Đổi Thê Tử - Chương 3
“Nếu các người không đồng ý, chúng ta sẽ nhờ quan phủ phân xử, cầu Hoàng thượng cho một công đạo. Nếu không phải Tam lang, ta thật không biết ngươi định tìm nam nhân nào để động phòng cùng con gái ta.”
Sắc mặt Tạ gia tổ mẫu lúc xanh lúc trắng, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
“Được, cứ làm theo lời Tống tướng quân.”
Hai mươi trượng, Tạ Chiêu Ngọc nghiến răng chịu đựng, môi cắn chặt đến bật máu nhưng không kêu rên một tiếng.
Về đến Tạ phủ, Tạ Chiêu Nguyên tiến lại gần, xoa vai ta, cười nói:
“Nhờ phu nhân liệu sự như thần, sớm gửi thư cho nhạc phụ, báo rõ ngọn ngành, ta mới thoát được một trận đòn. Nếu không, người bị đánh hôm nay lại là ta.”
“Miệng lưỡi trơn tru, sao lúc nhỏ ta không nhận ra ngươi là người như vậy?”
Ánh mắt Tạ Chiêu Nguyên thoáng u tối, giọng trầm xuống:
“Hồi đó ánh mắt nàng lúc nào cũng dõi theo Tạ Chiêu Ngọc, nào có khi nào chú ý đến ta?”
Ta cúi đầu, trong lòng hơi áy náy.
Hắn xoay tay nâng cằm ta lên, đôi mắt mơ màng, hàng lông mày khẽ nhướn, giọng khàn khàn:
“Tống Vân Sơ, từ nay về sau, nàng chỉ được nhìn ta.”
Nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi xuống, chúng ta cùng ngã lên giường.
“Tạ Chiêu Nguyên, ngươi không biết tiết chế.” Ta đưa tay định đẩy hắn ra.
Ngay lập tức, tay ta bị hắn nắm lấy, áp lên ngực hắn. Ta cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ đầy kịch liệt.
Tạ Chiêu Nguyên khẽ nói, giọng khàn khàn:
“Phu nhân đã giúp ta, ta đương nhiên phải lấy thân báo đáp.”
Ánh mắt hắn vì đắm chìm mà trở nên mơ màng, không giấu nổi nét si mê.
Ta nhớ lại trước khi rời khỏi phủ, mẫu thân đã gọi ta vào phòng dặn dò riêng:
“Vân Sơ, ta và phụ thân con chỉ có thể giúp được đến đây thôi. Ra khỏi cánh cửa này, con chính là thê tử của Tạ Chiêu Nguyên, đã hạ cờ thì không thể hối hận. Con đường phía trước, e rằng khó khăn hơn con tưởng.”
“Mẫu thân, con là nữ nhi của người và phụ thân, đã vào cuộc, không chiến thì sao gọi là con cháu Tống gia?”
Mẫu thân nặng nề vỗ vai ta một cái.
Thực ra, trong lòng ta vẫn có chút lo lắng, nhưng không nói ra.
Tạ Chiêu Ngọc chắc chắn không phải là phu quân tốt, vậy Tạ Chiêu Nguyên liệu có phải không?
08
Sau khi tiếp quản nội vụ của Tạ phủ, việc đầu tiên ta làm là lo liệu hôn sự cho Tạ Chiêu Ngọc.
Hắn từ chối.
“Vân Sơ vừa mới thành hôn với Tam đệ, không nên để nàng bận rộn. Việc này để ta tự lo liệu.”
Giọng hắn bình thản, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự oán trách.
Ta biết, hắn sợ ta làm tổn thương người trong lòng hắn.
Tổ mẫu đồng ý, nhưng liên tục căn dặn rằng lần này hôn sự không nên phô trương.
Trước đó, chuyện hôn sự giữa Tạ gia và Tống gia đã trở thành trò cười, lời đồn bên ngoài không ít.
Tạ Chiêu Ngọc tỏ vẻ khó xử:
“Thấp giọng thì cũng phải để Uyển Ninh không cảm thấy ủy khuất. Dù sao nàng ấy cũng là Hầu phu nhân của Quảng Bình hầu, danh chính ngôn thuận.”
Câu nói sau cùng rõ ràng là cố ý nói cho ta nghe.
Ta có quyền quản gia thì sao chứ? Tạ Chiêu Ngọc thừa kế tước vị Hầu tước của Tạ gia, thê tử của hắn mới thực sự là Hầu phu nhân.
Ta cúi mắt không nói. Tạ Chiêu Nguyên, đang nhàn nhã uống trà bên cạnh, cất giọng thờ ơ:
“Mụ họ Thôi, trà này được mang lên từ khi nào vậy? Sao lại hơi chua?”
Nói xong, hắn đứng dậy, kéo tay ta, quay sang Tạ Chiêu Ngọc nói:
“Đa tạ đại ca thông cảm. Ta dẫn nương tử đi xem kịch đây. Những đào hát ngoài kia, so với người trong phủ chúng ta, diễn giỏi hơn nhiều.”
Tạ Chiêu Ngọc lập tức á khẩu.
Tạ Chiêu Nguyên chẳng màng đến, cứ thế kéo ta ra ngoài.
“Nghe nói ngươi phong lưu thành tính, nhưng rất kính trọng huynh trưởng. Hôm nay sao lại nỡ vì ta mà đối đầu với đại ca ngươi?”
Tạ Chiêu Nguyên đột ngột dừng bước, ta không kịp dừng lại, đâm sầm vào ngực hắn.
Hắn nắm lấy cằm ta, nhìn thẳng vào mắt ta, nhướng mày hỏi:
“Phong lưu thành tính? Ta phong lưu chỗ nào?”
Ta hạ giọng nói:
“Ngươi yên tâm, ta với ngươi chỉ là phu thê trên danh nghĩa. Những chuyện bên ngoài của ngươi, ta sẽ không can thiệp. Nghe nói ngươi đã mua một tòa nhà ở Yên Liễu hẻm, giấu trong đó một mỹ nhân.”
Tạ Chiêu Nguyên khẽ cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm:
“Phu thê trên danh nghĩa? Đã thành phu thê thực sự rồi, Tống Vân Sơ, nàng còn muốn làm phu thê trên danh nghĩa với ta sao?”
Ánh mắt hắn chăm chú khiến ta có chút bối rối.
“Ta đã gả vào Tạ phủ, đương nhiên phải thực hiện nghĩa vụ của một thê tử…”
“Nghĩa vụ?” Tạ Chiêu Nguyên cắt ngang, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt đầy khinh thường:
“Nàng thân mật với ta, chỉ để thực hiện nghĩa vụ thê tử? Chẳng lẽ nàng không hề có chút…”
Hắn chưa nói dứt lời thì một gã tiểu đồng gác cổng hốt hoảng chạy vào.
“Tam thiếu gia, Tam thiếu phu nhân, có biết Hầu gia ở đâu không?”
Ta nhíu mày hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chủ nhà của cô nương Tô đến báo rằng nàng đã mất tích. Căn phòng nơi nàng ở, chỉ sau một đêm đã bị dọn sạch.”
09
Chúng ta ba người vội vàng đến khu nhà trọ nơi Tô Uyển Ninh ở.
Căn phòng của nàng, ngoài đồ nội thất vốn dĩ của chủ nhà, không còn bất kỳ dấu vết nào cho thấy có người từng sinh sống.
“Khi nào thì phát hiện ra?” Tạ Chiêu Ngọc có chút lo lắng hỏi.
“Sáng nay thức dậy, tôi thấy cửa phòng cô nương Tô mở toang. Đẩy nhẹ một cái, liền phát hiện bên trong đã…”
“Mau báo quan!”
“Đừng vội, căn phòng này không có dấu vết xô xát. Có khi nào cô nương Tô có việc gấp nên rời đi không?”
Chưa đợi ta nói hết câu, Tạ Chiêu Ngọc đã giận dữ trừng mắt nhìn ta:
“Hôm qua ta vừa sai người mang ba mươi gánh sính lễ tới, mọi thứ đều yên ổn, tại sao cả người lẫn đồ lại biến mất? Uyển Ninh làm việc luôn cẩn thận, không thể nào tự dưng biến mất như vậy. Nàng không muốn ta báo quan, có phải chuyện này do nàng làm không? Có phải nàng ghen tỵ…”
“Đại ca, huynh đang nói bậy gì vậy? Vân Sơ là tiểu thư danh giá, sao có thể làm loại chuyện này.”
Tạ Chiêu Nguyên kéo ta ra phía sau, che chắn cho ta:
“Vân Sơ, chúng ta đi thôi, để đại ca tự xử lý.”
Hắn nắm chặt cổ tay ta, kéo lên xe ngựa trở về phủ.
Trên xe, Tạ Chiêu Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ suốt chặng đường, dường như cố tình tránh mặt ta.
Ta cảm thấy khó hiểu, không biết hắn đang giận dỗi chuyện gì.
Tối hôm đó, Tạ Chiêu Nguyên không trở về phòng ngủ cùng ta.
Vừa khéo là cuối tháng, tiền thuê của mấy cửa hàng trên phố Vĩnh Hòa vẫn chưa được thu. Ta dậy sớm, quyết định tự mình đi thu tiền.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều dán thông báo tìm người của Tô Uyển Ninh.
Ta chỉ biết cười khổ, lắc đầu.
Tạ Chiêu Ngọc vì quá lo lắng nên đã hành động thiếu suy nghĩ. Nếu Tô Uyển Ninh thực sự bị bắt cóc, cho dù nàng ta bình an trở về, danh tiếng cũng đã mất sạch.
Trước đó ta cản hắn không báo quan chính là vì lý do này.
Giờ đây chuyện đã rùm beng khắp nơi, ngưỡng cửa của Quảng Bình hầu phủ e rằng Tô Uyển Ninh sẽ chẳng thể bước vào nữa.
Sau khi thu xong tiền thuê, ta định lên xe ngựa trở về thì nghe tiếng mèo kêu từ con hẻm bên cạnh. Sau đó, ta lại nghe một giọng nữ, nghe rất giống giọng của Tô Uyển Ninh.
Ta cùng Lan Hoa đi vào trong hẻm. Vừa bước vào, sau đầu ta đột ngột bị va mạnh.
Ta ngất đi.
10
Khi ta tỉnh lại, Tô Uyển Ninh đang vừa khóc vừa van xin:
“Ta đã giúp các người bắt được phu nhân thật sự của Tạ phủ rồi. Các người có thể thả ta ra được không?”
“Chát!” Một cái tát giáng thẳng lên mặt nàng ta.
Một gã đàn ông trông giống sơn tặc hung dữ quát:
“Khắp nơi đều dán thông báo tìm người của Tạ phủ. Nữ nhân mà Hầu gia Tạ phủ muốn tìm chính là ngươi, ngươi còn dám lừa ta?”
Tô Uyển Ninh khóc lóc:
“Ta đã đưa sính lễ cho các người, thả ta đi có được không? Ta và Hầu gia Tạ phủ còn chưa thành thân, lão phu nhân Tạ phủ chưa từng nhận ta là cháu dâu. Nàng… nàng mới là Tam thiếu phu nhân của Tạ gia.”
Tên sơn tặc quay đầu, phát hiện ra ta đã tỉnh.
Hắn nở nụ cười hiểm ác:
“Một người là Hầu phu nhân tương lai, một người là Tam thiếu phu nhân, cả hai đều đáng giá. Các ngươi đừng hòng thoát.”
Tim ta thắt lại, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Chúng ta đã bị bắt cóc.
Sơn tặc trói chúng ta thật chặt, giam trong một ngôi nhà hoang.
Tô Uyển Ninh co ro trong góc, khóc thút thít không ngừng.
Lan Hoa lẩm bẩm:
“Khóc, khóc cái gì? Nếu không phải vì ngươi dẫn bọn sơn tặc đến bắt tiểu thư nhà ta, chúng ta đâu có rơi vào cảnh này?”
“Lan Hoa, nhỏ tiếng thôi.” Ta khẽ dùng vai đụng nàng một cái.
Ngoài cửa có hai gã to con canh giữ, mọi động tĩnh trong phòng chúng đều nghe rõ mồn một.
Ta ra hiệu bằng ánh mắt với Lan Hoa, nàng nhìn theo hướng ta chỉ.
Ở góc tường không xa chỗ nàng ngồi có mấy cái vò gốm.
Lan Hoa hiểu ý ta, nhưng nếu đập vỡ vò gốm sẽ gây ra tiếng động, chắc chắn làm kinh động những tên sơn tặc bên ngoài.
Vì thế, chúng ta bắt đầu thay phiên nhau khóc lóc và van xin thật to.
“Im miệng! Nếu không ta cắt lưỡi các ngươi!” – Tiếng gã đàn ông quát lớn.
Nhân lúc hắn gầm lên giận dữ, Lan Hoa làm vỡ một cái vò gốm. Tay nàng từ từ nhích lại gần, dùng mảnh vỡ cắt đứt dây thừng buộc ở cổ tay.
Chẳng bao lâu sau, nàng đã cởi trói cho ta.