Đổi Thê Tử - Chương 4
Tô Uyển Ninh bật dậy, giọng run rẩy:
“Các ngươi phải đưa ta đi, nếu không ta sẽ hét lên gọi người.”
Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải cởi trói cho nàng.
Mỗi người nhặt một khúc gỗ làm vũ khí. Khi chúng ta hét lên, hai tên sơn tặc mở cửa xông vào. Chúng ta nấp sau cánh cửa, dùng gậy gỗ đánh ngất chúng.
Những tên sơn tặc khác đang ở cách đó vài bước chân, bận rộn nhóm lửa nướng thịt thú rừng. Chúng ta rón rén bước đi, cẩn thận không gây tiếng động.
Không ngờ, Tô Uyển Ninh vấp phải một hòn đá, ngã xuống kêu đau thất thanh.
Bọn sơn tặc quay lại, phát hiện ra chúng ta.
Ta nắm chặt tay Lan Hoa, hét lớn:
“Chạy!”
11
Dưới màn đêm bao phủ, chúng ta không thể nhìn rõ con đường trên núi.
Không xa, ánh lửa lập lòe và tiếng chân gấp gáp vang lên.
Tim ta đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Những cành cây có gai bên đường như những chiếc kim bạc đâm từng mũi đau nhói vào da thịt ta.
Lan Hoa nắm chặt tay ta, tay kia lau nước mắt, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Đột nhiên, ta cảm thấy chóng mặt, bước chân loạng choạng, suýt ngã quỵ xuống.
Tô Uyển Ninh thấy chúng ta gây vướng víu, liền chạy ngược lại theo hướng khác.
Lan Hoa đỡ lấy ta, lo lắng nói:
“Tiểu thư từ sáng đến giờ chưa ăn gì, chắc là đói quá nên ngất mất.”
Nàng kéo ta ẩn vào một bụi cây, nghỉ ngơi một chút.
Bỗng nhiên, từ khoảng cách chỉ ba đến năm bước chân, vang lên tiếng sơn tặc:
“Dưới đất có vết máu, bọn chúng bị thương, không chạy xa được đâu!”
Hơi thở của ta nghẹn lại. Ta kéo Lan Hoa, cố gắng bước nhanh hơn:
“Có lẽ qua khỏi rừng cây này sẽ có nhà dân.”
Đột nhiên, chân ta lún xuống một vũng bùn. Cơn đau nhói ập đến, cơ thể ta từ từ chìm xuống.
Những bước chân hỗn loạn và nặng nề ngày càng gần, tiếng chửi rủa thô tục đứt quãng truyền đến tai ta.
Lan Hoa ngồi xuống, dùng hết sức kéo ta lên. Ta xua tay, thấp giọng nói:
“Mau đi, đi tìm người cứu giúp, đừng lo cho ta.”
Bất chợt, một tia sáng chói lòa rọi tới. Lan Hoa kinh hô:
“Tiểu thư, là Hầu gia tới rồi!”
Tạ Chiêu Ngọc ngồi trên lưng ngựa cao, chân mày nhíu chặt, lạnh lùng hỏi:
“Uyển Ninh đâu?”
Lan Hoa đáp:
“Vừa rồi nàng ta vẫn còn đi cùng chúng ta, hẳn là đang trốn trong rừng này.”
Từ xa truyền đến tiếng binh khí va chạm, đó là quan binh do Tạ Chiêu Ngọc dẫn đến, đang truy bắt đám sơn tặc.
Hắn liếc nhìn ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt, sau đó cưỡi ngựa rời đi.
Lan Hoa bực tức nói:
“Tiểu thư, hắn thật sự không thèm quan tâm đến chúng ta sao?”
Nàng dốc sức kéo ta, từng chút một, nhưng vẫn không ăn thua.
Lại một loạt tiếng vó ngựa vang lên. Khi ngựa vừa dừng, Tạ Chiêu Nguyên nhảy xuống. Hắn ngồi xuống, hai tay ôm lấy ta, kéo ta ra khỏi vũng bùn.
Cả người ta đầy bùn đất, khiến hắn cũng lấm lem.
“Thiếu gia, tiểu thư bị thương ở chân.”
Hắn mím chặt môi, bế ngang ta lên.
Đột nhiên, bụi cỏ không xa phát ra tiếng động. Một tên sơn tặc còn sót lại vung dao lao đến.
Tạ Chiêu Nguyên giữ chặt ta bằng một tay, tay kia rút ra một chiếc phi tiêu bên hông.
Phi tiêu trúng mục tiêu, tên sơn tặc lập tức ngã gục.
Ta kinh ngạc nói:
“Ngươi biết võ công sao?”
Hắn đặt ta lên ngựa, tự mình ngồi phía sau, vòng tay qua ôm lấy ta, nắm chặt dây cương, giọng nói lạnh như băng:
“Ta biết nhiều thứ, chỉ là nàng chưa bao giờ để tâm.”
Khoảnh khắc ấy, trong lòng ta dâng lên một nỗi chua xót khó tả. Tất cả ấm ức trong lòng chợt vỡ òa. Ta bật khóc thành tiếng:
“Tạ Chiêu Nguyên, ta cả ngày chưa ăn gì, chân ta vừa đau vừa mỏi. Lúc nãy ta nghĩ rằng mình sẽ chết, ta tự hỏi tại sao ngươi chưa tới cứu ta? Hay ngươi đang ở chốn phong hoa tuyết nguyệt ôm lấy nữ nhân khác? Khi Tạ Chiêu Ngọc tìm được ta rồi bỏ mặc ta, ta cũng chẳng có cảm giác gì…”
Ta nhìn thấy ngươi mới thở phào nhẹ nhõm, thế mà ngay lúc này ngươi lại còn giận dỗi với ta. Ta thật không biết mình đã làm sai điều gì…”
Nói càng nhiều, ta càng thấy tủi thân, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống, đập lên mu bàn tay của Tạ Chiêu Nguyên như những hạt trân châu.
Hắn nắm lấy cằm ta, cúi xuống, một nụ hôn sâu mạnh mẽ rơi xuống.
Tim ta đập loạn nhịp, giọng nói của hắn nhỏ nhẹ, chỉ có ta nghe thấy:
“Nghe lời, đổi chỗ khác rồi làm nũng, được không?”
12
Đêm đó, đám sơn tặc bị bắt giữ toàn bộ.
Trong lời khai ở ngục, Tô Uyển Ninh thú nhận rằng nàng vốn định nhân lúc trời tối, mang theo sính lễ của Tạ gia bỏ trốn.
Nhưng một nữ nhân mang theo mấy chục rương vàng bạc châu báu đã thu hút sự chú ý của bọn sơn tặc.
Chúng bắt nàng, lại còn định ép nàng giao thêm tài sản.
Trong lúc đếm tiền bạc, bọn sơn tặc nói:
“Không ngờ lại bắt được phu nhân của Tạ gia, phải tìm cách ép Hầu gia Tạ phủ nộp thêm tiền chuộc.”
Trong nhóm sơn tặc đó, có kẻ từng là binh sĩ dưới trướng Tạ Chiêu Ngọc, nhưng bị hắn đuổi khỏi quân doanh.
Để tự bảo vệ mình, Tô Uyển Ninh liền nói rằng nàng có thể giúp chúng bắt được phu nhân thực sự của Tạ gia.
Liên quan đến danh tiếng của ta, phụ thân ta đích thân ra mặt, yêu cầu giữ bí mật về lời khai của Tô Uyển Ninh, chỉ tuyên bố nàng cấu kết với sơn tặc, mưu đồ chiếm đoạt tài sản của Tạ gia.
Về việc ta bị bắt cóc, không một chữ nào được nhắc đến.
Điều này có thể giấu được dân chúng, nhưng không qua được mắt Hoàng thượng.
Ở kinh thành, nơi gần kề thiên tử, lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Hoàng thượng đã mắng chửi một trận và trừng phạt cắt giảm bổng lộc của hàng loạt quan viên.
Tạ Chiêu Ngọc vẫn không chịu tỉnh ngộ, còn muốn cầu xin cho Tô Uyển Ninh.
Hắn dâng tấu sớ, viết:
“Uyển Ninh vốn lương thiện. Thần từng làm hỏng sạp hàng của nàng, nhưng nàng không bắt thần bồi thường. Hẳn là do bị bọn sơn tặc đe dọa, nàng mới buộc phải bắt cóc đệ muội…”
Lời còn chưa dứt, Hoàng thượng đã ném thẳng một cuốn tấu sớ vào mặt hắn, tức giận quát lớn, tuyên bố sẽ tước bỏ tước vị Hầu tước của hắn.
Tạ gia tổ mẫu, vốn là biểu tỷ của Thái hậu đương triều, đã quỳ gối trước Hoàng thượng, khổ sở cầu xin, mới giữ được chút thể diện cuối cùng cho Tạ gia.
Tước vị Hầu tước được chuyển giao cho Tạ Chiêu Nguyên kế thừa.
Tạ gia tổ mẫu nhốt Tạ Chiêu Ngọc vào từ đường, bắt hắn quỳ trước bài vị tổ tiên để ăn năn hối cải.
Nhưng hắn vẫn cãi lại:
“Tổ mẫu, Uyển Ninh thực sự bị oan uổng.”
Tạ gia tổ mẫu lắc đầu liên tục, chỉ trách “bùn không trát được tường”:
“Ngươi có biết ngay từ đầu nàng ta đã cố ý tiếp cận ngươi? Thứ nàng muốn chưa bao giờ là tình cảm của ngươi, mà là tài sản của Tạ gia. Ta đã vào ngục hỏi nàng ta. Đầu óc nàng ta còn tỉnh táo hơn ngươi nhiều. Nàng ta nói mình là một cô gái mồ côi, không có nhà mẹ đẻ để dựa dẫm, cao môn đại viện không phải nơi nàng thuộc về.
“Lúc đầu, nàng chỉ định lừa lấy chút lợi ích. Sau đó thấy ngươi si mê nàng ta đến mức không lối thoát, lòng tham càng ngày càng lớn.
“Ngươi thật thà nói cho ta biết, ngươi và nàng ta đã từng có quan hệ xác thịt chưa?”
Tạ Chiêu Ngọc thoáng ngẩn người, nhỏ giọng đáp:
“Là Uyển Ninh bảo con nói vậy. Nàng nói chỉ có như thế tổ mẫu mới đồng ý cho con cưới nàng.”
“Chát! Chát!”
Hai cái tát nặng nề giáng xuống mặt Tạ Chiêu Ngọc. Tạ gia tổ mẫu đau lòng không thôi, quỳ trước bài vị tổ tiên, trách móc bản thân không biết dạy dỗ cháu trai.
Ta đang nằm trên giường dưỡng thương, tất cả những chuyện này đều do Lan Hoa kể lại.
“Tiểu thư, chưa hết đâu. Nghe nói lão gia vẫn chưa nguôi giận, còn muốn giúp tiểu thư trút giận đấy.”
Phụ thân ta tuy hiện đang ở nhà, nhưng uy vọng trong quân đội vẫn rất cao. Những quan viên từng được ông nâng đỡ liên tiếp dâng tấu chương lên Hoàng thượng, khiến Tạ Chiêu Ngọc bị cách chức và chịu hình phạt roi.
Hành hình được tiến hành ngay tại nội viện Tạ phủ.
Mỗi roi giáng xuống, máu bắn tung tóe.
Ta sợ đến run người, nhìn thấy sắc mặt Tạ Chiêu Ngọc càng lúc càng tái nhợt.
Tạ gia tổ mẫu nhăn nhó, ngũ quan méo mó, nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt già nua.
Bà đã tuổi cao sức yếu, không chịu nổi cú sốc như vậy. Ta định bước tới an ủi bà.
Đúng lúc đó, Tạ Chiêu Nguyên kéo ta vào phòng.
“Ngươi có phải vẫn còn thích hắn? Muốn xin tha cho hắn đúng không?”
Lời vừa dứt, hắn nắm lấy cằm ta, nâng mặt ta lên, rồi cúi xuống, đôi môi ấm áp và mềm mại của hắn áp mạnh lên môi ta, mang theo sự hung hăng.
Ta như mất hết suy nghĩ, cố đưa tay đẩy hắn ra.
Nhưng không thể nào đẩy nổi.
Tay ta chỉ có thể chạm vào lồng ngực hắn, cảm nhận nhịp tim dồn dập vang lên.
Đến khi ta gần như ngạt thở, đôi chân mềm nhũn, hắn mới chịu buông ra.
Ta thở dốc một lúc lâu, mới lên tiếng:
“Tạ Chiêu Nguyên, ngươi không thể sửa cái tính nói hôn là hôn này được sao?”
Ánh mắt hắn u ám, không thể đoán được tâm tư. Hắn nhìn ta, khiến ta cảm giác trái tim mình run rẩy. Hắn lùi vài bước, dựa vào cánh cửa, nín thở, như đang cố chứng thực những suy đoán của bản thân trong những ngày qua.
“Tạ Chiêu Nguyên, ngươi thích ta, đúng không?”
“Không chỉ là thích…”
13
Nụ hôn của Tạ Chiêu Nguyên lại một lần nữa rơi xuống.
Ta vòng tay quanh cổ hắn, phản ứng theo bản năng, không còn trật tự gì nữa.
“Khi nào thì ngươi bắt đầu thích ta?”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt kiềm chế:
“Quá lâu rồi, ta không nhớ nữa.”
Tim ta khẽ chấn động:
“Rất lâu rồi, chẳng lẽ là từ lúc còn nhỏ…”
Tạ Chiêu Nguyên khẽ cười:
“Có lẽ là khi nàng giúp ta giành lại món đồ chơi, hoặc khi ta nghịch ngợm bị người khác đánh đến đầy bụi đất, nàng đưa ta chiếc khăn tay, hoặc khi ta bị tổ mẫu trách phạt, lén trốn đi khóc, nàng đưa ta xiên kẹo hồ lô, bảo rằng ăn kẹo sẽ vui lên.”
Ta tròn mắt kinh ngạc:
“Những chuyện đó đều là ta làm sao?”
Hắn giơ tay, khẽ búng nhẹ vào trán ta.
“Xem đi, ta nhớ hết, còn nàng thì không. Từ đầu đến cuối, trong mắt nàng chỉ có Tạ Chiêu Ngọc.”
“Chuyện đó không trách ta được, hắn đã cứu ta một lần trong lễ hội hoa đăng Trung Nguyên.”
Tạ Chiêu Nguyên cười bất đắc dĩ:
“Tống Vân Sơ, người đã kéo nàng ra khỏi đám đông trong lễ hội Trung Nguyên là ta.”
Khoảnh khắc đó, tim ta đập loạn nhịp, trừng mắt nhìn hắn:
“Là ngươi?”
“Là ta.”
Ánh mắt hắn kiên định, không giống như đang nói dối.
Ta cắn môi, cố tỏ vẻ bình tĩnh:
“Vậy càng không thể trách ta. Ngươi sao không nói sớm? Nhìn ta đính hôn với hắn, bái đường, suýt chút nữa còn vào động phòng với hắn?”
“Ngươi đang trách ta?”
“Không trách ngươi thì trách ai? Nếu ngươi thực sự thích ta, sao còn nuôi mỹ nhân trong Yên Liễu hẻm?”
Tạ Chiêu Nguyên khẽ nhếch khóe môi, không đáp, đẩy cửa ra ngoài gọi người chuẩn bị xe ngựa.
“Ngươi định đưa ta đi đâu?”
“Đưa nàng đi gặp mỹ nhân.”