Đón Lấy Hạnh Phúc - Chương 5
19 .
Trả thù của Tống Tửu chưa dừng lại ở đó.
Quan hệ chú cháu của tôi và Đàm Tư Lễ bị vạch trần.
Dư luận lại lần nữa nghiêng về phía cô ta.
Chửi rủa ùn ùn kéo đến.
Đối với tôi và cả Đàm Tư Lễ.
“Đàm cái gì Lễ là kẻ ấu dâm hả? Oan uổng cái gì, nói vậy trên thực tế không phải nữ sinh mới mười tuổi này đem về nuôi rồi. ”
“Xử tử ấu dâm được không?”
“Được.”
“Mong các nhà hoạt động nữ quyền đừng giúp cô gái này đòi lại công bằng nữa nói không chừng là cô ta tự nguyện đấy.”
Đàm Tư Lễ không hề dao động.
Vẫn giữ phương án cũ.
Bình luận tiêu cực ngày càng nhiều, tổn thất tài chính cũng không nhỏ
Rất rõ ràng, bà Đàm không nén được cơn giận xông vào biệt thự cũng là vì như vậy.
Bà ấy hung dữ nhìn chằm tôi.
“Con tiện nhân này………. ”
“Mẹ nói chuyện chú ý chừng mực.”
Đàm Tư Lễ thong thả đóng ipad lại giương mắt thản nhiên nhìn bà Đàm.
“Sao thế!”
Giọng bà cao lên: “Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con.”
“Bây giờ ngược lại con muốn uy hiếp mẹ của con sao?”
“Mẹ đừng lấy lòng con nữa.”
Kính mắt của Đàm Tư Lễ hình như quên tháo xuống, chú ấy ung dung châm điếu thuốc.
Hộp thuốc lá nhẹ rơi trên bàn trà.
Sau đó dựa vào sofa mới nhàn nhạt mở miệng.
“Nguyễn Tinh Miên, chú nhất định sẽ lấy cháu.”
“Không cần sự đồng ý của ai bao gồm cả mẹ.”
Bộ mặt tinh xảo của bà Đàm cuối cùng cũng hiện ra vết nứt.
Bà ấy hung tợn trừng cả con mắt nhìn Đàm Tư Lễ.
Giờ phút này, bộ mặt người mẹ hiền từ ngụy trang suốt năm năm cuối cùng đã bị phá vỡ.
20 .
Đàm Tư Lễ từ nhỏ đến lớn đều phải nơm nớp lo sợ, ứng phó những ngày tháng vui giận thất thường của bà Đàm.
Tôi vừa vào nhà họ Đàm đã nếm trải được sự cực khổ của chú ấy.
Vừa thi xong đại học vẫn chưa vào Đàm Thị, Đàm Tư Lễ nhờ ông của chú ấy nhận nuôi tôi.
Vì lý do này, bà Đàm trách mắng chú ấy rất lâu.
Thậm chí vì để trừng phạt chú ấy cắt đứt tất cả các nguồn tài nguyên của chú ấy.
Bà ấy chỉ mũi của Đàm Tư Lễ mắng:
“Mày không buông bỏ tâm tư lấy lòng bố mày, còn nhàn rỗi lo lắng sống chết của một đứa ăn mày.”
“Muốn trơ mắt nhìn Đàm Thị chắp tay cho đám con hoang của bố mày sao?! Sao tao lại sinh ra đồ bỏ đi như mày vậy?”
“Dẫn con ăn mày kia cút cho tao, mày có bản lĩnh thì đừng vào cái nhà này nuôi sống tốt cho hai đứa chúng mày!”
Cho đến năm năm trước, Đàm Tư Lễ hoàn toàn tiếp nhận Đàm Thị.
Bà Đàm lại bắt đầu diễn vai người mẹ hiền từ.
Bà cố gắng kiềm chế cơn tức giận phân tích lợi và hại.
“Lấy chuyện trước mắt này mà nói thì cô ta gây ra không ít phiền phức cho con.”
“Con định bịt miệng những bình luận tiêu cực mãi sao?”
“A Lễ, đây không phải tổn thất nhỏ?”
Đàm Tư Lễ cười, ngón tay vỗ vào đầu gối lịch sự trả lời:
“Không sao đâu, là tiền của con mà.”
Bà Đàm nhìn thấy thái độ cứng rắn của chú ấy mà lòng kiên nhẫn cũng tiêu hao hết.
Đang muốn giống trước đây khi mở miệng mắng Đàm Tư Lễ đúng lúc tôi chỉnh sửa xong weibo.
Gửi đi, lên tiếng ngắt lời bà ấy.
“Bây giờ bà lấy tư cách gì dạy dỗ Đàm Tư Lễ?”
Thậm chí tôi còn lười không dùng kính ngữ với bà ấy.
“Có thời gian đi làm xét nghiệm huyết thống đi, dù sao nhìn mặt nào chú ấy cũng không giống con trai của bà.”
Bà Đàm tấn công tôi vừa mở miệng thì bị tôi nhét một cái bánh quy lớn vào miệng.
“Mời bà ăn đừng khách sáo.”
“Tôi cũng chưa từng tiêu tiền của bà, bà cũng không có tư cách dạy dỗ tôi.”
“Hơn nữa, tôi luôn là đứa ăn mày hống hách không hiểu chuyện kính trên nhường dưới.”
Tôi cong môi cười nhấp ra má lúm đồng tiền.
“Nếu bà ỷ lại là mẹ của Đàm Tư Lễ mà ngang ngược, bạn trai tôi thì kiêng nể bà nhưng tôi sẽ đánh trả đấy.”
Bảo vệ cũng không dám động đến bà Đàm, tôi phải tự mình đến đẩy bà ấy đi từng bước nhỏ.
Đẩy ra khỏi biệt thự khóa trái cửa vào.
21 .
Quay đầu tình cờ diện ánh mắt sâu thẳm của Đàm Tư Lễ.
“Sao vậy?”
Chú ấy thu lại ánh mắt hời hợt.
“Không có gì.”
“Cháu đăng weibo rồi?”
Tôi gật đầu.
“Cháu cảm thấy chuyện này không nên im lặng g mãi, chúng ta lại không làm sai điều gì nên giải thích rõ ràng là được rồi.”
“Đương nhiên rồi, nếu có lời bàn luận bình luận hôi thối quá khích vẫn phải làm phiền thư ký của chú dạy hắn ta học cách làm người!”
Hơn nữa tài nguyên của Tống Thị đột nhiên ra trận.
Mất đi tăng cường thủy quân, phần bình luận hài hòa hơn rất nhiều.
Buổi tối, tôi tắm xong dựa vào đầu giường lướt weibo.
Trong mấy bình luận chú ý đều có một bài mắng rất dễ thấy.
“Đóng giả chú cháu cười chết mất thôi, không hiểu tại sao có những người quá khích như vậy? Lại đâu có chơi chú cháu.”
Tôi lướt đến nhập tâm ngay cả Đàm Tư Lễ từ phòng tắm ra khi nào cũng không chú ý tới, điện thoại đã bị bất ngờ giật lấy để lên tủ đầu giường rồi.
“Chú muốn làm gì?”
Tôi vẫn muốn đi cướp điện thoại thì bị người đàn ông kìm hãm lại.
Chú ấy dập tắt ngọn đèn cuối cùng âm thanh mập mờ hạ xuống.
“Yêu cháu.”
Chú ấy mở miệng trả lời câu hỏi của tôi xong lại dùng hành động thực tế trả lời một lần nữa.
Đàm Tư Lễ hônlên trán tôi tàn bạo hơn trước kia.
“Chú phải làm sao đây, Miên Miên?”
Tôi run rẩy “Um?”
“Muốn như vậy làm chết em.”
Um….
Người đàn ông già độc thân thời gian dài có chút biến thái là điều bình thường…
Tôi cố gắng mở mắt muốn nói tôi đã sắp chết rồi.
Đàm Tư Lễ véo cằm tôi để đón lấy nụ hôn của chú ấy.
“Miên Miên, nói em yêu anh.”
Mệt tới nỗi không nói ra lời.
Đàm Tư Lễ vỗ mặt tôi hỏi chậm lại:
“Là chờ đến khi trời sáng sao? ”
Khụ khụ khụ tôi ôm cổ chú ấy.
Cổ họng đã khóc khàn khàn rồi.
“Em, yêu anh….”
Cuối cùng lão biến thái đã hài lòng tha cho tôi.
22.
Đàm Tư Lễ cầu hôn tôi vào ngày thứ hai thông qua thuyết trình cuối cùng của năm tư đại học.
Ban đêm, tôi đứng trên ban công nhìn tốp flycam ở khung trung tối đen bày ra tên của tôi lại bày ra mẫu hình nhẫn kim cương cực lớn.
Hoành thịnh mà phách lối còn lộ ra quê mùa duyên dáng.
Tôi không nhịn được phàn nàn với thư ký.
“Đàm tổng vì hạ gục hoàn toàn những lời đồn liên quan đến anh ấy.”
“Bây giờ mỗi lần trên mạng đều nhắc đến anh ấy, vẫn sẽ xuất hiện bình luận không tốt, tin chắc quan hệ cô và Đàm Tổng không chính đáng…”
“Đàm tổng phách lối như vậy cũng vì cho đám người kia xem…”
Tôi dừng lại có chút gượng gạo nói sang chuyện khác.
“Cô giúp anh ấy nói như vậy.”
“Vẫn có thể chịu đựng được tính khí của anh ấy.”
Thư ký ngoác miệng bình tĩnh nói cho tôi biết nguyên nhân.
“Đàm tổng thưởng cho tôi, lương cơ bản 15 vạn mỗi tháng.”
“…….”
Được rồi, hiểu rồi thứ ký.
23 .
Sau tất cả trở về yên tĩnh, chỉ còn lại tôi và Đàm Tư Lễ.
Anh ấy lấy ra cặp nhẫn.
Tôi chú ý tới bên trong hai chiếc nhẫn khắc đều là:
“RXM” (Nguyễn Tinh Miên, viết tắt tên nữ chính phiên âm trong tiếng anh)
Đàm Tư Lễ khẽ nhíu mày xuống giải thích nói:
“Chiếc kia của anh khắc viết tắt tên của em thể hiện anh là của em.”
“Chiếc kia của em cũng khắc ba chữ cái RXM thể hiện anh mãi thuộc về em.”
Anh ấy nói anh ấy cam tâm tình nguyện đem nửa đời còn lại trói buộc cùng với tôi, nhưng không thể để tôi 21 tuổi bị anh ấy bao vây ràng buộc như vậy.
Đàm Tư Lễ mặc bộ vest đặt hàng được cắt may vừa vặn một sự nghiêm chỉnh tôi chưa thấy bao giờ.
Đúng lúc tôi nhớ đến tình cảnh năm đó được anh ấy nhặt về.
Đàm Tư Lễ 27 tuổi và Đàm Tư Lễ 17 tuổi khuôn mặt dường như chẳng có gì thay đổi.
Thời gian cách mười năm, hình như tôi lại gặp được anh ấy lúc còn trẻ.
Đàm Tư Lễ 17 tuổi đưa tay ra hướng về phía tôi.
“Cô gái nhỏ, cháu đồng ý về nhà với chú không? ”
Đàm Tư Lễ 27 tuổi quỳ gối trước mặt tôi.
“Nguyễn Tinh Miên, em đồng ý gả cho anh không? ”
Tôi cũng giống như chính mình của mười năm trước không do dự đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh ấy.
Ôm lấy niềm tin dũng cảm tiến về phía trước trả lời cho anh ấy biết.
“Em đồng ý. ”
_HẾT_