Đón Lấy Hạnh Phúc - Chương 1
1 .
Khi Đàm Tư Lễ gọi điện đến, một mình tôi đã uống say ở trong quán bar rồi.
“Ở đâu?”
Giọng của người đàn ông vẫn không phân cao thấp như trước.
Tôi không muốn chấp chuyện hôm nay chú ấy và nữ minh tinh Tống Tửu ôm hôn đăng trên hot search, cơn tức giận ngược lại vào lúc này đã đạt đến đỉnh điểm.
Tôi chớp mắt mê man, lúng túng lên tiếng:
“Chú, giờ cháu đang ở trong lòng người mẫu nam. ”
“Hình như chú gọi lúc này có chút phiền rồi.”
Đàm Tư Lễ tức cười, giễu cợt nói:
“Con mẹ nó, cháu thì có bản lĩnh rồi?”
Tôi nghĩ rồi gật đầu nhỏ tiếng trả lời.
“Cũng tạm được.”
Tôi chưa bao giờ biết, mình càng say, ngược lại nói chuyện nhả chữ càng rõ ràng.
“Không nói nữa chú, cháu đang định có một nụ hôn thật nồng cháy với anh ta rồi.”
Đàm Tư Lễ cười lạnh nhạt.
“Nguyễn Tinh Miên, cháu có thể thử. ”
Giọng nói vừa dứt, chú ấy ấn ngắt điện thoại.
Tôi ngập ngừng mấy giây.
Câu “Thì cũng giống như chú với Tống Tửu thôi “ đó vẫn chưa kịp nói.
2 .
Có lẽ vì để lấp đầy kẽ hở trong lời nói dối của mình.
Tôi thật sự đã gọi một người mẫu nam cùng uống rượu.
Người mẫu nam có khuôn mặt trông khá giống Đàm Tư Lễ.
Anh ta ngồi bên cạnh tôi, chống cằm nhìn tôi.
Nửa buổi, anh ta cười, thong thả nói:
“Cô quá đáng yêu.”
“Đáng yêu đến mức tôi không muốn thu tiền, không muốn tiếp rượu, muốn đơn thuần làm quen với cô. ”
Tôi chưa từng gọi người mẫu nam bao giờ , không biết xử trí ra làm sao.
Đành ngắc ngứ gật đầu.
“Cảm ơn.”
Anh ta đứng dậy đi tới quầy rượu, lúc quay lại đưa cho tôi một cốc rượu lạ.
Nhoẻn miệng nở nụ cười.
“Uống thử đi, đặc biệt pha cho cô đó .”
Phản ứng tôi hơi chậm chạp, nhưng trực giác nói cho tôi biết cốc rượu này tuyệt đối không nên nhận.
Người đàn ông nhìn tôi không cử động, cười nói:
“Muốn anh đút em sao?”
Thấy thế , anh ta tự uống một ngụm.
Bất ngờ cúi người xuống hôn tôi.
Ly rượu bên tay tôi hất lên mặt anh ta, một chai rượu lập tức đập lên đầu anh ta.
“A!”
Đàm Tư Lễ hiển nhiên vừa từ buổi xã giao đến.
Hai cái cúc phía trên áo sơ mi xộc lệch, dáng vẻ thản nhiên.
Trên tay chú ấy cầm theo một mảnh vỡ còn sót lại của chai rượu.
Thận trọng nhìn tên người mẫu nam đó , mang theo ý cười lạnh nhạt.
Hắn ta che đầu máu chảy đầm đìa, gào thét nói. “Con mẹ mày là ai hả?!”
Đàm Tư Lễ không để ý lời anh ta, chỉ mỉm cười hỏi anh ta.
“Nói xem, vừa rồi mày muốn làm cái gì?”
Tôi suy nghĩ một lát, tôi nhớ ra câu hỏi này.
Giống như học sinh ba tốt, dứt khoát nói tiếp:
“Chú, vừa rồi anh ta muốn miệng đối miệng đút rượu cho cháu.”
Đàm Tư Lễ giễu cợt gật đầu, nửa chai rượu trong tay tự ý ném ra ngoài.
Chân của người mẫu nam đang run, lại giả vờ bình tĩnh như cũ nói:
“Mày muốn làm cái gì…”
Giọng của Đàm Tư Lễ thong thả như cũ.
“Đánh mày.”
Một giây sau.
Chú ấy vớ lấy một chai bia trên bàn trước mặt tôi, đè lên mép bàn cạy nắp chai.
Xách cà vạt của người mẫu nam ném lên ghế, không nói câu nào đổ hết bia vào mồm anh ta.
Tên người mẫu nam kia giãy dụa vô ích.
Cho đến lúc chủ quán rượu xuất hiện.
“Chà, Đàm công tử hiếm khi ghé thăm một chuyến, còn chọc ngài không vui… ”
“Ngài xem.”
Đàm Tư Lễ đem chai rượu không quăng trên đất ngắt lời chủ quán.
“Cút.”
“Được thôi! Cút ngay!”
3 .
Từ đầu đến cuối, tôi cũng hiểu rõ cảnh tượng hỗn loạn này là vì cái gì.
Bởi vì thực sự tôi uống quá nhiều…..
Men rượu phát tác, suy nghĩ của tôi hiện giờ rối như tơ vò.
Đàm Tư Lễ nghiêng đầu, ngồi bên cạnh tôi, bật lửa châm một điếu thuốc.
“Nguyễn Tinh Miên, thằng nhóc cháu định hôn là nó? ”
Giọng chú ấy hờ hững như nước.
Trên mu bàn tay vừa bị thủy tinh vô ý rạch ra, vết thương đang chảy máu, chú ấy không thèm nhìn lấy một cái.
Ngoan cố mà bức thiết muốn nhận được đáp án.
“Chú, chú muốn đánh anh ta sao?”
Tôi nằm bò trên bàn nghiêng đầu nhìn chú ấy.
Bản thân mình cũng không biết mình đang nói cái gì.
“Đâu chỉ thế.”
Đàm Tư Lễ mím nhẹ môi, không có một chút hứng thú nào.
“Băm nó.”
Từ ngữ tương đối đẫm máu.
Tôi khó xử một lúc đem mặt vùi vào cánh tay.
“Vậy cháu không nói cho chú biết nữa.”
Lát sau tôi bị bóp chặt eo ôm lên.
Sau một phen trời đất quay cuồng, tôi ngồi trên chân của Đàm Tư Lễ.
Tay chú ấy nhẹ nhàng vuốt ve eo tôi.
Trong nụ cười hàm chứa sự uy hiếp.
“Nguyễn Tinh Miên, tốt nhất cháu nói cho chú biết, cháu có thật sự để ý anh ta không. ”
Đôi tay tôi chống lên vai chú ấy, nhìn người trước mặt đã thích ba năm rồi.
Uất ức tự dưng dâng lên.
Vành mắt hơi đỏ, giọng cũng nhiễm tiếng khóc nức nở.
“Dù sao không muốn thích chú nữa.”
Tay nắm lấy eo tôi bỗng cứng nhắc.
Phải mất một lúc lâu Đàm Tư Lễ mới mở miệng lần nữa, không nghe ra cảm xúc nào cả.
“Sao chú lại đắc tội với cháu rồi?”
Tôi khịt khịt mũi, tầm mắt bị nước mắt che nhòa.
“Bởi vì thích chú sẽ rất buồn.”
“Phải nghe chú nói, chú chỉ coi cháu như đứa trẻ con, còn phải nhìn chú thích người khác, hôn với người khác.”
Đàm Tư Lễ cười khểnh nhẹ nhàng, giơ tay vuốt gáy của tôi.
“Uống say rồi liền bịa đặt chú của cháu?”
“Chú dạy cháu như vậy?”
Thấy chú ấy thà chết cũng không chịu nhận, một ngọn lửa không tên bùng lên.
Ánh mắt tôi thiêu đốt nhìn chằm chú ấy, giọng trách mắng.
“Đàm Tư Lễ, sao chú tồi như vậy?”
“Đã làm rồi, còn không thừa nhận.”
Chú ấy đặt tay sau gáy tôi không nói câu nào bóp lấy.
Cười như không cười nhìn chằm chằm tôi, ẩn ý chống đối.
“Nguyễn Tinh Miên, con mẹ cháu ngay cả chú cháu cũng không nhận ra.”
Sau khi rượu xúc tác tinh thần chuyển hóa càng nhanh.
Ánh mắt tôi mơ hồ.
Đàm Tư Lễ đem thư giải trình của Đàm Thị phơi bày ở trước mặt tôi.
Người trên hot search giải thích không phải Đàm Tư Lễ.
Lại đem bức ảnh hôn kia phóng to ra cho tôi xem.
Mặt nghiêng của người đàn ông đó dường như hoàn toàn bị chắn rồi, nhưng có thể nhìn rõ bàn tay.
Trên mu bàn tay của Đàm Tư Lễ có một nốt ruồi, nhưng người đàn ông trên ảnh không có.
Lúc tôi giật mình, chú ấy bỗng ấn tay đằng sau lưng tôi.
Làm cho tôi gần như ngã trên người chú ấy.
Đầu mũi chạm nhau.
Người đàn ông cười lạnh.
“Phí công thương cháu nhiều năm như vậy, ngay cả chú cũng nhận nhầm.”
Nếu như không phải nốt ruồi đó, dựa vào hình dáng giống nhau như đúc.
Rất khó để nhận nhầm.
Miên Miên tôi say rượu khăng khăng không nhận nhầm.
Tôi nghiêm túc cãi với chú ấy.
“Vậy chú nhớ cháu có nốt ruồi ở đâu không?”
Đàm Tư Lễ thành thạo lên tiếng “Xương quai xanh.”
Hình như cuối cùng tôi bắt được lỗi sai của chú ấy, trong nháy mắt kiên cường lên.
“Không chỉ thế !”
“Còn có chỗ này!”
Tôi vén vạt áo vừa muốn chỉ vị trí xương quai xanh của tôi với chú ấy.
Thì bị chú ấy đè chặt tay.
“Muốn đi chỗ khác không.”
Đàm Tư Lễ mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm tôi, giọng nói hơi khàn.
“Được không?”
Nhìn mỗi cái nốt ruồi thôi mà thật là phiền.
Nhưng vì để chứng bản thân mình là đúng, tôi vẫn gật đầu.
Đàm Tư Lễ thẳng tay như vậy ôm tôi lên.
Vừa lúc tôi ôm chặt cổ chú ấy, choàng lên cổ chú ấy.
Khung cảnh từ quán rượu chuyển sang khách sạn.
Chỉ thiếu một chữ.
Nhưng việc làm lại khác nhau.