Đón Lấy Hạnh Phúc - Chương 4
12 .
Hồi ức dần nhạt đi tôi bình tĩnh nhìn Tống Tửu.
Nghiêm túc giải thích.
“Tôi không có bố mẹ là sự thật nhưng tôi không thiếu tình yêu thương. Bởi vì chú đối với tôi rất tốt chưa bao giờ để tôi chịu uất ức.”
“Tình yêu chú ấy cho tôi rất nhiều rất nhiều, nhiều tới nỗi đủ để lấp đầy những khoảng trống tình cảm của tôi.”
Đổi lại tôi hỏi cô ta.
“Dì Tống, dì chẳng lẽ cũng không được ai yêu nên đi hỏi người khác sao?”
Tống Tửu bị đâm trúng chỗ đau bỗng trợn trừng giận dữ.
Cao giọng trách hỏi:
“Mày mới gọi tao là gì cơ?!”
“Tao mới 26 tuổi. ”
Tôi nghiêng đầu ánh mắt mơ hồ.
“Không phải dì gọi cháu là cháu gái nhỏ trước sao?”
Tống Tửu mặt khó chịu đứng dậy nghiến răng nghiến lợi:
“Mày……”
Vào lúc này Đàm Tư Lễ trở về.
Chú ấy vừa vào sảnh tôi liền nhào vào lòng chú.
Nặn ra hai giọt nước mắt ủ rũ tố cáo.
“Chú, cô ta nói cháu không có bố mẹ, cô ta nói cháu ác độc.”
Đàm Tư Lễ xoa nhẹ sau đầu tôi.
Tôi nhìn trộm ánh mắt chú ấy nhìn Tống Tửu lộ ra vẻ lạnh thấu xương.
“Không phải….Anh Tư Lễ anh nghe em nói……..”
Đàm Tư Lễ thờ ơ ngắt lời cô ta.
“Cô Tống đột nhập vào nhà người khác, lời giải thích nên giữ lại nói với cảnh sát đi .”
Tống Tửu là người nổi tiếng hoàn toàn hoảng hốt.
“Anh Lễ là bác gái nói cho em biết mật khẩu cửa nhà.”
“Bác gái không nói với anh sao, chúng ta là thông gia.”
Núp trong lòng Đàm Tư Lễ tôi ngẩn người ra.
Cô ta tiếp tục kêu gào.
“Anh vì cô ta mà đối xử với em như vậy anh sẽ phải hối hận.!”
Đàm Tư Lễ thờ ơ đối với lời nói của cô ta thẳng tay gọi bảo vệ đưa cô ta ra ngoài.
Ờ… nói đến vứt ra ngoài, còn có ghế sofa Tống Tửu từng ngồi nữa.
13 .
Cửa chính đã được đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi cùng cười một trận.
“Diễn đủ chưa cục cưng?”
Tôi ngẩng đầu chớp mắt trong veo không hề khóc.
“Oa.”
“Bạn trai cháu hình như sắp kết hôn rồi.”
Đàm Tư Lễ cởi áo khoác ngoài ném lên tủ bên cạnh.
Chậm rãi đến gần tôi mang theo ý cười trêu trọc.
“Giận rồi?”
Tôi vừa lùi về phía sau vừa buồn chán gật đầu.
“Có một chút.”
Trong ánh mắt của Đàm Tư Lễ hàm ý không rõ.
Giọng suy nghĩ.
“Vậy chú dỗ cháu nhé?”
Tôi bất ngờ nhận ra lúc này đã bị chú ấy ép vào phòng ngủ.
Còn cách giường một bước.
Tôi cảm thấy…….
Tôi đã không cần hỏi chú ấy cách dỗ là gì nữa.
14 .
Không khí trong phòng dường như ngưng trệ lại trở nên ẩm ướt.
Tôi giơ tay che mắt thúc ép bản thân di chuyển sức chú ý.
Nhưng điều này ngược lại kích thích lòng xấu xa của Đàm Tư Lễ.
Chú ấy thích thuật lại các bước cho tôi nghe.
“Đừng động, để chú xem thử.”
Nhưng nhìn rất nhanh đã không đủ thoả mãn chú ấy .
Tôi cảm nhận được nụ hôn rơi xuống
Lúc nặng lúc nhẹ xoay tròn.
Tất cả cảm xúc của tôi đều bị chú ấy kiểm soát.
Rất lâu sau, Đàm Tư Lễ thành thạo mở lời.
Giọng nói dường như dính chặt.
“Sao giống hệt quả đào vậy?”
Tôi đem đầu vùi vào gối, lặng lẽ giả vờ chết.
Không muốn giao lưu với tên biến thái nữa.
15 .
Mấy ngày sau đó, tôi từ chối hôn với Đàm Tư Lễ.
Chú ấy nhịn hai ngày rồi thấy tôi vẫn không tránh kịp.
Dứt khoát trực tiếp chặn tôi lại ở góc ghế sofa.
Tôi ngay lập tức che nửa khuôn mặt chẳng có sức lực phản kháng gì.
“Nói không hôn liền không cho hôn.”
Đàm Tư Lễ cười có chút khinh thường.
Vừa mới kéo tay tôi xuống điện thoại chú ấy reo lên.
Là thư ký giám đốc gọi đến.
Đàm Tư Lễ nhấn nút nghe và loa ngoài liền ném điện thoại lên bàn trà.
Câu trước câu sau tìm lấy môi và đầu mũi tôi.
Lại kéo xuống tới cổ.
“Đàm tổng…”
“Nói. ”
“Cô Nguyễn….lên thời sự rồi.”
Đàm Tư Lễ muốn nói lại thôi nhưng khi nhắc đến tôi.
Động tác của Đàm Tư Lễ dừng lại, lập tức ngắt điện thoại mở liên kết của thư ký gửi đến.
[Kinh hãi ! Nữ sinh xinh đẹp của trường đại học nào đó vì ganh ghét nữ minh tinh nhà giàu lại tự nguyện trở thành đồ chơi của phú hào.]
Trong ảnh là bức ảnh đêm đó Đàm Tư Lễ ôm tôi vào khách sạn.
Góc camera tình cờ chỉ chụp đến mặt của tôi.
Bài báo tràng giang đại hải, viết mười mấy nghìn chữ, tố cáo tôi vì tiền mà vứt bỏ lòng tự trọng, uổng công làm sinh viên đại học.
Thậm chí còn trực tiếp tag trường tôi kêu gọi đuổi học tôi.
Phần bình luận bị đẩy lên phía trên:
“Xin hỏi chủ bài đăng sao biết đó là giao dịch tình tiền ? Có chứng cứ không, để tôi còn biết mà báo cảnh sát.”
Chờ tôi cập nhật lại bình luận này đã bị xóa.
Bình luận nóng hổi vừa biến thành:
“Tôi từng gặp cô ta ở trường, ngày nào cũng đi cùng với những sinh viên nam khác nhau. Một cô gái rất ăn khách đấy.”
Tôi nhất thời nhớ đến câu cảnh cáo cuối cùng kia của Tống Tửu.
Chuyện này là ai làm thì đã rất rõ ràng rồi.
Đàm Tư Lễ cũng nghĩ như vậy.
Chú ấy trực tiếp lấy điện thoại gọi cho thư ký giám đốc.
Vẻ mặt lạnh đáng sợ giọng nói nghe không ra cảm xúc.
“Bài đăng này cô chờ tôi tự mình xóa?”
“Nếu não cô thoái hóa rồi không thể làm sớm thì thu dọn đồ cút đi.”
Thư ký nhanh chóng trả lời:
“Tôi lập tức đi liên lạc.”
“Còn nữa.”
Đàm Tư Lễ đặt tay trên thành sofa gõ gõ không theo quy tắc.
Chậm rãi nói: “Phong sát Tống Tửu.”
17 .
Thư ký làm việc hiệu suất thật sự rất cao.
Không đến 20 phút thì bài đăng đã bị xóa rồi.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì hot search tiếp theo bỗng đập vào mắt tôi.
Tôi giật nảy mình.
Tài khoản chính thức của Tập đoàn Đàm Thị thông cáo.
“Cô Nguyễn Tinh Miên thực ra là vị hôn thê của ông Đàm Tư Lễ giám đốc Đàm Thị.”
“Đàm Thị sẽ truy cứu tất cả trách nhiệm pháp luật đối với các tài khoản bịa đặt bôi nhọ cô Nguyễn Tinh Miên.”
Tôi ngơ ngác quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đàm Tư Lễ đang đeo kính kiểm tra xem tài liệu của thư ký gửi đến.
Chú ấy không cận chủ yếu là để phòng ngừa ánh sáng xanh.
Tôi nhịn cả ngày cuối cùng nhẹ tiếng nói:
“Đàm Tư Lễ, chú cũng chưa cầu hôn cháu, lại đi nói cháu là vợ chưa cưới của chú.”
Chú ấy nghe vậy cười lên tháo kính xuống nhìn tôi.
“Hiện tại chưa cầu hôn được.”
“Bằng không chú lại dỗ cháu?”
Cách dỗ người của Đàm Tư Lễ tôi không muốn nếm thử lần thứ hai nữa đâu.
Đỏ mặt không ngừng lắc đầu.
“Không cần nữa không cần nữa.”
“Cháu cảm thấy lễ nghi cũng không còn phải rất quan trọng.”
18.
Kế hoạch xử lý của Đàm Tư Lễ đơn giản mà thẳng thắn.
Đàm Thị kết thúc bằng việc làm sáng tỏ tin đồn, cảnh cáo cộng thêm xóa bỏ tất cả các bài đăng bình luận nhục mạ tôi.
Dường như kẻ đứng sau thao túng dần dần mất đi khả năng kháng cự.
Tin nhắn tiêu cực càng ngày càng ít.
Buổi trưa, khi tôi từ phòng đi ra ngoài.
Trùng hợp Tống Tửu gọi điện đến cho Đàm Tư Lễ.
Đàm Tư Lễ bật loa ngoài đem điện thoại vứt sang một bên.
“Đàm Tư Lễ, anh vì một đứa chẳng có gia cảnh mà rời bỏ em sao? Anh không tiếc tất cả mà phong sát em chống lại Tống Thị sao?”
Trong giọng nói của người phụ nữ là tiếng khóc nức nở không kiềm chế được.
Ngón tay của Đàm Tư Lễ đang lướt ipad không thèm đếm xỉa trả lời.
“Cô là cái thá gì cũng xứng ngang hàng với cô ấy.”
“Có phải tôi quá nể mặt nhà họ Tống các người rồi không?”
Tống Tửu khịt khịt mũi thấp giọng khóc nức nở.
“Cho nên anh chưa từng thích em một chút nào sao?”
“Em được tất cả mọi người săn đón như nữ thần quốc dân tại sao chỉ có mình anh là không thích em…..”
Phản chiếu từ mắt kính khiến Đàm Tư Lễ trông rất lịch thiệp.
Nhưng lời nói ra lại đem sự giả dối phá vỡ.
“Người không thích cô nhiều lắm rồi.”
“Tống Tửu cô quá coi trọng bản thân mình.”
Đối diện im lặng.
Hình đang chuẩn bị cúp điện thoại.
“Khoan đã.”
Đàm Tư Lễ gọi cô ta lại.
“Anh Đàm, anh…”
Giọng nói của Tống Tửu lại lần nữa nhen nhóm chút hi vọng.
“Cũng chẳng có gì chỉ là muốn nán lại một lát.”
“Cô gái nhà tôi thi đậu trường top 5 toàn quốc .”
“Hiện tại cũng đang thực tập ở một tập đoàn không kém Tống Thị.”
“Rác rưởi như bản thân cô dựa dẫm nhà họ Tống, đừng nhìn cả thế giới đều là rác rưởi.”
“Hiểu chưa?”
Nói xong Đàm Tư Lễ liền cúp điện thoại.