Đom Đóm Chiếu Sáng Như Lửa - Chương 4
Hắn bế ta lên giường, nhẹ nhàng đặt xuống.
Bên ngoài vang lên một tiếng động.
Ta hướng về phía âm thanh.
Chỉ thấy Yến Vương đứng trong bóng tối, từ vẻ mặt tổn thương của hắn có thể nhận ra, những lời chân thành giữa ta và Thái tử hắn đã nghe hết.
Hắn dường như có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng không thốt nên lời, nỗi uất ức và không cam lòng đều bị hắn nuốt vào trong.
“Phu nhân, tập trung nào…” Thái tử kéo ta trở lại thực tại.
Hắn biết Yến Vương đang đứng bên ngoài, cố ý tuyên bố quyền sở hữu.
Màn che rơi xuống, che đi bóng dáng chúng ta.
Gió đêm thổi qua, những cánh hoa hải đường rụng đầy đất.
Yến Vương cất chiếc trâm hoa hải đường trong lòng bàn tay vào ngực áo, uể oải rời đi.
13.
Ngày hôm sau.
Ta cùng phu quân trở về hoàng cung.
Trên đường, chúng ta bất ngờ bị phục kích.
Đám thích khách đến để ám sát Thái tử.
Lần này Thái tử đến đón ta về cung, mang theo một đội thị vệ và một đội ám vệ.
Việc phòng thủ trước thích khách không thành vấn đề.
Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn đang chờ ở phía sau, từ trong rừng vang lên một tiếng đàn.
Tiếng đàn như đánh thẳng vào linh hồn, đầu ta ngồi trong xe ngựa đau nhức từng cơn theo nhịp đàn.
Thị vệ kinh hãi: “Là Cầm điểu!”
Cầm điểu là linh thú của đệ nhất cầm sư trong giang hồ, dây đàn được làm từ tơ của Cầm điểu.
Cầm sư có thể ngồi cách đó mười dặm đánh đàn, còn Cầm điểu sẽ bay đến quanh mục tiêu mà hắn muốn giết.
Khúc nhạc mà cầm sư tấu lên sẽ cộng hưởng với tiếng kêu của Cầm điểu, giết người trong âm thầm.
Ngay cả người có nội lực cao thâm cũng chưa chắc có thể chống lại được Cầm điểu, huống chi ta – một kẻ hoàn toàn không có nội lực.
Đầu ta như muốn nổ tung, gương mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Thái tử có nội lực, trong thời gian ngắn còn có thể chống lại tiếng đàn xâm nhập.
Cứ tiếp tục như vậy, nếu không kịp đợi cung thủ đến tiếp viện, ta sẽ chết vì não vỡ nát.
“Vãn Oanh, chúng đến để giết cô, cô sẽ dẫn Cầm điểu rời khỏi đây.” Thái tử nói xong, vén rèm xe, nhảy lên một con ngựa, sau đó ra lệnh cho thị vệ: “Người đâu, hộ tống Thái tử phi về cung! Thái tử phi không được phép có chút sai sót nào!”
“Tuân lệnh! Thuộc hạ thề chết bảo vệ Thái tử phi!” Thị vệ chia thành hai đội, một đội bảo vệ Thái tử, một đội hộ tống ta về cung.
Ám vệ thì trong rừng đánh giết đám thích khách.
Chiếc xe ngựa chở ta phá vòng vây, lao đi như bay.
Ta vén rèm lên, nhìn thấy Thái tử cùng thị vệ phóng ngựa đi theo hướng ngược lại.
Cầm điểu đen bay lượn trên bầu trời khu rừng, theo hướng Thái tử rời đi.
Ta định buông rèm xuống thì bất chợt thấy Yến Vương cưỡi ngựa đuổi theo Thái tử.
Yến Vương quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt tràn đầy một loại tình cảm khó diễn tả thành lời.
Ta nhất thời không hiểu được ý nghĩa của ánh nhìn ấy.
Tại sao hắn lại đuổi theo Thái tử?
Tiếng đàn sát nhân càng lúc càng xa dần, cuối cùng ta cũng cảm thấy bớt đau đầu.
Thị vệ đội thuận lợi đưa ta về Đông Cung.
Ta đi tới đi lui trong cung, lòng nóng như lửa đốt chờ tin tức của Thái tử.
Đêm khuya.
Thái tử trở về.
Hắn bị thương nhẹ do kiếm, thấy hắn bình an vô sự, ta ôm chặt hắn, nhẹ nhàng thở ra: “Phu quân, chàng không sao là tốt rồi.”
Thái tử mắt đỏ hoe, nhìn vết máu khô trên tay mình, nghẹn ngào nói: “Vãn Oanh, đệ ta đã chết rồi…”
14.
Ta kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Yến Vương chết rồi sao?”
Thái tử đáy mắt lộ ra vẻ đau đớn: “Hắn chết vì bảo vệ cô…”
Thì ra, khi Thái tử dẫn dụ Cầm điểu, đã gặp thêm một đợt phục kích khác.
Lần này, thích khách dùng ám khí.
Khi vô số ám khí độc nhắm vào Thái tử, Yến Vương đã lao tới, dùng thân mình che chắn cho hắn.
Ba mũi ám khí găm thẳng vào ngực Yến Vương.
Hắn lập tức phun máu, ngã xuống vực.
Một thị vệ khác cũng trúng ám khí, chỉ nửa khắc sau đã phát độc mà chết.
Yến Vương trúng ba mũi ám khí, lại rơi xuống vực sâu vạn trượng, cơ hội sống sót gần như bằng không.
Trên đường về, ta vẫn luôn nghĩ về ánh mắt mà Yến Vương đã quay lại nhìn ta, cảm xúc trong ánh mắt đó rốt cuộc là gì.
Ta nghĩ mãi mà không hiểu.
Giờ ta đã hiểu, đó là ánh nhìn từ biệt.
Nếu ánh mắt có thể nói, Yến Vương đã nói lời từ biệt với ta.
Thì ra lúc đó, hắn đã quyết tâm hy sinh để bảo vệ Thái tử.
Trong ánh mắt hắn có sự không cam lòng, có sự lưu luyến, nhưng cũng có quyết tâm đi đến cái chết.
Ta đã đánh giá thấp tình cảm giữa hai huynh đệ họ.
Dù họ từng vì một nữ nhân mà tranh giành, ghen tuông, nhưng khi đối mặt với sinh tử, hắn sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ huynh trưởng.
Ta đỏ cả vành mắt.
Người ta vẫn nói Hoàng gia vô tình.
Nhưng Thái tử vì bảo vệ ta, không màng hiểm nguy mà dẫn dụ Cầm điểu.
Giả như Yến Vương ích kỷ một chút, hắn hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn, đợi Thái tử bị ám sát xong, ngôi vị Thái tử sẽ là của hắn, và ta – Thái tử phi – cũng sẽ là vật trong tay hắn.
Nhưng hắn lại chọn bảo vệ Thái tử, bị ám khí độc đánh trúng, rồi rơi xuống vực mà chết.
Ta thực sự không ngờ hắn lại ra đi theo cách này.
Hu hu hu, ta thật muốn khóc.
Thái tử còn đau khổ hơn ta, hắn tự nhốt mình trong thư phòng, khóc không thành tiếng: “Đệ à, sao đệ lại ngốc như vậy?”
15.
Hoàng gia cử đội cứu hộ, lật tung núi non dưới vực, nhưng vẫn không tìm thấy thi thể của Yến Vương.
Chỉ tìm được di vật của hắn.
Một chiếc trâm hoa hải đường, trên đó vẫn còn vết máu của hắn.
Thị vệ của Yến Vương đem chiếc trâm hoa hải đường đến cho ta, giọng nghẹn ngào: “Thái tử phi, chiếc trâm hoa hải đường này là do Yến Vương điện hạ đã dành bảy ngày để tự tay chạm khắc. Đêm đó ngài định mang đến hành cung tặng cho người, nhưng tiếc rằng cuối cùng không thể trao đi.”
Thì ra, đêm đó hắn đứng dưới gốc cây hải đường, là để tặng ta chiếc trâm này.
Nhưng lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa ta và Thái tử.
Chính miệng ta đã nói rằng ta sẽ quên đi đêm hôm đó với hắn.
Khi đó, hắn hẳn đã rất đau lòng.
Hắn giữ mối tình này suốt ba năm, cuối cùng cũng có được ta, nhưng lại phải trơ mắt nhìn ta trong vòng tay huynh trưởng của hắn.
Ta nắm chặt chiếc trâm hải đường, không thể ngăn nổi dòng nước mắt.
Bên ngoài, Tiểu Lục bay đến, đậu trên cành cây, vô tâm nói: “Hắn chết rồi, ngươi mới biết buồn à? Đúng là cái gì không có được mới là tốt nhất.”
Ta bực bội đáp: “Ngươi đến để an ủi ta, hay là đến đâm thêm nhát dao nữa?”
Tiểu Lục khẽ hắng giọng, mở miệng nói: “Khụ khụ, phải nói là, Yến Vương tên tiểu tử ấy đúng là bụng đen, ngươi vốn dĩ sắp quên hắn rồi, vậy mà hắn lại hy sinh mạng sống vì Thái tử. Giờ thì tốt rồi, không chỉ ngươi không thể quên hắn, ngay cả Thái tử cũng thấy mình nợ đệ đệ này.”
“Thôi được rồi, thực ra hôm đó dù là Thái tử chết hay Yến Vương chết, cả hai đều sẽ trở thành vết thương lòng không thể xóa nhòa của ngươi.”
“Hãy trân trọng người trước mắt đi, Thái tử cũng vì bảo vệ ngươi mà không màng nguy hiểm, đừng phụ lòng hắn. Dù vết thương lòng còn đó, nhưng người bên cạnh ngươi vẫn còn đây.”
Nói xong, Tiểu Lục bay xa.
Hoàng đế và Hoàng hậu từ đầu đến cuối đều không muốn tin rằng Yến Vương đã chết.
Hoàng hậu ngày ngày ăn chay niệm Phật, cầu nguyện cho Yến Vương.
Khi ta đến thăm Hoàng hậu, thấy bà đang cầu nguyện trước Phật: “Cầu trời phù hộ cho Yến Nhi còn sống, chỉ cần nó còn sống, nó muốn gì, người làm mẹ này sẽ thành toàn cho nó.”
Hoàng đế tăng cường nhân lực, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Yến Vương, tuyên bố sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Thế lực ám sát Thái tử đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng sự việc này phức tạp hơn chúng ta tưởng. Kẻ chủ mưu đứng sau ám sát Thái tử đến từ Yên quốc.
Hoàng đế Yên quốc đang bệnh nặng, tạm thời chưa điều tra được kẻ nào đứng sau chỉ huy.
Cầm sư đã bị chém, Cầm điểu cũng bị bắt sống.
Nói đến Cầm điểu.
Ban đầu nó bị giam trong lồng sắt.
Một ngày nọ, nó đột nhiên dùng đầu đập vào lồng sắt, phát ra tiếng kêu bi thương.
Ta và Thái tử tình cờ đi ngang qua, liền đến xem thử.
Ai ngờ, Cầm điểu lại mở miệng nói.
Đó là giọng của một nữ nhân: “Cầu xin các người thả ta ra, muội muội ta bị bệnh, ta phải đi cứu nàng.”
Cầm điểu có thể nói tiếng người, chẳng lẽ linh hồn của một người oan khuất đã trú ngụ trong cơ thể Cầm điểu, muốn hoàn thành nguyện vọng còn dang dở?
Ta hỏi: “Ngươi là ai? Có nỗi oan khuất gì? Hãy kể rõ cho ta nghe.”
Cầm điểu đáp: “Ta tên là Niên Tố Tuyết, vốn là một cầm sư của Yên quốc, ba năm trước, khi Hoàng hậu thị tẩm, đã triệu ta vào cung để gảy đàn giúp vui.
“Muội muội ta, Niên Phụng Yên, từ nhỏ thể chất yếu ớt, ta và nàng nương tựa vào nhau mà sống. Ta vốn định vào cung kiếm chút bạc để chữa bệnh cho nàng, ai ngờ khi ta đang tấu đàn thì dây đàn đột ngột đứt.
“Hoàng đế bị dọa đến mức bất lực, vì vậy đã ra lệnh lột da sống của ta để làm đàn da người nhằm trút giận.”
Yên quốc và Trạch quốc giáp nhau, Hoàng đế Yên quốc vài ngày trước đã băng hà.
Hoàng hậu Yên quốc mang theo Hoàng Tử lên ngôi, với danh nghĩa Thái hậu chấp chính.
Cầm điểu lại nói: “Khi đó, việc dây đàn đột ngột đứt không phải ngẫu nhiên, là Thái hậu đã lệnh người cắt đứt một nửa dây đàn từ trước, cố ý gài bẫy ta.
“Mục đích của bà ta là dùng việc dây đàn đứt để dọa Hoàng đế kẻ người bất lực, từ đó hậu cung chỉ còn duy nhất long tử của bà ta. Cái chết của ta trở thành bàn đạp để bà ta bước lên ngôi Thái hậu, ta không cam lòng!
“Ba năm qua, linh hồn ta không chịu rời đi. Muội muội của ta vì quá đau buồn mà ngày càng yếu ớt, nhưng nàng vẫn muốn báo thù cho ta, nàng ngày đêm luyện đàn, đầu ngón tay tất cả đều là máu tươi.
Với sức lực của một mình nàng, sao có thể lật đổ được Thái hậu? Ta không nỡ nhìn nàng vì ta mà đi vào chỗ chết.
Cầu xin các người thả ta ra, để ta đi giúp muội muội báo thù. Ơn nghĩa này, ta nhất định sẽ trả bằng cả mạng sống!”
Cầm sư này đã qua đời ba năm trước, nên nàng không phải là cầm sư ám sát Thái tử.
Ta và Thái tử nhìn nhau, quyết định giúp nàng.
Chúng ta không phải đang giúp Cầm điểu, mà là giúp linh hồn oan khuất trú ngụ trong cơ thể Cầm điểu.
Ta mở lồng sắt, tự tay thả Cầm điểu ra: “Đi đi, đi tìm muội muội của ngươi, đi báo thù!”
“Nếu ngươi thật lòng muốn báo đáp chúng ta, tiện thể hãy điều tra kẻ chủ mưu ám sát Thái tử ở Yên quốc, sau đó trở lại báo tin cho chúng ta. Biết đâu, chúng ta có thể giúp muội muội ngươi một tay.”
“Được, ta nhất định không phụ lòng các ngươi!” Cầm điểu bay lên trời cao, từ trên nhìn xuống ta và Thái tử, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Chuyện Cầm điểu báo thù, đó là một câu chuyện khác.
Ba tháng sau, khi ta trang điểm, mở ngăn kéo thì phát hiện chiếc trâm hoa hải đường đã biến mất.
Tìm khắp Đông Cung cũng không thấy.
Ban đêm, Thái tử hẹn ta đến Tước Tinh Các gặp mặt.
Ta bước lên Tước Tinh Các, đẩy cửa bước vào, thấy Thái tử đứng trước cửa sổ đón gió.
Khung cảnh này dường như ta đã thấy trước đó.
Ta mơ hồ cảm giác như Yến Vương đã trở về.
Ta bước lên phía trước, người đó quay đầu lại.
Hắn cầm trong tay một chiếc trâm hoa hải đường quen thuộc, bước tới cài vào tóc ta, “Vãn Oanh, bản vương cuối cùng cũng chờ được ngày tự tay cài chiếc trâm hoa hải đường cho nàng…”
16.
Ta ngạc nhiên vui sướng: “Yến Vương điện hạ, ngài chưa chết sao?”
Tiểu Lục từ cửa sổ bay vào: “Là ta cứu hắn, ta ngậm linh thảo giải độc cho hắn.”
Ta thật sự rất vui mừng.
Không ngờ Tiểu Lục đã giấu ta suốt ba tháng.
Sau lưng, có tiếng bước chân vang lên.
Ta quay đầu lại, thấy Thái tử bước ra từ bóng tối.
Hóa ra Thái tử đã biết từ trước rằng Yến Vương vẫn còn sống.
Hôm nay hắn hẹn ta đến Tước Tinh Các, nói là hẹn hò, thực ra là muốn cho ta một bất ngờ.
Hoàng đế và Hoàng hậu cũng đã biết tin Yến Vương còn sống, bọn họ đã gặp nhau rồi.
Thái tử nhìn chiếc trâm hoa hải đường trên tóc ta, chân thành khen ngợi: “Thật đẹp.”
Ta cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, liền định đưa tay lên tháo chiếc trâm xuống.
Không ngờ Thái tử lại nắm lấy tay ta, không một chút ghen tuông: “Không cần tháo.”
“Phu quân…” Ta muốn nói lại thôi.
Sao ta lại có cảm giác Thái tử sắp ‘bán’ ta rồi?
Yến Vương đã cứu mạng hắn, chẳng lẽ hắn muốn nhường ta cho Yến Vương?
Khó trách mấy ngày nay, ta thấy hắn dường như có tâm sự, hóa ra là đang phân vân giữa hai bên.
Giờ hắn đã quyết định rồi sao?
Đang lúc ta còn nghi hoặc, Thái tử ghé sát tai ta nói: “Vãn Oanh, từ nay thế gian này không còn Yến Vương nữa, cô và Cửu Yến sẽ thay phiên làm Thái tử.”
Hắn còn nói thêm một câu, “Cũng sẽ thay phiên làm phu quân của nàng.”
“Các người…” Mặt ta lập tức đỏ bừng, hai huynh đệ các người cũng thật là rộng lượng, “Phụ hoàng và mẫu hậu có biết ý nghĩ điên rồ này của các người không?”
Thái tử và Yến Vương đồng thanh đáp: “Biết, bọn họ đã đồng ý rồi, chỉ cần nàng gật đầu là được.”
Ta vẫn còn đang lưỡng lự.
Bên ngoài vang lên giọng nói của Tiểu Lục: “Gật đầu đi, bọn họ là số mệnh đã định của cô.”
Ta hơi bối rối, không hiểu Tiểu Lục nói vậy là có ý gì.
Tiểu Lục ra vẻ bí ẩn: “Chờ cô ngủ rồi sẽ biết, chuyện này liên quan đến thân thế của cô và hai huynh đệ họ…”
Thái tử và Yến Vương vẫn đang chờ câu trả lời của ta.
Mặt đỏ bừng, ta khẽ gật đầu.
Được hai người cưng chiều, còn hơn là chỉ một người.
Bọn họ đều tốt, cứ để ta tham lam một lần đi.
Gió thổi qua, thổi tắt ngọn nến trong Tước Tinh Các.
Trong bóng tối, một bàn tay to nắm lấy tay ta, đặt lên một bàn tay khác.
Một bóng đen rời khỏi Tước Tinh Các, người còn lại ôm ta vào lòng.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, như hàng vạn con đom đóm đang thì thầm.
Lửa trong lòng bùng cháy ngay khi vừa châm ngòi.
Trong bóng tối, người đó nhẹ nhàng dỗ dành ta gọi tên hắn.
Ta cắn lên vai hắn, khẽ thốt ra: “Cửu…”
Hắn dịu dàng hỏi: “Là Cửu hay Cửu Yến? Lần này đừng nhầm nữa nhé…”
Với kinh nghiệm lần trước, ta nhận ra hắn là Yến Vương.
Ta khẽ gọi tên hắn bên tai: “Cửu Yến…”
Đom đóm rì rào cả đêm.
Ta thiếp đi, rơi vào giấc mộng.
Trong mơ, ta là một con bướm, bị thu hút bởi một đóa hoa song sinh trên vách núi.
Rễ của hoa song sinh gắn liền với nhau, nhưng lại nở hai đóa hoa.
Ta bay đến hút mật, cứ lượn lờ giữa hai bông hoa.
Thì ra, bản thể của ta là một con phượng điệp.
Thái tử và Nhị hoàng tử chính là đóa hoa song sinh kia.
Không lạ gì lần đầu tiên gặp ta, Tiểu Lục đã gọi ta là “người bạn cũ”, thì ra nó biết ta và nó cùng một loài.
Nhân gian chẳng qua chỉ là một giấc mộng, những gì chúng ta đang trải qua bây giờ là một phần trong quá trình tu hành của phượng điệp và hoa song sinh.
Bướm hút mật, hoa cho bướm hút, đều có thể tăng cường tu vi.
-HẾT-