Đổi Thê Tử - Chương 1
01.
Ta đã ngưỡng mộ Tạ gia Đại lang, Tạ Chiêu Ngọc từ lâu, chuyện này khắp kinh thành ai cũng biết.
Năm đó, hắn trọng thương trên chiến trường, phụ thân ta dẫn binh cứu viện, vì thế mà mất đi một chân. Nhưng Tạ Chiêu Ngọc chẳng hề cảm kích, vừa tỉnh lại đã lập tức đề nghị từ hôn.
Phải biết rằng, khi được đưa về kinh thành, hắn đã hôn mê bất tỉnh, ngự y của Thái y viện lần lượt chẩn trị đều bó tay.
Ta quỳ dưới trời tuyết lớn, từ chân núi ba quỳ chín lạy lên đến từ đường của chùa Từ Vân trên đỉnh núi, chỉ mong thành tâm cảm động trời đất, thần linh phù hộ Tạ Chiêu Ngọc sớm ngày tỉnh lại.
Ta quỳ đến mức hai đầu gối chảy máu đầm đìa, ngất xỉu trước tượng Phật. Khi trở về phủ, ta phải tĩnh dưỡng suốt ba tháng trời.
May mắn thay, hắn đã tỉnh lại, hành động bình thường như trước. Nhưng hai đầu gối ta từ đó về sau, hễ thời tiết thay đổi đều đau nhức không chịu nổi.
Chuyện từ hôn bị tổ mẫu Tạ gia mạnh mẽ ngăn cản. Bà đích thân đến phủ xin lỗi, tuyên bố hôn sự vẫn sẽ được tiến hành như dự định, mới làm nguôi giận phụ mẫu ta.
Ta đã sớm nghe đồn, Tạ Chiêu Ngọc và cô gái mồ côi bán đậu hoa ở chợ, từng có một đoạn tình cảm phong nguyệt.
Ta lén đến sạp hàng của cô ta, chỉ muốn từ xa nhìn qua một lần.
Cô ta mặc áo vải thô, nhưng bên hông lại đeo một miếng ngọc bội xanh biếc trong suốt, rõ ràng là vật tùy thân của Tạ Chiêu Ngọc.
Qua làn khói bốc lên từ nồi đậu hoa, Tô Uyển Ninh nở nụ cười rạng rỡ, mời ta ngồi xuống.
Ta đứng ngẩn ngơ tại chỗ, ánh mắt dừng lại trên miếng ngọc bội.
Cô ta nhìn theo ánh mắt ta, cúi đầu nhìn ngọc bội bên hông, rồi cười nói:
“Ngươi là vị hôn thê của Chiêu Ngọc, thứ nữ của Tống tướng quân?”
Hai chữ “thứ nữ”, cô ta nhấn rất nặng.
Năm ta năm tuổi, mẹ ruột qua đời, ta được dưỡng dưới gối mẹ cả, bà đối đãi với ta như con đẻ. Bên ngoài rất ít người biết ta không phải con dòng chính.
Nhất định là Tạ Chiêu Ngọc nói cho cô ta biết.
Cô ta cố tình muốn chọc giận ta.
Nhưng ta không nổi giận, vốn chỉ là đến xem Tạ Chiêu Ngọc thích loại nữ nhân thế nào. Bây giờ xem qua rồi, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Về đến phủ, ta liền nói với mẹ cả muốn từ hôn.
Mẹ cả giận đến đấm ngực dậm chân, mắng ta một trận:
“Tống gia không có con trai, đại tỷ của con phải gả thấp, khó khăn lắm mới vì con bàn được mối hôn sự này. Phụ thân con còn vì thế mà mất đi một chân. Dù ông ấy giữ được chức quan, nhưng cũng bị gạt sang một bên, không khác gì quan lại bị cách chức. Con dù có chịu nhịn, cũng phải giúp mẹ giữ mối hôn sự này.”
Ta vừa uất ức vừa khóc:
“Mẫu thân, người cũng là nữ nhân, nếu người phải gả cho một phu quân không hề yêu thương mình, người có bằng lòng hay không?”
Mẹ cả nâng mặt ta lên, ngón tay cái lau đi nước mắt của ta, nhẹ nhàng nói:
“Vân Sơ, con là hậu duệ tướng môn, còn chưa vào cửa đã nhận thua hay sao?”
“Nhưng ở Hầu phủ, chẳng phải ngoài Tạ Chiêu Ngọc còn có những người con trai khác sao?”
Ánh mắt mẹ cả chợt sắc lạnh, giọng trầm xuống:
“Chẳng lẽ con muốn gả cho Tạ Chiêu Nguyên, cái tên công tử ăn chơi trác táng đó?”
02
Trong đầu ta hiện lên hình ảnh của Tạ Chiêu Nguyên.
Một đôi mắt đào hoa thâm tình, khóe môi khẽ nhếch, ngón tay thon dài nâng cằm nữ nhân lên, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều ngả ngớn bất cần đời.
Ta có chút chần chừ.
Vì chuyện này, mẹ cả càng quản thúc ta nghiêm ngặt, không cho phép ta ra khỏi phủ, chỉ có thể ở nhà an tâm chờ ngày thành thân.
Trong lúc ta bị giam lỏng, nghe nói sạp đậu hoa mà Tô Uyển Ninh kinh doanh ba năm đã bị người khác bí mật mua lại, không cho cô ta tiếp tục làm ăn trong chợ.
Sạp đó vốn là thứ Tạ Chiêu Ngọc định mua cho cô ta. Nhưng Tô Uyển Ninh không muốn, cô ta cần giữ chút tự trọng, sợ bị người Tạ gia coi thường.
Ai ngờ, bị kẻ khác nhanh tay đoạt mất.
Trước ngày thành hôn, Tạ Chiêu Ngọc lén lút đưa một mảnh giấy đến cửa hông Tướng quân phủ, muốn gặp ta một lần.
Ta len qua khe cửa, hắn thản nhiên nói:
“Tống Vân Sơ, ta đã đồng ý cưới nàng rồi, vì sao nàng còn muốn làm khó Uyển Ninh?”
Lúc này, dù ta có nói không phải, hắn cũng sẽ không tin.
Ta im lặng không đáp.
Hắn cau mày chặt hơn, giọng nói mang theo sự trách cứ:
“Ta không ngờ ngươi lại là loại người như vậy, cắt đứt đường sống của người khác, khác gì đồng lõa mưu tài hại mệnh?”
Ta tức đến bật cười:
“Ngươi nghĩ sao thì tùy, nhưng chuyện này không phải ta làm.”
Hắn càng nhíu mày sâu hơn, trong giọng nói mang theo vài phần khó chịu:
“Không phải ngươi thì còn ai? Hôm nay ta đến đây không phải để hỏi tội, chỉ là muốn nói rõ, nếu ngươi nhất quyết gả vào đây, chúng ta cũng chỉ có thể làm một đôi phu thê hữu danh vô thực. Chờ đến khi tổ mẫu đồng ý, ta nhất định sẽ cưới Tô Uyển Ninh làm bình thê.”
Tim ta bỗng nhói lên, khẽ thở ra một hơi lạnh:
“Ngươi thích nàng ta đến vậy sao?”
“Ừm. Uyển Ninh xuất thân nghèo khó nhưng chưa bao giờ cam chịu số phận, kiên cường, lương thiện, khác hẳn với những tiểu thư khuê các lớn lên trong chốn sâu kín như ngươi. Ngươi không hiểu được đâu.”
Đúng là ta không hiểu. Những tính toán trong ánh mắt của Tô Uyển Ninh còn cao tay hơn cả những nữ nhân nơi thanh lâu.
Nàng không chơi trò khom lưng uốn gối,
nhưng chính vì không nịnh nọt mà lại khiến Tạ Chiêu Ngọc mê mẩn đến điên đảo thần hồn.
Nửa năm trước, Tạ Chiêu Ngọc có được một con ngựa bảo mã Hãn Huyết. Khi hắn huấn luyện, con ngựa như phát điên, chạy thẳng từ trường săn vào phố chợ.
Con ngựa xông loạn khắp nơi, phá tan sạp hàng của Tô Uyển Ninh.
Tô Uyển Ninh từ chối khoản bồi thường của Tạ Chiêu Ngọc.
“Quận hầu vì nước chinh chiến, đổi lấy sự an cư lạc nghiệp của bách tính. Sạp hàng nhỏ của tiểu nữ chẳng đáng là gì, việc buôn bán gián đoạn vài ngày cũng không sao cả.”
Lời nói của nàng khiến Tạ Chiêu Ngọc nảy sinh nhiều áy náy, từ đó, chỉ cần rảnh rỗi, hắn liền đến sạp hàng của nàng ngồi một lát.
Cứ thế, lâu dần sinh tình.
Hắn ca ngợi Tô Uyển Ninh như một đóa hoa mọc trên vách đá, quên mất rằng mình đã có hôn ước, không chút che giấu tình cảm dành cho nàng.
Hắn đẩy ta vào vũng bùn, khiến ta trở thành trò cười.
Ta hận mình đã gửi gắm trái tim lầm người.
Khi hắn đề nghị từ hôn, chưa từng nghĩ cho ta dù chỉ một chút.
Một nữ tử bị từ hôn, muốn tái giá thật khó khăn trăm bề.
Nếu không phải nể tình hắn từng có ơn với ta, ta đã cắt đứt tình cảm, một lần dứt khoát.
03
Ta giận dữ cả đêm, trời còn chưa sáng đã bị gọi dậy để chải đầu trang điểm.
Tiếng chiêng trống vang dội, trên cành cây hai bên đường treo đầy lụa đỏ. Trong đám dân chúng vây xem, ta nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của Tô Uyển Ninh.
Khoảnh khắc kiệu hoa dừng lại, Tạ Chiêu Ngọc cõng ta xuống kiệu.
Tô Uyển Ninh mặc một thân áo vải trắng, dáng người mảnh mai lao ra từ trong đám đông.
Nàng định lao đầu vào bức tượng sư tử đá trước cửa Tạ phủ, tay giơ cao miếng ngọc bội, ánh mắt quyết liệt nói:
“Người nhà họ Tạ các ngươi đều là kẻ bội tín bội nghĩa. Hôm nay, ta cần một lời giải thích.”
Tạ Chiêu Ngọc lập tức buông ta xuống, vội vàng chạy tới định ôm lấy nàng.
Nhưng người của lão phu nhân phái tới đã nhanh hơn.
Tô Uyển Ninh lập tức bị bịt miệng, mụ quản gia vội giải thích với mọi người:
“Thật ngại quá, món nợ phong lưu của Tam lang nhà ta khiến mọi người chê cười rồi.”
Dưới sự ép buộc của lão phu nhân, Tạ Chiêu Ngọc phải cõng ta bước vào Tạ phủ, hoàn thành lễ bái đường.
Sau khi được đưa vào động phòng, lòng ta đầy lo lắng.
Khi đêm đã khuya, bóng dáng của Tạ Chiêu Nguyên in lên cánh cửa, hắn đi qua đi lại không ngừng.
Ta đoán, hắn không biết phải đối mặt với ta thế nào. Dù sao, hắn cũng suýt chút nữa làm mất mặt hai nhà Tạ và Tống.
Nhớ lại hồi nhỏ, hắn không hề là người thiếu quyết đoán như vậy.
Khi đó, chúng ta cùng học dưới trướng của Thái phó.
Vào ngày lễ Trung Nguyên, hắn dẫn chúng ta đi hội hoa đăng.
Chúng ta vừa bước vào đám đông, cách đó không xa có một chiếc đèn Khổng Minh rơi xuống, ngọn lửa lớn bùng lên trên mái nhà.
Dòng người xô đẩy, ta bị lạc mất bọn họ.
Ta vô ý bị vướng vào thứ gì đó, suýt chút nữa ngã xuống, bị người ta giẫm đạp. Chính hắn đã kéo ta lên, cõng ta xuyên qua đám đông, đưa ta trở về Tướng quân phủ.
Dù hắn đeo mặt nạ, nhưng ta vẫn nhận ra ánh mắt của hắn.
Ánh mắt đó đã khắc sâu vào trái tim ta.
Khi biết hai nhà định ra hôn ước, ta đã âm thầm vui mừng.
Không ngờ đó chỉ là giấc mộng hão huyền của riêng ta.
04
Ta vốn định tự vén khăn voan, mở cửa gọi hắn vào, bảo hắn đừng khó xử. Cùng lắm thì một người ngủ giường, một người ngủ trên ghế quý phi.
Đột nhiên, ngoài cửa lại xuất hiện thêm một bóng người nữa. Kẻ đến cất giọng thờ ơ:
“Đại ca, có muốn chơi một trò chơi với ta không?”
“Ta làm gì có tâm trạng chơi với ngươi?”
“Trò đổi thê tử.”
“Ý ngươi là gì?”
“Ta thay huynh vào động phòng, huynh giúp ta cưới Tô Uyển Ninh. Dù sao nàng ta cũng đã là nữ nhân của huynh, ta không đụng vào nữ nhân từng thuộc về huynh.”
Giọng của Tạ Chiêu Ngọc tràn đầy sự vui sướng không kìm nén được:
“Thật sao?”
“Đương nhiên không phải lời nói đùa.”
“Nếu tổ mẫu trách tội thì sao?”
“Chuyện đã rồi, bà có thể làm gì được?”
“Được.”
Khoảnh khắc đó, tim ta như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Đại sự cả đời của ta sao có thể trở thành trò đùa của hai huynh đệ nhà họ Tạ?
Khi Tạ Chiêu Nguyên đẩy cửa bước vào, ta lập tức giáng cho hắn một cái tát. Nhưng tay ta bị hắn giữ lại giữa không trung.
Hắn mạnh mẽ kéo tay ta, khiến ta ngã vào lồng ngực hắn.
“Nương tử, nôn nóng vậy sao? Còn không chờ vi phu đến vén khăn voan cho nàng.”
“Tạ Chiêu Nguyên, ngươi…”
Những lời mắng chửi còn chưa kịp thoát khỏi miệng, đã bị nụ hôn của hắn nuốt lấy.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, để tổ mẫu nghe thấy thì không hay đâu.”
“Ta là tẩu tử của ngươi!”