Đối Tượng Thầm Mến Mắng Tôi Liếm Cẩu Sau Đó Biến Thành Cẩu - Chương 1
01
Rạng sáng ba giờ, cánh cổng lớn nhà tôi bỗng vang lên những âm thanh kỳ quái.
Tôi giật mình tỉnh dậy, lập tức bật dậy ngồi thẳng.
Bên ngoài, tiếng động càng lúc càng lớn, đến mức nghe có phần gấp gáp, bực bội.
Tôi sợ đến run cả người, vội chạy xuống bếp rút con dao thái to, căng da đầu đi đến cửa, ghé mắt nhìn qua khe cửa.
Một con chó vàng đang điên cuồng cào cửa, miệng còn không ngừng gầm gừ đầy bực dọc.
Tôi sững người.
Nửa đêm nửa hôm, ở đâu ra con chó này?
Nghĩ lại, có thể là chó nhà hàng xóm đi lạc, tôi liền mở cửa cho nó vào, định bụng chờ trời sáng rồi dắt nó ra ngoài tìm chủ.
Con chó này cũng không khách sáo, chạy thẳng vào nhà như thể đây là chỗ của nó.
Không biết có phải tôi hoa mắt không, nhưng tôi cứ có cảm giác con chó này rất quen thuộc với bố cục nhà tôi, thậm chí còn biết đường chạy ngay đến tấm đệm ở góc phòng mà cọ chân.
Tôi thử hỏi: “Mày ở đâu tới vậy?”
Chó cúi đầu, làu bàu đáp: “Tôi tự đi tới, mẹ nó, cô có biết xa cỡ nào không? Móng chân tôi đau muốn chết đây này.”
Tôi đơ người.
Con chó cũng đơ người.
Tôi nuốt nước bọt, khẽ hỏi lại: “Tao… không nghe lầm chứ?”
Có vẻ như phản ứng của tôi khiến nó cảm thấy tôi tiếp thu cũng không tệ lắm. Tôi còn thấy trên mặt nó hiện ra một nụ cười đầy nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Không có, cô không nghe lầm đâu! Tôi sợ chết đi được, còn tưởng cô sẽ hét ầm lên nữa chứ!”
Không khí lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc.
Vài giây sau…
Tiếng thét của tôi gần như xuyên thủng trần nhà:
“TRỜI ƠI!!! CHÓ NÓI CHUYỆN!!!——”
Con chó bị tôi dọa đến dúm lại trong góc tường, vội vàng giơ hai chân trước lên hoảng hốt giải thích:
“Không không không! Nghe tôi nói đã! Tôi là Giang Thần!——”
Tôi gào còn to hơn: “Thà là ma chó còn hơn!!!”
02
Mối nghiệt duyên giữa tôi và Giang Thần đã bắt đầu từ lâu.
Mới hôm qua, chúng tôi còn cãi nhau một trận long trời lở đất, kết thúc trong sự bực tức không vui.
Nguyên nhân cũng chẳng có gì mới mẻ. “Ánh trăng sáng” của hắn – Thời Vi – vừa bắt được một hợp đồng lớn. Nhưng khách hàng lần này cực kỳ khó chiều, nhất quyết đòi Thời Vi đi uống rượu cùng.
Giang Thần xót cô ta, thế là lôi tôi ra thế mạng.
Hắn kéo tôi đến trước mặt gã khách hàng bụng phệ, chỉ vào tôi mà nói: “Trương tổng, Thời Vi không uống được rượu, đây là Lý Tiếu Nha, nhân viên tiêu biểu của công ty chúng tôi, để cô ấy uống với ngài!”
Khoảnh khắc đó, tim tôi như lạnh hẳn đi.
Tôi thừa nhận, tôi có chút tình cảm đặc biệt với Giang Thần. Nếu không, tôi đã chẳng bỏ qua bao cơ hội tốt, chấp nhận ở lại khởi nghiệp cùng hắn sau khi tốt nghiệp.
Tôi luôn nghĩ, dù hắn không thích tôi, thì ít ra cũng có chút tình cảm vì những năm tháng tôi đã kề vai sát cánh bên hắn.
Không ngờ, chỉ cần Thời Vi quay về, hắn lập tức có thể vứt bỏ tôi không chút do dự.
Tôi lạnh lùng rút tay lại: “Khoan đã, trước hết nói rõ chuyện này đã. Bảo tôi uống cũng không phải là không thể, nhưng nếu ký được hợp đồng, ai sẽ là người nhận?”
Giang Thần nhíu mày: “Đương nhiên là Thời Vi rồi. Trước giờ đều là cô ấy chạy vất vả, cô chỉ cần uống một bữa rượu, dựa vào đâu mà đòi hưởng lợi?”
Thời Vi đứng bên cạnh Giang Thần, dịu dàng nói: “Không sao đâu, Giang Thần. Dù sao trước đó tôi cũng đã theo đuổi hợp đồng này suốt nửa năm. Nếu Tiếu Nha chịu uống giúp, tôi nhường cũng được.”
Giang Thần liền nắm lấy tay cô ta, đau lòng nói: “Em không cần lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy. Cái gì là của em thì mãi mãi là của em, không ai có thể lấy đi.”
Hai người họ một xướng một họa, cứ như thể tôi đang giành giật thứ gì đó từ tay Thời Vi vậy.
Tôi tức đến bật cười, thẳng thắn nói: “Thôi đi, tôi cũng chẳng thiếu một khách hàng này. Mấy người nói cứ như thể tôi đang mặt dày đòi hỏi vậy. Nếu chỉ là uống rượu thôi, thì ai mời khách, người đó tự uống đi!”
Nói rồi, tôi xách túi, định rời đi.
Giang Thần lại nắm chặt cổ tay tôi, sắc mặt u ám: “Cô không thể đi! Cô đi rồi, còn Thời Vi thì sao?”
Vị khách hàng kia mặt đỏ bừng vì phấn khích, chỉ vào tôi nói: “Cô Lý cũng được đấy, nhìn cũng xinh đẹp lắm!”
Tôi nhìn chằm chằm Giang Thần, chậm rãi nói: “Cô ấy thì liên quan gì đến tôi? Tôi có phải là ba cô ấy đâu.”
Bàn tay Giang Thần càng siết chặt hơn: “Lý Tiếu Nha, tôi luôn nghĩ rằng dù cô có tùy tiện đến đâu thì vẫn là một người tốt. Sao cô có thể nói ra những lời như vậy? Thời Vi sức khỏe không tốt, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn cô ấy uống nhiều rượu thế sao?!”
Tôi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, vung mạnh tay hất hắn ra, lớn tiếng quát: “Cô ấy sức khỏe không tốt?! Tôi thấy sắc mặt cô ta còn hồng hào hơn tôi đấy! Nếu ốm yếu đến thế thì vào bệnh viện mà nằm, còn đi làm gì nữa? Vừa hay, anh nuôi cô ta luôn đi, hai người đẹp đôi lắm! Giang Thần, tôi cũng là con người, tôi uống rượu cũng sẽ khó chịu. Anh không thể cứ ỷ vào việc tôi đối xử tốt với anh rồi chà đạp tôi như thế!”
Giang Thần sững người, môi mấp máy như muốn nói gì đó. Nhưng chưa kịp mở lời, Thời Vi đã nước mắt lưng tròng, kéo tay hắn lại: “Giang Thần, đừng giận Tiếu Nha. Cô ấy không cố ý đâu. Là tôi không tốt, tại tôi sức khỏe yếu nên mới liên lụy đến anh…”
Lời chưa dứt, Giang Thần lập tức đau lòng, bực bội nhìn tôi: “Lý Tiếu Nha, cô có uống hay không thì nói một câu dứt khoát đi. Khách hàng này chắc chắn không thuộc về cô, nhưng tôi có thể lấy tiền thưởng để bù đắp cho cô——”
Hắn còn chưa nói hết.
Tôi tháo bảng tên trên ngực xuống, mạnh tay ném thẳng vào mặt hắn: “Bù đắp cái con mẹ anh ấy! Bà đây nghỉ việc!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người trong phòng, tôi đẩy cửa lao ra ngoài, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.
Nước lạnh hắt lên mặt, tôi chống tay lên bồn rửa, vô tình nhìn thấy vành mắt mình đã đỏ hoe từ lúc nào.
Một cơn đau nhói ập đến, tôi vô thức co người lại.
Dường như tất cả nội tạng trong người đều đang đau đớn. Tôi cũng chẳng biết là do chưa ăn gì cả ngày khiến dạ dày quặn thắt, hay là do trái tim tôi đang bị bóp nghẹt bởi thứ tình cảm chẳng đáng một xu.
Tôi lau nước mắt, nhưng trước mắt vẫn mơ hồ hiện lên khuôn mặt Giang Thần.
Năm nhất đại học, tôi từng bị tụt huyết áp, ngất xỉu trong lúc huấn luyện quân sự. Chính Giang Thần đã bế tôi đến phòng y tế.
Sau lần đó, chúng tôi quen nhau.
Càng ở bên nhau lâu, tôi càng nhận ra giữa chúng tôi có vô số điểm chung. Chúng tôi có thể nói chuyện cả ngày không hết chuyện.
Không biết từ khi nào, trong mắt tôi chỉ còn có hắn.
Trước ngày tôi lấy hết dũng khí để tỏ tình, Giang Thần rủ tôi ra ngoài uống say mèm.
Lúc hắn ngà ngà men rượu, tôi mới biết hôm đó chính là ngày hắn bị người con gái hắn yêu đơn phương từ chối để xuất ngoại.
Nụ cười trên môi tôi cứng đờ, bàn tay vô thức siết chặt.
Mãi đến khi hắn nhớ ra và hỏi tôi: “Cô có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Tôi đặt tay lên ngực trái, cảm nhận từng nhịp đau đớn truyền đến. Cố gắng nặn ra một nụ cười, tôi lắc đầu.
“Không có gì.”
Kể từ ngày đó, tôi bắt đầu cẩn thận giấu đi tình cảm của mình.
Giang Thần cũng giả vờ như không hay biết gì, chúng tôi vẫn cứ như vậy mà tiếp tục làm bạn.
Tôi từng nghĩ, dù hắn không yêu tôi, thì ít nhất trong lòng hắn, tôi vẫn là một người đặc biệt.
Hóa ra, ngoại trừ Thời Vi, những người khác đối với hắn đều chẳng có gì khác biệt.
Tôi khóc trong nhà vệ sinh rất lâu mới gượng dậy, chỉnh trang lại rồi bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua hành lang, tôi vô tình nghe thấy giọng nói dè dặt của Thời Vi: “Giang Thần, anh đối xử với Lý Tiếu Nha như vậy, cô ấy có khi nào giận không? Dù sao dạo này thành tích của công ty cũng nhờ cô ấy chống đỡ…”
Giang Thần cười khẩy, giọng đầy khinh miệt: “Cô ta chẳng qua chỉ là một con chó bám đuôi thôi. Được cho chút mặt mũi mà còn không biết điều, lại còn dám bày đặt kiêu ngạo với tôi. Em cứ chờ xem, ngày mai cô ta nhất định sẽ quay lại xin lỗi tôi.”
Tôi sững sờ đứng chết lặng giữa hành lang. Không biết có phải ánh đèn trên trần quá chói mắt hay không, mà bỗng nhiên tôi cảm thấy cay xè nơi khóe mắt.
Giang Thần thật sự hiểu tôi quá rõ.
Hắn nói không sai—tôi vốn định ngày mai sẽ quay lại tìm hắn.
Nhưng bây giờ thì không nữa.
03
Chắc đây chính là báo ứng, tôi nhìn con chó vàng đang nằm rạp trên sàn, vẻ mặt chột dạ.
Nó né tránh ánh mắt tôi, lắp bắp nói: “Tôi cũng không biết tại sao, tỉnh dậy đã thành ra thế này rồi. Nhà cô là nơi gần nhất, tôi đành chạy đến…”
Tôi khẽ cười lạnh: “Quả nhiên là báo ứng. Nói người khác là chó bám đuôi, cuối cùng chính mình lại biến thành chó thật. Còn có mặt mũi đến tìm tôi? Không sợ tôi bắt anh làm lẩu thịt chó à?”
Giang Thần có vẻ hơi ngượng ngùng vì những lời lúc trước bị tôi nghe thấy, hắn cười gượng, nói: “Tôi đâu có bảo cô nuôi tôi. Hay là thế này đi, cô mang tôi đến chỗ Thời Vi, chuyện trước đây coi như chưa từng xảy ra. Cuối năm tôi còn thưởng gấp đôi cho cô, thế nào?”
Tiền thì ai chẳng thích, tôi thản nhiên ra điều kiện: “Tôi đã nói không làm nữa là không làm. Anh cứ chuyển tiền trực tiếp cho tôi đi.”
Giang Thần nhẹ nhõm thở phào: “Được thôi.”
Ra khỏi cửa, tôi ném con chó vàng lên ghế phụ, tiện miệng hỏi: “Anh chắc Thời Vi sẽ nuôi anh chứ?”
Dựa vào những gì tôi biết, “ánh trăng sáng” của hắn không hẳn là một người lương thiện như hắn nghĩ. Tôi từng tận mắt thấy cô ta thẳng chân đá văng một chú mèo con hoang đang cố leo lên cầu thang.
Nhưng Giang Thần lại vô cùng tự tin: “Yên tâm đi! Thời Vi thích động vật nhỏ nhất đấy. Cô cứ đưa tôi đến chỗ cô ấy, những chuyện còn lại cứ để tôi lo!”
Tôi nhướng mày đầy nghi ngờ: “Tôi tận mắt thấy cô ta đá một con mèo hoang đấy, anh chắc chứ?”
“Nói vớ vẩn!”
Con chó vàng mập mạp đột nhiên bật dậy, cái đuôi cũng ngừng vẫy, trừng mắt nhìn tôi đầy phẫn nộ: “Thời Vi là cô gái dịu dàng và lương thiện nhất mà tôi từng gặp! Cô ấy luôn chăm sóc động vật bị bỏ rơi, còn từng làm tình nguyện viên nữa! Lý Tiếu Nha, tôi biết cô vẫn luôn có thành kiến với Thời Vi, cũng biết cô ghen tị với cô ấy, nhưng tôi không cho phép cô bôi nhọ cô ấy như vậy!”
Ghen tị cái quỷ!
Tôi cười nhạt, lười cãi nhau với hắn.
Lời hay khó khuyên nổi kẻ ngu. Hắn đã muốn đi, vậy thì tôi thành toàn cho hắn.
Tôi đạp chân ga, chạy thẳng đến khu chung cư của Thời Vi. Đợi hồi lâu mới thấy cô ta ra cửa.
Giang Thần đã sớm sốt ruột không chờ nổi, cái đuôi gần như xoắn thành lò xo, vội vàng giục tôi mở cửa.
Vừa mở cửa, hắn lập tức lao xuống.
Giang Thần tính toán rất kỹ—hắn sẽ giả vờ là một con chó hoang đáng thương để được Thời Vi nhận nuôi, sau đó từ từ tiếp cận, vun đắp tình cảm, rồi tìm cách tiết lộ chân tướng và biến trở lại thành người.
Cùng người mình yêu sớm chiều bên nhau khi mang hình dạng một chú chó ngoan ngoãn—đúng là một kịch bản phim tình cảm lãng mạn đến buồn nôn.
Chờ đến khi hắn trở lại làm người, cũng chính là lúc hắn và Thời Vi ở bên nhau!
Tôi nhìn con chó vàng phóng đi dưới chân mình, thân hình chắc nịch lao vút lên như muốn bay. Hắn hưng phấn lao thẳng về phía Thời Vi, ánh mắt ngập tràn si mê và mong đợi.
Nhưng ngay khi hắn vừa chạy đến bên chân cô ta, Thời Vi – người đang mặc một chiếc váy ngắn bó sát – tháo kính râm xuống, tiện tay vuốt lại mái tóc dài xoăn bồng bềnh. Cặp lông mày mảnh khảnh của cô ta nhíu chặt, tỏ rõ vẻ khó chịu.
“Chó hoang ở đâu ra thế này, dơ chết đi được!”
Cô ta mắng một câu, rồi thản nhiên nhấc chân, dùng đôi giày cao gót nhọn hoắt đạp thẳng ra ngoài.
“Cút ngay!”
Giang Thần lãnh trọn cú đá, cả thân hình bị hất văng ra, rơi bịch vào bồn cây xanh ven đường.
Hắn co quắp người lại vì đau, cả thân thể run rẩy dữ dội. Một lúc lâu sau, hắn mới chật vật đứng dậy, ngơ ngác nhìn Thời Vi, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi và hoang mang.
Còn tôi? Suýt nữa thì cười thành tiếng!