra một tập tài liệu, đưa cho tôi:
“Dì à, giờ dì có con riêng rồi, vì công bằng, mình nên phân chia tài sản sớm một chút.”
Tôi mở xem, là hợp đồng chuyển nhượng 20% cổ phần công ty cho Vương Dương.
Lúc này Vương Hạo còn đang tăng ca, tôi là người đón Dương Dương từ sân bay.
Chỉ có hai người ở nhà.
Tôi không khỏi thắc mắc, ý này là của Vương Dương, hay là của Vương Hạo?
“Tài sản công ty à? Ba con biết chuyện này không?” Tôi nheo mắt hỏi.
2.
Không ngờ, Vương Dương hừ lạnh:
“Tôi là con trai của ba, đương nhiên ba sẽ ủng hộ tôi.”
Tôi thực sự tự tin những năm qua mình đã đối xử với cậu ấy như con ruột.
Cậu ta cũng luôn tỏ vẻ lễ phép, dù chưa từng gọi tôi là mẹ.
Nhưng hôm nay, đứa con trai mà tôi từng yêu thương, giờ đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh, ép tôi chuyển cổ phần –
Tôi thực sự không nhận ra nữa.
“Nhưng công ty là của dì mà? Vì sao dì phải chia cho con?” Tôi mỉm cười hỏi.
Cậu ta không hề bất ngờ, ngồi xuống bàn làm việc, vẻ người lớn:
“Cô và ba tôi là vợ chồng, tài sản là tài sản chung, ba tôi có quyền hưởng một nửa.
Còn tôi là người thừa kế của ba, đương nhiên cũng có quyền thừa kế một phần cổ phần.”
Tôi nhướng mày, hơi bất ngờ vì sự “sâu sắc” của cậu ta.
“Nhưng công ty này tồn tại từ trước khi dì và ba con quen nhau. Không thuộc tài sản hôn nhân.”
Vương Dương cười khẩy:
“Nhưng bao năm qua đều là ba tôi quản lý.
Không có ông ấy, một người phụ nữ như dì thì giữ được công ty chắc?”
“Ba tôi có công, lẽ ra phải chiếm cổ phần nhiều hơn dì mới đúng.
Nhưng vì dì cũng vất vả, tôi chấp nhận để ba và dì chia đôi.”
“Còn tôi bây giờ chỉ cần 20%, làm đảm bảo.
Sau này nếu ba mẹ mất, tôi sẽ chia phần còn lại với em trai, em gái.”
Vương Dương thao thao bất tuyệt, tính toán việc chia tài sản không khác gì CEO thực thụ.
Tôi cười, hỏi thẳng:
“Những lời này là ai dạy cậu? Bạn bè ở nước ngoài à?”
Nhắc đến chuyện bên kia, cậu ta quay mặt đi, giọng gắt:
“Dì đừng đánh trống lảng!
Chẳng phải vì dì có con riêng rồi nên không coi tôi là con nữa à?
Dì thiên vị, đúng không? Tôi biết ngay mà.”
“Tôi làm vậy là vì lợi ích của tôi.”
“Tôi không thương lượng, mà là thông báo.
Trước khi có em bé, tốt nhất dì nên đưa phần cổ phần cho tôi, tránh mất hoà khí trong gia đình.”
Cậu ta nhìn tôi chăm chú:
“Nếu dì đồng ý, tôi sẽ chúc phúc cho em bé.
Nếu không, tôi sẽ bắt ba ly hôn với dì.”
Tới đây, tôi hiểu, chuyện này hoàn toàn không có sự đồng ý của Vương Hạo.
Tôi mỉm cười, hỏi:
“Vì sao cậu chắc chắn ba cậu sẽ ly hôn với tôi?”
Vương Dương cười đầy kiêu ngạo:
“Vì ba từng nói:
‘Tôi là con trai trưởng, là người ba yêu thương nhất.
Tất cả của nhà họ Vương sau này đều là của tôi.’
Nếu tôi không đồng ý có thêm em, ba sẽ không ép tôi đâu.”
Cậu ta thực sự tin vào điều đó.
Nhưng… tài sản nhà họ Vương thì liên quan gì đến công ty họ Tăng?
Thấy tôi im lặng, cậu ta gọi ngay cho ba mình:
“Dì không tin tôi đúng không? Để tôi chứng minh cho dì xem!”
Tôi im lặng nhìn cậu ta, cũng muốn xem sẽ có trò gì.
Cuộc gọi kết nối, cậu ta dùng giọng điệu uất ức hỏi:
“Ba, ba và dì Tăng có con riêng rồi, ba không thương con nữa đúng không?”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi dịu giọng:
“Ngốc ạ, cho dù ba và dì Tăng sinh bao nhiêu đứa, con vẫn là đứa ba yêu nhất.
Sao ba không thương con được?”
“Vậy thì đừng để dì Tăng sinh con nữa được không ạ?
Con muốn nhà mình chỉ có mình con thôi.” Vương Dương mè nheo.
Vương Hạo không nổi nóng, chỉ nhẹ nhàng dỗ dành:
“Đừng quậy nữa, dì con có bầu rồi, có thêm em cũng đâu có sao?”
“Không được, sau này hai người có con ruột của mình rồi sẽ không còn yêu con nữa.
Con không muốn có em trai hay em gái.
Nếu hai người cứ nhất quyết muốn sinh thêm, con sẽ ra nước ngoài và không bao giờ quay về nữa.” Vương Dương gào lên.
3.
Tôi cứ ngỡ với yêu cầu vô lý như thế này của Vương Dương, Vương Hạo nhất định sẽ từ chối.
Dù sao bao nhiêu năm nay, Vương Hạo luôn áp dụng kiểu dạy con nghiêm khắc với Vương Dương.
Chúng tôi mỗi người đóng một vai, anh ấy đóng vai người nghiêm khắc, còn tôi thì chiều chuộng con.
Tôi chịu trách nhiệm cưng chiều, anh ấy chịu trách nhiệm quản lý.
Như hôm nay, gọi điện mà Vương Hạo còn nhẹ giọng dỗ dành Vương Dương thế kia, đúng là chuyện tôi chưa từng thấy.
Vậy mà ngay giây tiếp theo, tôi đã nghe thấy giọng anh ấy trong điện thoại:
“Dương Dương, con đừng bốc đồng. Tình hình trong nhà con cũng biết rồi, dì Tằng của con vất vả lắm mới mang thai, chắc chắn là phải sinh đứa bé ra rồi.”
“Con không quan tâm! Nếu cô ấy cứ sinh thì ba không thể không đồng ý à? Sau này hai người có con ruột rồi nhất định sẽ không thương con nữa. Trừ khi hai người cho con cổ phần công ty, nếu không thì ngày mai con sẽ ra nước ngoài, không bao giờ trở về!”
Vương Dương tiếp tục làm loạn, còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thách thức.
Vương Hạo ở đầu bên kia hình như không bất ngờ trước yêu cầu đó, nhưng cũng không đồng ý:
“Bây giờ con vẫn còn nhỏ, chuyện công ty không thích hợp để con nhúng tay vào.”
“Ba hối hận rồi đúng không? Ba định thiên vị cho em trai em gái sau này đúng không?”
Vương Dương không cho anh cơ hội khuyên nhủ, chỉ hét lên:
“Nếu hai người không cho con cổ phần, thì đừng mong sinh thêm con! Tùy hai người quyết định!”
Thế nhưng Vương Hạo bên kia không hề nổi giận vì tiếng hét của con trai, ngược lại còn kiên nhẫn dỗ dành:
“Con trai à, con là con trai cả của ba, dù ba có thiên vị thì người ba thiên vị cũng chỉ có thể là con.
Giờ con đừng làm loạn nữa được không? Có gì thì từ từ nói.”
Tôi không thể nghe nổi nữa, lạnh lùng cất tiếng:
“Vương Hạo, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Nghe thấy giọng tôi, Vương Hạo rõ ràng khựng lại.
Một lúc sau, giọng anh mới vang lên từ đầu dây bên kia:
“Em cũng ở đó à?”
“Đúng vậy. Con trai anh vừa yêu cầu em nhượng lại cổ phần công ty, nói nếu không cho thì không cho em sinh con.”
Tôi bật cười lạnh.
Nghe tôi nói vậy, Vương Hạo nhất thời nghẹn lại:
“Vương Dương càng lúc càng không biết điều… Sao có thể vì cảm giác thiếu an toàn mà đi đòi cổ phần với em chứ? Em đừng để bụng, tối anh tan làm về sẽ nói chuyện với nó.”
“Vợ à, giờ anh đang bận một chút, tối về rồi mình nói tiếp nhé.”
Nói xong, Vương Hạo liền cúp máy.
Trước sau đối xử hoàn toàn khác biệt.
Điều đó khiến tôi không thể không nghi ngờ rằng, hình tượng người cha nghiêm khắc mà Vương Hạo thể hiện trước mặt tôi suốt bao năm nay… có lẽ chỉ là giả tạo.
Tắt điện thoại, Vương Dương nhìn tôi, nở một nụ cười đầy thách thức:
“Dì Tằng, dì nghĩ ba tôi thật sự đứng về phía dì sao?”
Lần này tôi im lặng.
Dù trong cuộc gọi vừa rồi Vương Hạo không hẳn là đứng về phía Vương Dương, nhưng rõ ràng cũng chẳng hề đứng về phía tôi.
Từ cách Vương Hạo đối xử với Vương Dương, chỉ sợ đây không phải lần đầu Vương Dương đưa ra yêu cầu vô lý như thế, mà Vương Hạo luôn luôn nhân nhượng.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi chợt dâng lên cảm giác xa lạ đối với hai cha con họ.
Chẳng lẽ bao năm nay cái gọi là gia đình hòa thuận, chồng yêu thương, con cái hiểu chuyện… đều là giả dối cả sao?
Tối hôm đó, sau khi Vương Hạo về nhà, anh liền kéo Vương Dương vào phòng, nói là muốn “giáo dục con trai thật nghiêm túc”.
Cụ thể hai người họ đã nói gì trong phòng, tôi không biết.
Trước đây mỗi lần Vương Hạo kéo con trai vào phòng để dạy dỗ, tôi đều sốt ruột đứng ngoài không yên, chỉ sợ anh nổi nóng rồi ra tay.
Nên lần nào tôi cũng tìm cách gõ cửa, rồi tìm cớ để dỗ anh ra ngoài.
4
Lần này tôi không quan tâm hai cha con họ nữa, mà tự mình quay về phòng.
Rất nhanh sau đó, Vương Hạo cũng trở về, trên mặt còn mang theo nụ cười lấy lòng, dè dặt quan sát tôi.
“Thế nào? Dỗ con trai xong rồi à?” Tôi lạnh lùng cười khẩy.
Nghe vậy, sắc mặt Vương Hạo lập tức nghiêm túc, nói:
“Dỗ gì chứ, con cái không hiểu chuyện thì phải dạy dỗ.”
Nếu là trước đây, nghe anh nói vậy, tôi đã lên tiếng khuyên anh đừng quá nghiêm khắc với con.
Dù sao gia đình chúng tôi cũng là gia đình tái hôn, thái độ của cha ruột rất quan trọng đối với sự phát triển tâm lý của con trẻ.
Mỗi lần tôi khuyên, Vương Hạo đều chẳng mấy quan tâm, chỉ nói rằng con cái thì phải dạy dỗ đàng hoàng.
Anh còn bảo, có tôi chiều chuộng nó là đủ rồi, nếu anh cũng chiều theo thì thằng bé sẽ sinh hư.
Sau này thấy khuyên cũng vô ích, tôi đành tự đối xử tốt hơn với Vương Dương, chỉ sợ thằng bé còn nhỏ đã gặp vấn đề tâm lý.
Tôi cứ ngỡ từng ấy năm mình đã làm đủ tốt rồi, nhưng chuyện hôm nay khiến tôi nhận ra, có lẽ hai cha con họ không hề vô hại như họ từng thể hiện.
“Chuyện con trai anh đòi cổ phần, anh thực sự không biết gì à?” Tôi lạnh nhạt hỏi.
Vương Hạo nghe vậy lập tức ngồi xuống cạnh tôi, mặt mũi đầy sốt sắng:
“Anh thật sự không biết. Em cũng biết mà, Vương Dương xưa giờ luôn nghe lời, ai ngờ nó lại muốn đòi cổ phần công ty chứ…”
Tôi không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn anh, đến mức anh không chịu nổi mà phải tránh ánh mắt tôi.
Phải một lúc sau anh mới ấp úng mở miệng:
“Dư Tân, anh biết bao năm nay em vẫn luôn xem Vương Dương như con ruột, cho dù sau này chúng ta có con chung cũng sẽ không thay đổi.”
Tôi vẫn im lặng, tiếp tục nhìn anh.
Dường như anh cũng không mong tôi trả lời, lại tiếp tục lải nhải:
“Thật ra Vương Dương là đứa thiếu cảm giác an toàn. Mấy năm trước em gửi nó ra nước ngoài, bây giờ lại sắp có con riêng.”
“Nó còn nhỏ, nên lo lắng em có con rồi sẽ không để ý đến nó nữa. Nó chỉ là sợ mất đi tình yêu của cha mẹ. Nghe người ta nói cổ phần quan trọng nên mới nghĩ đến chuyện đòi cổ phần để chứng minh bản thân vẫn còn được yêu thương.”
Lý do Vương Hạo đưa ra nghe thì cũng có vẻ hợp lý.
Nhưng hành vi của Vương Dương hôm nay lại không giống một đứa trẻ hoang mang lo sợ bị bỏ rơi.
Ngược lại, cậu ta như chắc chắn bản thân là người được ưu ái nhất, nên mới dám vô tư đưa ra yêu cầu trắng trợn đến vậy.
Tôi nheo mắt, chậm rãi hỏi:
“Vậy anh nói xem, tôi nên làm gì?”
SALE GIỮA THÁNG GIẢM 25%
– Mã ưu đãi độc quyền cho Fan của Laophatgia
– ÁP GẦN NHƯ TOÀN SÀN
– MÃ ĐÃ CÓ HIỆU LỰC NHAAAA
💥 Giảm 70K đơn từ 00K
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5BAK5?cc
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5BArI?cc
1 🌿 https://s.lazada.vn/s.5BAIb?cc
Nu9 đỉnh, không cần trùng sinh vẫn vả mặt