Đời Này Không Còn Nhường Nhịn - Chương 4
10
Tôi và ông Doanh ký kết hợp đồng dài hạn.
Đồng thời, tôi đưa ra một yêu cầu: để nhà hàng của ông ấy quảng bá vườn dâu tự hái của tôi.
Trong lúc kinh doanh rau hữu cơ, tôi cũng phát triển thêm mô hình du lịch nông nghiệp.
Trong làng có vài hộ gia đình đi làm xa, tôi liền thuê lại nhà của họ.
Sau khi cải tạo đơn giản, tôi biến những căn nhà đó thành homestay và khu du lịch nông thôn.
Làng tôi tuy hẻo lánh, nhưng có núi có sông, rất thích hợp để phát triển du lịch.
Giờ đây, xe hơi cá nhân ngày càng phổ biến, người thành phố muốn lên núi hít thở không khí trong lành ngày càng nhiều.
Ngoài ra, các trường học tổ chức hoạt động ngoại khóa và sinh viên mỹ thuật đến đây vẽ phong cảnh cũng ngày một đông.
Những homestay hiện có đã không còn đủ chỗ.
Người trong làng thấy tôi kiếm tiền, ai cũng đỏ mắt ghen tị, đua nhau bắt chước.
Nhưng họ không biết cách kinh doanh, cũng không hiểu yêu cầu của khách du lịch thành phố.
Tôi mặc kệ họ vài ngày, đợi đến khi họ nôn nóng, tự động kéo đến tìm tôi.
Từ lâu, người trong làng không còn gọi tôi là con dâu nhà họ Lâm, mà gọi là bà chủ Hạ.
Đây là do mẹ chồng dặn dò.
Bà luôn công nhận năng lực của tôi.
Tôi lo chuyện bên ngoài, còn tất cả việc nhà đều do bà quán xuyến.
Có đôi khi, tôi không khỏi cảm thán—
Thì ra đây chính là cuộc sống mà đàn ông hằng mong muốn: có vợ, có con, có tổ ấm ấm áp.
Quả nhiên không tệ chút nào.
Tôi không thuê hết nhà cửa của mấy bà cô trong làng, mà tuyển họ vào làm việc trong công ty của mình.
Công ty không lớn, tên gọi là “Phong Hòa Trang Viên”.
Tôi ký hợp đồng chia lợi nhuận với từng người.
Các homestay đều thống nhất mức giá, không giành khách mà cùng thu hút khách.
Định kỳ tổ chức đánh giá, khách hàng chấm điểm.
Ai làm tốt sẽ được thưởng, ai kém sẽ được khích lệ.
Chẳng bao lâu, cả làng đều náo nhiệt.
Mấy bà thím, bà cô trước đây thích tụ tập ngồi lê đôi mách, bây giờ ai cũng bận rộn dọn dẹp nhà cửa để kiếm tiền.
Chủ đề được bàn tán trong làng không còn là sinh con trai hay con gái, mà là làm sao thu hút khách du lịch, phục vụ món ăn đặc sản gì.
Mảnh đất này không còn là thế giới của đàn ông, những người phụ nữ vất vả cả đời nhưng bị xem nhẹ giá trị lao động cũng dần giành được quyền chủ động.
Tôi càng bận rộn hơn, mua một chiếc xe hơi, rong ruổi khắp nơi.
11
Thấy tôi kiếm được không ít tiền, mẹ kế lại dắt theo cha ruột tôi mò tới tận cửa.
Hai người vừa khóc vừa bước vào, trên tay còn cầm một túi bánh bắp.
“Con gái à, con gầy quá rồi.”
Mẹ kế vừa vào cửa đã nhiệt tình ôm lấy tôi.
“Nhìn xem, món bánh bắp con thích nhất, mẹ cố tình làm cho con đây.”
Bánh bắp, đúng là trước đây tôi từng thích ăn.
Một bữa tôi có thể ăn ba cái.
Bởi vì trên mâm cơm, hễ gắp một đũa thịt sẽ bị tát ba bạt tai.
Làm ruộng cả ngày, bụng đói đến cồn cào.
Chỉ có bánh bắp chấm nước, mới có thể ăn no.
Tôi bĩu môi, gọi con chó nhỏ trong sân lại.
Rồi bẻ bánh bắp, vứt xuống đất.
Mặt mẹ kế tối sầm lại, nhưng không dám phát tác.
Cha tôi vội vàng lên tiếng: “Hòa à, con là cốt nhục của cha mà!”
Thật buồn cười.
Mười tháng mang thai là mẹ.
Thờ ơ, bỏ mặc là cha.
Nhưng giờ đây, tôi lại biến thành “cốt nhục ruột thịt” trong miệng ông ta.
“Hòa à, bây giờ con giàu rồi, nhưng cha cũng già rồi.”
“Cha không có con trai, không có ai hương khói, con phải nuôi cha già chứ.”
Tôi nhíu mày: “Nhưng cha à, con không phải con trai, cũng chẳng phải cháu đích tôn, sao có tư cách lo chuyện hậu sự cho cha?”
Tôi còn chưa nói xong, mẹ chồng đã cầm chổi xông đến đuổi người.
“Đi đi đi! Không biết các người là ai, nhưng mà tà khí quá nặng, bẩn thỉu chạy vào tận nhà tôi rồi!”
Mẹ kế và cha tôi trơ trẽn, không chịu đi, còn ngồi ngay cửa lớn chửi mắng om sòm.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đến giờ rồi.
Thế là tôi xoay người, đi thẳng về phía nhà bọn họ.
Hai người họ tưởng tôi mềm lòng, vội vàng đứng dậy chạy theo.
Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ đỗ ngay trước cửa nhà họ.
Vài người đàn ông mặc vest bước xuống.
Mẹ kế mừng rỡ vô cùng, chạy vào nhà gọi Hạ Phượng Kiều.
Từ sau khi bị họ Triệu đá ra ngoài, nó bị ép trở về căn nhà đất cũ này.
Nó đang ở cữ, biết bản thân mất mặt nên chưa từng bước chân ra khỏi cửa.
“Kiều Kiều à! Chị gái con đến đón chúng ta đi hưởng phúc rồi!”
Hạ Phượng Kiều nhìn chiếc xe thương vụ sáng bóng, lẩm bẩm liên tục:
“Tại sao? Tại sao?”
Sợ họ hiểu lầm, tôi nhanh chóng giới thiệu:
“Hai vị đây là nhà đầu tư của tôi.”
Ký ức kiếp trước và hiện thực chồng lên nhau.
Hạ Phượng Kiều không thể tin nổi, hai mắt đỏ hoe, như phát điên xông đến.
Nó tóm chặt lấy tay tôi, ánh mắt ngập tràn oán hận.
“Không thể nào! Không thể nào!”
“Dựa vào đâu chứ?! Dựa vào đâu mà là chị?!”
“Tại sao chị luôn là người có số tốt?”
Hạ Phượng Kiều bị mọi người kéo ra, ngồi bệt xuống đất, tóc tai rối bù.
Tôi nhìn nó, chợt cảm thấy thương hại.
Đã sống lại một đời, rõ ràng có vô số con đường để lựa chọn.
Tại sao, nó vẫn đi vào vết xe đổ?
Tôi bình tĩnh nhìn nó, cất giọng chậm rãi:
“Em gái, để chị nói cho em biết tại sao.”
“Bởi vì chị chưa từng đi đường tắt, chưa từng dựa dẫm vào ai.”
12
Sống lại một đời, nhìn có vẻ chúng tôi đã hoán đổi số phận, nhưng thực chất, chẳng có gì thay đổi.
Tôi từng đạp chiếc xe cũ nát trong trời tuyết để đến trường, đôi tay đầy vết nứt vì lạnh buốt nhưng vẫn cắn răng viết chữ.
Còn nó thì sao?
Hạ Phượng Kiều lười biếng bẩm sinh, vừa vào trường đã tìm cách ve vãn con nhà giàu, ngồi trên xe sang của bọn họ, tránh được cảnh lội tuyết dầm sương.
Dùng cơ thể và lòng tự tôn để đổi lấy tiền tiêu vặt xa hoa, cố gắng giả trang mình là tiểu thư khuê các.
Tôi liều mạng học hành, chịu đựng sự ức hiếp của đám con nhà giàu, để sinh tồn, tôi không tiếc sức mà phản kháng.
Trốn ở góc lớp ăn bánh bao đông cứng.
Một mình đi làm ở công trường, vác từng bao xi măng, đến mức vai chai sần.
Còn nó thì sao?
Ngồi trong tiệm trà sữa, mặc váy trễ vai, bận rộn lấy lòng cậu ấm nhà giàu.
Chúng tôi tưởng như trải qua số phận giống nhau, nhưng mỗi bước đi đều ngược hướng.
Có lẽ câu nói “Mọi con đường đều dẫn đến Rome” chính là sự mô tả chân thực nhất về đời tôi.
Nhưng với Hạ Phượng Kiều, đó lại là đường cùng không lối thoát.
Nó ảo tưởng có thể dựa vào nhan sắc và việc sinh con để đổi lấy cuộc sống sung túc.
Nhưng những hành động đó, không khác gì tự chôn vùi chính mình.
Nó tưởng dùng con cái có thể đổi lấy danh phận, nhưng gia đình giàu có từ lâu đã hiểu rõ đạo lý “giữ con, bỏ mẹ”.
Tôi nhìn nó, cười nhạt:
“Em gái à, cho dù có làm lại bao nhiêu lần, chị vẫn không thua đâu.”
Hạ Phượng Kiều sững sờ, rồi càng trở nên điên cuồng.
Hai nhà đầu tư đi một vòng quanh nhà cũ của tôi, đưa ra quyết định:
“Ngôi nhà này phải phá bỏ, thay bằng cổng chào đón khách ở đầu làng.”
“Vậy có tiền đền bù không?”
Mẹ kế ngay lập tức không thèm quan tâm đến Hạ Phượng Kiều đang lăn lộn trên đất nữa, trong mắt toàn là lòng tham.
“Có chứ.”
“Vừa hay dùng để bồi thường thiệt hại nhà kính của tôi.”
Bản án lần trước vẫn chưa thực hiện xong, tôi không quên đâu.
Tôi cho họ một tuần để thu dọn đồ đạc, đúng bảy ngày, biến khỏi đây.
Thông báo được dán ngay cổng làng.
Làng tôi trở thành khu mẫu nông thôn mới, chính quyền cấp khoản đầu tư, giao cho tôi quản lý dự án.
Căn nhà đất thời thơ ấu bị máy xúc san phẳng, một cổng chào khang trang thay thế ngay tại vị trí đó.
Cả làng náo nhiệt, tất bật, ai cũng phấn khởi hơn cả ngày Tết.
À, trừ nhà Hạ Phượng Kiều.
Nó hóa điên, suốt ngày chảy nước miếng, chạy khắp làng, miệng gào to:
“Tôi là heo sống, tôi là heo sống!”
Thậm chí còn chui vào chuồng lợn nằm.
Mẹ kế và cha tôi vội vã kéo nhau lên tòa kiện tôi.
Kiện tôi không thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng.
Tôi chẳng buồn ngăn cản.
Bọn họ nộp xong án phí, rồi lại cúi gằm mặt quay về.
Bởi vì tôi không còn là con gái ông ta từ lâu.
Năm tôi chào đời, chính sách kế hoạch hóa gia đình đang được thực thi.
Để có thể sinh con trai, ông ta bắt mẹ tôi chuyển hộ khẩu của tôi sang nhà ngoại.
Về sau, mẹ tôi qua đời vì khó sinh, chỉ vì muốn có một đứa con trai cho ông ta.
Từ khoảnh khắc đó, tôi đã không còn coi ông ta là cha nữa.
Họ mất nhà, đành phải quay về quê mẹ kế.
Nghe nói trên đường đi, hai người cãi nhau, rồi vứt Hạ Phượng Kiều lại giữa hoang mạc.
Vì nó quá phiền phức, ăn thì nhiều, mà lười không chịu đi bộ.
Tôi không biết sau đó nó ra sao, cũng không quan tâm.
Tôi đứng trên đỉnh núi, nơi cao nhất trong làng.
Nhìn xuống chỗ mình sinh ra, giờ đã trở thành điểm sáng nổi bật nhất của làng.
Tôi rút chiếc khóa trường mệnh ra khỏi ngực áo.
“Mẹ à, chắc hẳn người đang dõi theo con từ phương xa.”
“Kiếp này, con nhất định sống thật lâu, thật tốt.”
13
Làng ngày càng phát triển, đã đến lúc thay đổi ban quản lý.
Dân làng bỏ phiếu bầu tôi làm trưởng thôn.
Tôi từ chối.
Lý do rất đơn giản: Tôi còn có kế hoạch khác.
Tôi đề cử hai sinh viên mới tốt nghiệp.
Họ trẻ trung, có năng lực, không bị ràng buộc bởi các mối quan hệ phức tạp trong làng, rất thích hợp cho vị trí này.
Trong làng rộ lên tin đồn tôi chuẩn bị có thai.
Mỗi sáng chạy bộ, dân làng bảo đó là cách chuẩn bị mang thai của dân thành phố.
Sau hai ngày, mẹ chồng cũng tham gia chạy cùng tôi.
Trên tay bà cầm một cái thau sắt to, ai dám nhiều chuyện, bà lập tức quất thẳng một thau.
Gặp phải kẻ mặt dày, bà thẳng thừng đáp:
“Sao? Thấy nhà tôi tốt quá, muốn đầu thai gấp hả?”
Một câu nói dẹp yên cả làng, không ai dám hó hé nữa.
Sau khi bàn giao công việc tại khu du lịch, tôi thu dọn hành lý rời khỏi nhà.
Tôi sinh ra trên mảnh đất này, nó từng gây cho tôi đau khổ, nhưng cũng cho tôi sự ấm áp.
Giờ đây, tôi đã dành đủ tâm huyết cho nơi này.
Sau đó, tôi muốn đến thế giới rộng lớn hơn.
Tôi đăng ký học đại học dành cho người trưởng thành, rồi sẽ xuất ngoại, đi xem thế giới, khám phá những điều tuyệt vời hơn.
Hôm tôi rời đi, cả làng đều ra tiễn.
Ai cũng rưng rưng nước mắt, đặc biệt là mẹ chồng.
Tôi vẫy tay chào họ:
“Mẹ à, đừng khóc, con sẽ về thăm thường xuyên.”
Mẹ chồng hít mũi: “Ừ, lần sau về, mẹ làm xong hộ chiếu, đi cùng con luôn!”
Tới sân bay, tôi mới chợt nhớ ra—
Hình như Lâm Lai Thạc không đến tiễn.
Vợ chồng một đời, dù sao cũng là duyên phận.
Sắp đến giờ lên máy bay, hắn đột nhiên xuất hiện, tay xách túi lớn túi nhỏ.
“Phong Hòa, sau lưng mỗi người phụ nữ thành công, luôn có một người đàn ông hiền lành.”
Máy bay cất cánh, ngôi làng tôi sinh ra càng lúc càng nhỏ bé.
Nhưng tôi biết—
Cuộc đời tôi, sẽ mở ra một chương mới.
Mạnh Hạ cỏ xanh rờn, khúc ca không dứt.
Gió thổi lúa trổ bông, tương lai đầy hứa hẹn.
(Toàn văn hoàn.)